[Dịch] Nghịch Lân
Chương 7 : Chương 7
.
Hiện tại là thời gian lên lớp, hai học sinh mặc đồng phục của trường xuất hiện ở quán CF quả thật có một chút chói mắt .
Cho nên, những người khách ở các bàn bên cạnh đều nhìn vào Thôi Tiểu Tâm cùng Lý Mục Dương.
Lại nói, Thôi Tiểu Tâm xinh đẹp như vậy lại đi cùng một chỗ với Lý Mục Dương một thanh niên đen thui xấu xí như vậy, theo suy nghĩ của bọn họ thì phải có thứ gì đó đáng giá để theo đuổi.
Có một cặp tình nhân lại lấy vấn đề này để nói chuyện với nhau.
- Lại là kẻ điển hình cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nam sinh có thể thổ lộ, loại nam nhược nữ cường này, nam sinh tuyệt đối không thể dễ dàng mà mở miệng a.
- Hừ, cô gái đó đang tức giận.
- Cô bé đi rồi lại bị chàng trai gọi lại, cô bé tên là gì nhỉ? Thôi Hiếu Tâm sao? Cái tên rất hay, bất quá xem bộ dạng chàng trai thì muốn giữ lại, thật sự là một kẻ quật cường không biết tự lượng sức mình.
- Cái gì? Hắn nói cái gì? Mái tóc đuôi ngựa rất đẹp sao? Thứ cho ánh mắt kém coi của tôi, không nghĩ tới chàng trai này lại là cao thủ a.
…
Thôi Tiểu Tâm trừng hai mắt cũng không có đẩy cửa ra.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt rối rắm, ánh mắt bối rối, muốn nói nhưng lại không nói được của Lý Mục Dương, Lý Mục Dương đang muốn thổ lộ với mình sao?
Bất quá , cho dù là nói vậy , mình cũng sẽ không tiếp nhận .
Tự tìm mất mặt !
- Vừa rồi tôi quên nói, mái tóc đuôi ngựa của bạn thật đẹp.
Lý Mục Dương nói, bởi vì quá mức khẩn trương nên đều có chút cà lăm.
Điều này làm cho hắn có chút chán nản , lo mình sẽ làm mất đi hiệu quả của câu nói kia. Cái mà Lý Tư Niệm dặn chính là những thứ tự nhiên, đừng để cho người ta có cảm giác mình cố ý.
Biểu hiện của mình hôm nay có phải là làm cho người ta cảm thấy không tốt sao?
Thôi Tiểu Tâm ngừng lại một lát rồi xoay người đi tới chỗ của Lý Mục Dương.
Điều này làm cho các vị khách trong quán CF mở rộng tầm mắt, thật không nghĩ tới người trẻ tuổi kia lại có bản lĩnh như vậy, một câu nói thôi đã làm cho cô gái xin đẹp như vậy đang tức giận liền tước vũ khí đầu hàng .
Nàng lại ngồi xuống trước mặt Lý Mục Dương, như là chuyện gì đều chưa từng xảy ra.giống
Phục vụ đưa CF đến, nàng gật đầu, đây là tiêu chuẩn lễ nghi của quốc nội, có lẽ là ngay cả Thôi Tiểu Tâm cũng không có phát hiện đến hành động nhỏ này của mình.
Ngược lại Lý Mục Dương vẫn không rõ mọi chuyện trước mắt, hắn không biết nên làm cái gì nữa đây/
Thôi Tiểu Tâm bưng ly CF lên rồi uống một ngụm, nói với Lý Mục Dương:
- Cậu cũng nếm thử đi, tuy rằng hơi ngọt, đi ngược lại hương vị hơi chua của dòng CF này nhưng đây là phong cách của Giang Nam, cũng coi như là một tách CF khá ngon.
Lý Mục Dương liền nghe lời ngồi xuống , bưng ly CF lên uống một ngụm, gật đầu:
- Rất ngon.
Thứ mà hắn uống nhiều nhất là thuốc bắc, CF là chất cấm bởi vì lão đạo sĩ kia nói thứ này sẽ kích thích đến trái tim .
Cho nên chỉ cần uống những thứ ngon hơn thuốc bắc thì hắn vô cùng thỏa mãn .
Thôi Tiểu Tâm khẽ lấy tay cầm muỗng quấy quấy ly CF, nhẹ giọng nói:
- Đây là lần đầu tiên cậu nói những lời này với con gái sao?
Lý Mục Dương mặt đen ửng đỏ .
- Còn có đứa em gái của tôi.
Lý Mục Dương ngượng ngùng nói:
- Mỗi khi làm nó tức giận chỉ cần tôi khen nó xinh đẹp, khen nó có ánh mắt như viên minh châu, khen làn da của nó trắng như tuyết, khen nó ăn mặc rất hợp thời gian thì nó liền tiêu tan mọi hiềm khích với tôi, liền cầm lấy ống tay áo của tôi mà hỏi có thật như vậy không?
- Nó nói chiêu này là đường cong cứu nước, khi con gái tức giận tuyệt đối không nên dây dưa hay giải thích, có thể tìm một cách khác để nói chuyện, đây là những thứ mà nó dạy cho tôi.
Thôi Tiểu Tâm ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lý Mục Dương.
Khi Lý Mục Dương nhắc tới em gái của mình thì giọng nói liền tỏ ra có tình cảm hơn.
Có thể nhìn ra được tình cảm anh em của bọn họ rất tốt.
Thôi Tiểu Tâm bị xúc động, nàng nhớ lại ở Thiên Đô mỗi khi mình bị uy hiếp thì có một người ngăn mình ở phía sau, ôn nhu hỏi:
- Cậu có yêu em gái của em không?
- Có.
Lý Mục Dương gật đầu:
- Nhưng tôi có cảm giác nó càng yêu tôi hơn.
Khóe miệng Thôi Tiểu Tâm hiện lên một chút tiếu ý, hỏi:
- Vậy cậu nhất định sẽ rất cưng chiều nàng?
Lý Mục Dương lắc đầu , thở dài nói:
- Vốn sẽ phải như vậy, làm anh phải chiếu cố em gái của mình, “Khi em bé khóc Anh phải dỗ dành Nếu em bé ngã Anh nâng dịu dàng Mẹ cho quà bánh Chia em phần hơn Có đồ chơi đẹp Cũng nhường em luôn”, nhưng mà tôi là một ngươi anh không xứng chức, đa số là nó chiếu cố quan tâm tôi.
- Nó thông minh hơn tôi, vĩ đại hơn tôi. Khi còn nhỏ nó liền la hét phải bảo vệ tôi, hơn nữa vì thế luôn cố gắng. Khi thành tích của tôi xếp đội sở ở toàn trường thì nó dễ dàng đoạt lấy vị trí đứng đầu. Nó rất kiêu ngạo nói cho người khác biết rằng anh của tôi không ngốc, chỉ là không muốn học mà thôi. KHi nàng nhìn thấy tôi bị người khác đẩy ngã thì nàng liền theo một lão đạo sĩ học một công phu tên là “ Phá Khí thuật”, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục , một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cũng không gián đoạn.
Khi lão đạo sĩ đến chữa bệnh cho Lý Mục Dương thì Lý Tư Niệm liền kéo lão đạo sĩ ấy ra ngoài, thỉnh cầu dạy võ công cho mình.
Thái độ của lão đạo sĩ với Lý Tư Niệm còn thân mật hơn với Lý Mục Dương, mỗi lần đều mang những món ăn ngon cho nàng, thấy Lý Tư Niệm đi học về thì khuôn mặt già nua của lão liền tươi cười.
Lão không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu gì của Lý Tư Niệm, sau khi cùng nói chuyện với cha mẹ của Lý Mục Dương, liền thu Lý Tư Niệm làm đệ tử ký danh.
Sau đó, tận mắt Lý Mục Dương thấy một quyền của Lý Tư Niệm đánh gãy một gốc cay to cỡ miệng chén.
Lý Mục Dương cũng muốn học, cố nén ghê tởm lôi kéo ống tay áo của lão đạo sĩ để muốn bái sư .
Còn học ngữ khí làm nũng của em gái mình:
- Đạo sĩ gia gia đạo sĩ gia gia, ngài hãy dạy cho cháu.
- Thật dễ nói chuyện .
Lão đạo sĩ vung ống tay áo , lạnh lùng quát .
Lý Tư Niệm cười đến đầu lăn xuống sàn nhà.
- “ Phá Khí thuật”?
Thôi Tiểu Tâm nghĩ nghĩ , cười nói:
- Có chút quen tai.
- Là một giang hồ lang trung dạy nó, có thể tùy ý lấy cái tên.
Lý Mục Dương cười nói:
- Nếu có người trào phúng IQ của tôi, thì nó sẽ dùng thành tích của mình để đáp trả lại. Nếu có người khi dễ tôi gầy yếu vô lực, nó sẽ dùng võ lực của mình để đáp trả lại. Là một người anh như tôi có phải là rất thất bại hay không?
Thôi Tiểu Tâm lắc đầu , nói:
- Hoàn toàn khác, cậu là một người anh rất thành công bởi vì cậu có một người em gái rất thương yêu mình.
- Cho nên ở trước mặt cậu, nó là một cô gái duy nhất mà tôi muốn nhắc đến.
Lý Mục Dương nhìn thẳng ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm, nói:
- Tuy rằng tôi không muốn thấy cảnh bởi vì một tên phế vật như tôi mà phát sinh xung đột với cô Triệu, nhưng mà cậu làm như vậy làm tôi rất cảm kích. Ở vô số lần khi một mình tôi bước ra khỏi phòng học thì nghe được phía sau có tiếng bước chân dồn dập âm truyền đến, tôi đã từng chờ mong vô số lần rằng những tiếng bước chân đấy sẽ đến vì tôi.
Thôi Tiểu Tâm Tiểu Tâm lại một lần nữa bị Lý Mục Dương cảm động , nàng cảm thấy người này nếu đi đóng phim làm thật là bá cháy con bọ chét, nhưng có điều là phải che mặt lại.
- Biết cái gì vì sao tôi quay trở lại không?
- Không biết.
Lý Mục Dương lắc đầu .
- Bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy nam sinh khen ngợi người khác mà lại lộ ra sự vụng về như vậy.
Thôi Tiểu Tâm nói thẳng.
Sắc mặt Lý Mục Dương ửng đỏ, một lần nữa trở nên lắp ba lắp bắp , vội vàng giải thích nói:
- Tôi quả thật không có nhiều kinh nghiệm, chuyện như vậy không phải là rất khó mới có thể làm được sao?
- Quả thật rất khó mới có thể làm được .
Thôi Tiểu Tâm nói:
- Chỉ là các nam sinh thích khiêu chiến những phần yếu của mình, khiêu chiến nhiều lần , tự nhiên cũng quen tay hay việc rồi.
"----------- "
- Như vậy thì hãy kể lại câu chuyện của cậu đi.
Thôi Tiểu Tâm thấy bộ dạng á khẩu không trả lời được của Lý Mục Dương, híp mắt nở nụ cười , nói:
- Kể câu chuyện cậu bị sét đánh, tôi rất hiếu kỳ, dù sao không phải mỗi người ở trong nước đều sẽ phải gặp chuyện như vậy, nếu không cậu sẽ làm lãng phí thời gian của tôi đấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện