[Dịch]Nghịch Lân- Sưu tầm

Chương 42 : Khách không mời!

Người đăng: 

.
Sắc trời từ từ tối dần . Trải qua chuyện Tần Hiên cố ý lúc trước , bây giờ phụ cận xung quanh nhà Tần Hiên vẫn như cũ có một vài gia tộc chưa từ bỏ ý định mà quanh quẩn ở đó , nhưng là cũng không dám tuỳ tiện tiến vào . Trời bắt đầu tối , bảo bảo tựa hồ đã đói bụng , không ngừng thúc giục Tần Hiên đang triền miên suy nghĩ . Đang suy tư về một vài sự tình , Tần Hiên chậm rãi mở mắt ra , sau đó cười mắng bảo bảo đang nhảy nhót ở bên cạnh ,trong đầu Tần Hiên không tự chủ được hiện lên hình ảnh một nữ tử. - Không biết Thanh thanh lúc này đang ở đâu ? Bình thường vào giờ này , Thanh Thanh hẳn là đã chạy đến đây rồi chứ ? Chỉ là , sau khi từ trong núi trở về , Tần Hiên cũng chưa một lần gặp lại Thanh Thanh . - Có lẽ , nàng ta có chuyện gì chăng . Tần Hiên tự giễu cười một tiếng , vì chính mình đột nhiên lại nghĩ đến cô gái tốt bụng kia mà kinh hãi ! - Bất quá mới chỉ gặp mặt có mấy ngày mà thôi , chẳng lẽ mình bị trí nhớ của Tần Hiên kia anh hưởng hay sao ? Hay là , chính mình bị nữ tử Thanh Thanh kia cảm động rồi ? Bất quá nói cho cùng , Thanh Thanh không chỉ xinh đẹp vô cùng , hơn nữa nàng còn là người không để ý đến thành kiến gia đình mà hảo tâm lui tới chiếu cố cho Tần Hiên , Tần Hiên trong lòng cũng đã có chút cảm động. Ngay lúc Tần Hiên chuẩn bị mang theo bảo bảo ra ngoài ăn cơm , đột nhiên hai đầu mày Tần Hiên nhíu lại . Một khắc sau , sắc mặt Tần Hiên lạnh dần xuống . - Bảo bảo , chúng ta đi xem một chút , rốt cuộc là ai có dũng khí một mình xông vào nơi này ! Tần Hiên hừ lạnh một tiếng , đứng lên đi ra ngoài , đồng thời , bảo bảo cũng “ Hưu ! ” một tiếng lủi lên trên vai Tần Hiên . Mở cửa ra, Tần Hiên liền đứng tại cửa dùng ánh mắt mắt lạnh lùng nhìn mấy kẻ không thèm để ý đến cảnh cáo của mình , cứ như vậy hướng phía nhà mình đi nhanh tới . Trong đám người đó có một lão giả, vẻ mặt băng lãnh của Tần Hiên tức thì biến mất , thay vào là một tia mỉm cười. Người tới không phải ai xa lạ , chính là người luôn chiếu cố Tần Hiên từ lúc còn nhỏ , Hà quản gia . - Hà bá bá , sao người lại tới đây ? Tần Hiên ra nghênh đón , ánh mắt một mực tập trung lên Hà quản gia , còn lại đối với những kẻ khác hắn coi như không thấy . Ở bên cạnh Hà quản gia là một trung niên nhân thấy Tần Hiên dĩ nhiên không thèm đếm xỉa gì đến mình , trong lòng không khỏi thầm tức giận , tức thì hừ lạnh một tiếng . Nhưng là, sau đó một khắc , hắn dường như nhớ ra cái gì đó , chỉ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Hiên một cái , liền đứng tại chỗ im lặng không lên tiếng . - Ha ha… Hà quản gia nhìn Tần Hiên hiền lành nở nụ cười - Biết thiếu gia yên bình trở về . Lão nhân mất nửa ngày công phu , cố ý đến đây thăm thiếu gia . Tần Hiên trong lòng dâng lên một trận cảm động ! Tạm thời không nói đến Hà quản gia có thật sự tốt với hắn như vậy hay không . Nhưng là , trong lòng Tần Hiên thực sự cảm động . - Thiếu gia hôm nay có được thành tựu thế này , lão nhân ta cũng thay người cảm thấy cao hứng a ! Hà quản gia mỉm cười nhìn Tần Hiên nói , trên mặt lộ ra thần sắc tán thưởng . Một thoáng tâm tình cảm động qua đi , Tần Hiên một lần nữa khôi phục lại tỉnh táo - Hà bá bá , mời vào nhà rồi hãy nói . Hà quản gia gật đầu , dặn dò vài người đi theo một câu rồi theo Tần Hiên đi vào. Trung niên nhân bên cạnh Hà quản gia thoáng nhìn có vẻ rất cao ngạo lúc này liền hừ lạnh một tiếng ! Hắn trong lòng phi thường khó chịu ! Từ đầu tới cuối , Tần Hiên không thèm nhìn tới bọn họ, dù chỉ một cái liếc mắt cũng không có ! Thân phận hắn ra sao chứ ? Hôm nay hạ mình tới đây tìm Tần Hiên một tên phế vật đã là hạ thấp thân phận mình rồi . Nhưng là , cái tên tiểu tử khốn nạn Tần Hiên này lại đem hắn biến thành không khí ! Tần Khải hắn có thể không giận sao được ? Hắn tốt xấu gì cũng là trưởng bối của Tần Hiên. - Ủa ? Tần Hiên tựa hồ mới phát rat rung niên nhân kia , nhẹ “Ủa” một tiếng - Ngươi là ai ? Trong giọng nói tràn ngập vẻ kinh ngạc lẫn nghi hoặc . Nghe vậy , Tần Khải trong lòng giận dữ ! Tức thì cả giận hừ một tiếng . Lúc này đã muốn đưa tay mà tát một cái. Chỉ là , hắn thuỷ chung cuối cùng cũng nhịn xuống được - Tiểu tử , ngươi lại muốn làm bộ không nhận ra ta ? - Ngươi là ai? Ta phải nhận thức ngươi sao ? Tần Hiên cười lạnh một tiếng , lãnh đạm nhìn kẻ kia vì mình mà phát nộ , khoé miệng hắn tràn ra một nụ cười khinh thường . Hắn đương nhiên nhận thức được người này là ai . Hắn chính là Nhị thúc của Tần Hiên , cũng chính là đệ đệ phụ thân Tần Hiên . Nhưng là , Tần Hiên đối với người nay không một chút hảo cảm ! Hoặc nói là , trừ một mình Hà quản gia ra còn đám người Tần gia , Tần Hiên đối với bọn họ không có một chút hảo cảm ! Mẫu thân phế vật Tần Hiên là một thị nữ không sai , mà Tần Hiên là một kẻ phế vật không sai ! Nhưng là cả một Tần gia lớn như vậy không thể bao dung cho một đứa con phế vật sao ? Mà lại đem đứa con phế vật đó vứt bỏ đi ! Cách làm của Tần gia như vậy , khiến cho Tần Hiên dị thường phản cảm ! Đồng thời cũng có chút khinh thường ! Bởi vậy , chỉ cần là người Tần gia , Tần Hiên hắn không thèm nể mặt ! Nghe vậy , lại thêm Tần Hiên khinh thường cười nhạo , Tần Khải tức thì giận dữ . - Lớn mật , Tần Hiên , ngươi dám ăn nói với trưởng bối của mình như vậy sao ? - Ngươi là trưởng bối của ta ? Tần Hiên ngờ vực liếc nhìn Tần Khải một cái . - Một ngày nào đó không lâu trước đây , Tần gia các ngươi không phải nói đã đoạn tuyệt quan hệ với ta rồi sao ? Ta cùng Tần gia các ngươi có quan hệ gì chứ ? Cùng ngươi làm gì có quan hệ nào ? Trong mắt ta ngươi chẳng là cái thá gì cả ! Tần Hiên lạnh lùng nói , nói cho Tần Khải sắc mặt lúc xanh lúc đỏ , thuần tuý là bị Tần Hiên chọc giận . - Thiếu gia . Hà quản gia bên cạnh nóng nảy , hắn thật không ngờ chuyện có thể phát triển đến mực này . Vì vậy vội vàng mở miệng nói chuyện … - Hà bá bá , việc này không quan hệ tới bá bá . Tần Hiên liếc nhìn Hà quản gia một cái , liền đó lạnh lùng nhìn Tần Khải . - Nơi này là nhà của ta . Nơi này của ta không chào đón người Tần gia . Mời ngươi rời khỏi chỗ này đi thôi . Tần Hiên lạnh mặt nói . - Ngươi … ngươi ! Tần Khải nổi giận , hoàn toàn bị Tần Hiên chọc giận . - Ngươi cái gì mà ngươi ? Mau cút ra ngoài ! Tần Hiên đột nhiên mạnh mẽ quát to một tiếng . - Hảo ! Hảo ! Tần Khải liên tục nói hai chữ hảo . Sau đó lạnh lụng liếc mắt nhìn Tần Hiên một cái , liền quay đầu rời khỏi . - Chờ một chút ! Tần Hiên quát lạnh một tiếng - Trở về phải nhớ cho kỹ , Tần gia ngươi , sau này đừng đến làm phiền ta , mà quan trọng nhất là , ta cùng Tần gia các ngươi không còn một chút quan hệ nào ! Sau này , nếu như Tần gia có người trêu chọc ta mà nói , đừng trách ta lòng dạ độc ác ! - Đặc biệt là cái tên Tần Kỳ kia ! Nếu như trêu chọc ta lần nữa , ta cũng không ngại mà trực tiếp giết hắn ! Thanh âm lạnh như băng xa xa truyền ra , làm cho Tần Khải trong lòng lửa giận ngập trời cũng không nhịn được mà run lên . - Hừ ! Tần Hiên , ngươi trước kia là một phế vật , bây giờ , sau này cũng đều chỉ là một kẻ phế vật ! Tần Khải quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tần Hiên. Tần Hiên cười ha hả , sau đó đột nhiên dừng lại , lạnh lùng nhìn Tần Khải - Ta là một cái phế vật , cũng không liên quan gì đến các ngươi ! Cút ! Tần Hiên nộ quát một tiếng ! - Hừ ! Tần Khải hầm hầm tức giận hừ một tiếng , phất tay áo rời đi .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang