[Dịch]Nghịch Thế Vũ Thần - Sưu tầm

Chương 31 :  Bạch Linh

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:27 20-09-2018

.
Vương Hạo Thần chữa trị cho phụ nhân về sau, liền quay sang nhìn tiểu nữ hài mỉm cười nói: -Mẫu thân ngươi không có chuyện gì, nhiều nhất ba ngày nàng liền có thể khôi phục lại! Tiểu nữ hài vẻ mặt vui mừng, hai mắt tràn đầy cảm kích quỳ xuống nói: -Đa tạ ân công ra tay cứu giúp, tiểu nữ Bạch Linh nguyện làm nô tỳ phục thị báo đáp người! Vương Hạo Thần không nghĩ tới tiểu nữ hài có ý định như vậy, hắn vừa giúp nàng chẳng qua là nhìn Hùng thị ba huynh đệ không vừa mắt mà thôi, kỳ thực cũng không có ý gì với nàng. Không thể phủ nhận, Bạch Linh dung mạo rất đẹp, dáng người cũng nở nang khiến cho người thèm thuồng, thế nhưng Vương Hạo Thần trong lòng đã in sâu bóng dáng của sư nương Nhạc Thi Dao, nữ tử khác cho dù có đẹp đến mấy, vào mắt hắn nhiều nhất cũng là thưởng thức một chút mà thôi. Vương Hạo Thần đem Bạch Linh đỡ lên, xoa đầu nàng nói: -Nha đầu ngươi nói gì vậy? Ta chẳng qua là tiện tay giúp ngươi mà thôi, không cần để trong lòng, chuyện ngươi vừa nói quên đi a! Nào ngờ, Bạch Linh lần này rất kiên định, lần nữa quỳ xuống khổ sở nói: -Bạch Linh đã từng nói, chỉ cần có người ra tay cứu ta và mẫu thân, ta nhất định sẽ lấy thân báo đáp người đó! Mong ân công cho ta cơ hội đã trả ơn người, nếu không ta cả đời này đều sống không yên lành! Vương Hạo Thần gặp phải nàng bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, không khỏi cười khổ một tiếng, ngón tay xoa xoa mi tâm một chút, trong lòng lại không có chủ ý. Hắn còn phải đi xa lịch luyện, làm sao có thể dẫn theo một cái không có tu vi nha hoàn, đây là hại người hại mình a! Thế nhưng là, tiểu cô nương kia bộ dạng nhìn rất cương quyết, hắn cũng không thể cứ như vậy gạt nàng qua một bên. Hắn đành phải đem mình lý do nói cho Bạch Linh, tưởng nàng sẽ vì như vậy liền lui bước, không ngờ tiểu cô nương này lại nói: -Vậy ta liền ở nơi này chờ ân công, nếu thật sự không thấy ân công quay lại, ta liền đến Thiên Sinh Môn tìm người a! Vương Hạo Thần triệt để thúc thủ vô sách. Bất đắc dĩ, Vương Hạo Thần liền chỉ có thể nói: -Tốt, tốt! Sau khi ta quay về nhất định sẽ quay lại nhận ngươi, bất quá không phải nô tỳ, mà là em gái nuôi của ta, vậy được không? -Đa tạ ân công! Bạch Linh vui sướng cảm tạ, chuyện này thực sự là vượt quá nàng mong đợi, mặc dù Vương Hạo Thần còn chưa chính thức thu nhận nàng, thế nhưng bản thân nàng đem mình xem là nha hoàn của hắn. Vương Hạo Thần cười cười, lại nói: -Bạch Linh, ngươi sau này đừng gọi ta là ân công, gọi ta một tiếng đại ca ca là được rồi! Bạch Linh e thẹn mà gật đầu, nói: -Đại ca ca! Ngươi hẳn là đói bụng rồi, để ta đi làm đồ ăn cho ngươi! Nàng tự biết được đi theo Vương Hạo Thần là một điều may mắn của mình, vì thế tận lực cũng muốn làm tròn trách nhiệm của một cái nha hoàn. Vương Hạo Thần mỉm cười, nói: -Không cần đâu! Ngươi trải qua một ngày như vậy cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi! Những việc đó giao cho ta là được! Bạch Linh đem nàng xem là Vương Hạo Thần nha hoàn, thế nhưng Vương Hạo Thần cũng không có ý nghĩ như vậy, dù sao hắn ở đây không được mấy ngày, vì thế cũng không có đặt nặng quan hệ chủ tớ làm gì. -Như vậy sao được? Chuyện này vốn là việc của nô tỳ... Bạch Linh tức khắc gấp. Vương Hạo Thần đau đầu, đành phải diễn ra bộ mặt nghiêm nghị nói: -Bạch Linh! Ngươi đã xem ta là đại ca, chẳng lẽ lời của ta cũng không thèm nghe sao? -Bạch Linh không dám! Bạch Linh vội vàng nói. -Vậy thì tốt! Ngươi đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi a! Nếu không ca ca sẽ tức giận! Vương Hạo Thần rất có đại ca ca phong phạm, nghiêm giọng nói. Bạch Linh lần này không dám không nghe, hơn nữa nàng cũng phát giác ra mình bộ dáng thực sự bẩn thỉu, đứng trước Vương Hạo Thần liền xấu hổ, vì thế vội vàng bước vào phòng tắm gội sạch sẽ. Không hiểu vì cái gì, Bạch Linh lại muốn mình ở trước mặt ca ca chính là nàng đẹp nhất, vì thế tắm gội rất lâu, thậm chí nàng cũng nghĩ tới, đây hẳn là nàng một lần lâu nhất tắm gội từ trước đến giờ. Nàng chọn cho mình một bộ y phục tử tế nhất có thể, định ra ngoài giúp Vương Hạo Thần làm cơm, thế nhưng khi ra đến nơi, lại không còn nhìn thấy hắn bóng dáng. -Đại ca ca? Bạch Linh hai mắt nhìn ngó xung quanh, trong lòng dâng lên một cỗ bất an, hắn không phải là bảo mình tắm rửa, sau đó lặng lẽ bỏ đi rồi chứ? Có lẽ thật có khả năng này, nàng chỉ là một tiểu cô nương nghèo khó, làm sao có tư cách làm hắn nha hoàn đây? Càng nghĩ, Bạch Linh hai mắt liền dâng lên hơi nước, lại không ngừng khóc đến thương tâm. -Bạch Linh, làm sao lại khóc rồi? Đúng lúc này, một đạo nam tử thanh âm từ phía sau vang lên, Bạch Linh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Hạo Thần đang từ cửa nhà đi vào, liền mừng rỡ, không nhịn được chạy tới ôm chặt lấy hắn, giống như lại sợ hắn đi mất. Vương Hạo Thần hơi chút nghi hoặc, cô nàng này lại xảy ra chuyện gì rồi? Làm sao lại kích động như vậy? Bạch Linh đem mặt vùi vào Vương Hạo Thần lồng ngực, khẽ nấc nói: -Đại ca ca! Ta tưởng ngươi đi rồi, nghĩ ngươi không cần ta! Vương Hạo Thần xoa đầu nàng, nói: -Ta đã nói sẽ thu ngươi, sao có thể bỏ đi được, ta chỉ là ra ngoài mua cho các ngươi ít quần áo mới mà thôi! Bạch Linh sửng sốt, hoá ra từ nãy tới giờ là nàng nghĩ nhiều rồi sao? Vương Hạo Thần lấy ra từ trong túi càn khôn một bộ y phục mới tinh đưa cho Bạch Linh, cười nói: -Đem mặc vào đi! Hi vọng nó hợp với ngươi! Bạch Linh hai tay có chút run rẩy nhận lấy, trong lòng lại cảm động vạn phần, nàng không ngờ Vương Hạo Thần lại đối tốt với nàng như vậy, đây thực sự là chủ nhân đối với nô tỳ sao? Bạch Linh thân là nữ tử, tự nhiên đối với bản thân có y phục mới rất thích thú, vào phòng chậm rãi đem y phục mặc vào, chỉnh sửa mái tóc một chút, sau đó mới đi ra ngoài. Không thể không nói, Bạch Linh tiểu cô nương này thật sự rất đẹp, khuôn mặt không chút trang điểm nhưng vẫn đẹp hơn vô số tiểu thư khuê các, làn da trắng mịn màng, phối hợp với hồng y càng thêm xinh đẹp, mặc dù nàng còn nhỏ, chưa quá 13 tuổi, thế nhưng đã lộ ra vẻ đẹp tràn đầy sức sống của thiếu nữ mới lớn. Vương Hạo Thần nếu không phải từ nhỏ sống với sư nương, e rằng cũng đã bị nàng sắc đẹp làm cho điên đảo rồi. Lúc này hắn đang ở trong nhà bếp, chăm chú làm đồ ăn, Bạch Linh mấy lần muốn giúp hắn một tay, thế nhưng đều bị hắn cự tuyệt, nói nàng chỉ cần ở ngoài chờ đợi là được. Bạch Linh đứng bên ngoài có chút phức tạp nhìn vào nhà bếp, nàng không nghĩ tới, mình thân là nha hoàn của người ta, thế nhưng công việc đều bị đối phương chiếm hết. Rất nhanh, Vương Hạo Thần đem mấy món ăn dọn ra trên bàn, hương thơm bốc lên khiến người khác nhìn vào đều chảy nước miếng. Bạch Linh đứng hầu ở bên cạnh Vương Hạo Thần, cũng không có ngồi xuống cùng hắn dùng cơm. -Bạch Linh, ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau ngồi xuống dùng bữa? -Đại ca ca chính là ân nhân của Bạch Linh, hôm nayđại ca ca thu ta làm em gái nuôi, nhưng ở trong lòng Bạch Linh, ta chính là đại ca ca nha hoàn! Bạch Linh thân là nô tỳ, làm sao dám ngồi cùng bàn ăn với đại ca ca! Bạch Linh cố chấp nói. Vương Hạo Thần cau mày, đành phải diễn ra bộ mặt nghiêm nghị, nói: -Ngươi có phải hay không là muốn làm trái với mệnh lệnh của ta? Bạch Linh lập tức hoảng sợ: -Nô tỳ không dám! -Vậy cứ theo lệnh ta mà làm! Vương Hạo Thần trầm giọng nói. -Vâng, đại ca ca! Bạch Linh không dám trái lời hắn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, Vương Hạo Thần lúc này mới hài lòng gật đầu, nói: -Mau ăn đi a! Bạch Linh bây giờ mới chú ý tới mấy món ăn trên bàn, gồm có một đĩa rau xào, một thịt kho, cùng một bát canh cá thơm lừng ăn với cơm trắng. Bạch Linh cùng mẫu thân của nàng nghèo khổ, mỗi bữa trước đây chỉ có cơm trắng ăn no là rất quý rồi, đồ ăn kèm chỉ có mấy món đồ chay linh tinh, càng đừng đề cập tới thịt cá. Nàng vừa trải qua một ngày dài, sớm đã rất đói bụng, nay lại nhìn thấy từng món ăn hấp dẫn như vậy, lúc này không nhịn được nữa, dùng đũa gắp một miếng thịt mà ăn. Thịt vừa vào miệng, một cỗ hương vị thơm ngon đậm đà ở trong miệng tan chảy mà ra, để cho nàng vô cùng yêu thích. -Đại ca ca! Ngươi làm thức ăn thật ngon a! Bạch Linh không nhịn được nói, nàng thật sự khó mà tin được, một cái tu đạo vũ giả, lại có khả năng nấu nướng tuyệt vời như vậy, trong suy nghĩ của nàng, những người kia phải là cao cao tại thượng, không bao giờ đụng tới bếp núc cơ. Vương Hạo Thần mỉm cười, gắp một miếng rau bỏ vào bát cho nàng, nói: -Vậy thì ăn nhiều một chút! Bạch Linh gật gật đầu, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì, vội vàng nói: -Đại ca ca! Còn ta mẫu thân... Nàng còn chưa nói hết, Vương Hạo Thần đã biết ý, liền nói ngay: -Mẹ ngươi thân thể còn yếu, chưa ăn được cơm, ta đã nấu cháo cho nàng rồi! Ngươi lát nữa cho nàng ăn là được! Bạch Linh cảm động nhìn Vương Hạo Thần, hắn không chỉ mua y phục, nấu ăn cho nàng, không có chút nào giá đỡ, lại còn nghĩ tới nàng mẫu thân, cũng không biết trên thế giới này, có được mấy cái nam nhân đối với mình mới thu một cái thị nữ liền tốt như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang