[Dịch] Nghịch Lân
Chương 41 : Quân tử chi giao
.
– Có thể được xưng là Minh Nguyệt của đế quốc, quả thật là chuyện mà những cô gái thường không thể sánh bằng.
Ở trong lòng Yến Tương Mã cảm thán.
Thôi Tiểu Tâm mới đi vào chỉ mấy phút mà thôi, cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, cho dù mình có lòng muốn giấu giúp Lý Mục Dương thì cũng bị nàng liếc mắt một cái nhìn thấu .
Thôi Tiểu Tâm biết Ô Nha là bị ai giết chết , cũng hiểu nổi khổ tâm của Yến Tương Mã, người muốn lấy công lao này.
Bản thân muốn bảo vệ Lý Mục Dương cho nên Yến Tương Mã mới nói rằng Ô Nha là do hắn giết.
Thôi Tiểu Tâm cũng muốn bảo vệ Lý Mục Dương cho nên cũng nói Ô Nha là do mình giết.
Bản thân mình cảm thấy đây là một việc tốt thế sao nghe Tiểu Tâm nói thế, trong lòng mình lại cảm thấy có chút không thoải mái đây?
Nhưng mà nếu Thôi Tiểu Tâm dùng ngữ khí như vậy để nhắc nhở thì Yến Tương Mã hắn cũng không dám không đáp ứng .
Bởi vì Thôi Tiểu Tâm không chỉ là em họ của hắn, lại còn là người của Thôi gia, Yến gia và Thôi gia có quan hệ thông qua, cũng là phụ thuộc, địa vị của Yến Tương Mã rõ ràng là không quan trọng bằng Thôi Tiểu Tâm rồi.
Coi như sau này khi Thôi Tiểu Tâm lập gia đình thì nàng cũng gả vào một danh gia vọng tộc, gia tộc có thể mang lại lợi ích cho Thôi gia, ví dụ như người kia của Tống gia.
Chính mình thì sao? Con trai của Giang Nam thành chủ, thật sự không lọt vào mặt của đám hào môn cự tộc kia a.
Nhưng mà nếu như mẹ của mình không phải là người của Thôi gia thì tại sao mình lại có cơ hội nói chuyện ngang hàng với Tiểu Tâm đây?
Yến Tương Mã vỗ bộ ngực của mình mà nói:
– Em cứ yên tâm, anh là người làm việc thích một chữ “ Lý”, là công lao của anh, ai cũng đừng nghĩ cướp. Không phải công lao của anh, anh muốn cướp của người khác thì cũng không cần nói nhiều như vậy. Anh lập tức đến phủ thành chủ để báo lại, nói anh đã tính kế giết được Ô Nha, thuận tiện nhận giải thưởng 3000 kim tệ kia. Lý Mục Dương, lần này cậu có công lao dụ địch, tôi sẽ tặng cho cậu 1500 kim tệ, huynh đệ chúng ta mỗi người một nửa.
Lý Mục Dương liên tục xua tay , nói:
– Không cần, không cần, đó là công lao của anh, tôi cũng không có quan hệ gì cả.
– Như thế nào? Khinh thường tôi?
Sắc mặt Yến Tương Mã không vui.
– Không có, tôi chỉ cảm thấy được vô công bất thụ lộc.
– Được rồi được rồi .
Yến Tương Mã không nhịn được mà nói:
– Tôi đưa thì cậu cứ nhận đi, tặng qua không thu cũng không phải là không cho người ta mặt mũi, ai không nể mặt tôi thì tôi sẽ đánh bể mặt người đó. Chúng ta là đám COCA, chuyện gì cũng làm đượ cả.
Yến Tương Mã thấp giọng , nhỏ giọng hỏi:
– Tôi có thể đi lên xem Tư Niệm một lát được không?
– Không được.
– Tôi cho cậu 2000 kim tệ.
– Không được.
– 2500.
– Không được.
– Cho cậu hết 300 luôn đó, được chưa?
– Không được.
Yến Tương Mã dùng ngón tay chỉ vào ngực Lý Mục Dương, nói:
– Tiểu Tử, chẳng lẽ cậu không muốn cùng anh đây tạo ra một tương lai tốt đẹp sao?
– Anh có ý gì?
– Cậu thích em họ của tôi, tôi cũng thấy Lý Tư Niệm rất đáng yêu, cậu giúp tôi cua em gái cậu, tôi cũng giúp cậu cua em họ của tôi, chúng ta cùng tạo cơ hội cho nhau, cùng share thông tin với nhau, thế nào?
Lý Mục Dương liếc mắt , nói:
– Đi em gái của anh đi.
Yến Tương Mã liền kéo ống tay áo Thôi Tiểu Tâm, nói:
– Em họ, hắn đuổi em đi, chúng ta về thôi.
– Yến Tương Mã…
Lý Mục Dương rất muốn xông qua cho Yến Tương Mã ăn một đấm.
Thôi Tiểu Tâm bỏ Yến Tương Mã ra, nhìn Lý Mục Dương, nói:
– Tôi biết đã trải qua rất nhiều chuyện , cũng làm cho cậu và người nhà của cậu gặp nguy hiểm. Nhưng mà tôi hy vọng việc này không ảnh hưởng đến kỳ thi vào ngày mai của cậu, nếu có gì chúng tôi có thể giúp được thì cậu cứ nói ra, không cần khách khí làm gì.
– Hả?
Lý Mục Dương nhìn phía Thôi Tiểu Tâm , phát hiện cô bé này đột nhiên trở nên hơi xa lạ, giống như là trước kia nàng vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với mọi người.
– Như vậy thì tôi cùng anh họ liền cáo từ rồi.
Thôi Tiểu Tâm Vi Vi cúi đầu , làm một lễ nghi quý tộc tiêu chuẩn đế quốc:
– Xin bảo trọng .
– Thôi Tiểu Tâm…
Lý Mục Dương hô.
Hắn cảm thấy Thôi Tiểu Tâm thay đổi , trở nên xa lánh.
Loại xa lánh này làm hắn khó có thể nắm lấy , bởi vì cho tới nay Thôi Tiểu Tâm cũng không có áp sát quá gần, khi hắn chủ động ngang nhiên xông qua thì nàng không có tránh né mà thôi .
Thôi Tiểu Tâm xoay người , diễn cảm lạnh nhạt nhìn Lý Mục Dương , thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu hỏi:
– Lý Mục Dương Đồng học , còn có chuyện gì sao?
– Tôi muốn hỏi cậu…
Lý Mục Dương nhếch môi cười lộ ra hàm răng chỉnh tề:
– Cậu còn nhớ cuộc hẹn của chúng ta ở bờ hồ Vô Danh sao?
Một vẻ ưu thương hiện lên rồi biến mất trong mắt của Thôi Tiểu Tâm, nhẹ nhàng phất tóc trước tránh, trên mặt không có bất kỳ diễn cảm nào, nói:
– Lý Mục Dương, đây là chuyện về sau, ít nhất là sau khi cậu đậu vào ĐH Tây Phong, cho nên , hãy cố gắng lên .
Thôi Tiểu Tâm đi rồi.
Ngày mai sẽ không đến nữa rồi.
Tâm Lý Mục Dương trống rỗng.
– Vì sao lại biến thành như vậy?
Lý Mục Dương tâm tình có chút áp lực , ưu thương có khó mà diễn tả bằng lời.
– Vì sao lại biến thành như vậy?
Trong xe, Yến Tương Mã nhìn vào Thôi Tiểu Tâm mà hỏi.
– Người mà Ô Nha muốn giết là Lý Mục Dương, đúng không?
Thôi Tiểu Tâm hỏi.
– Đúng.
Yến Tương Mã biết mình không giấu được nên nói thẳng:
– Tình huống cực kỳ nguy hiểm, lúc anh đến thì cha mẹ và em gái của Lý Mục Dương đã hôn mê. Khắp người Lý Mục Dương đều mái me be bét, đằng đằng sát khí đứng ở trong sân , giống như là một ác ma đi ra từ Địa Ngục, trên mặt đất tràn đầy thi thể Huyết Nha, Ô Nha thi thể lại biến mất không thấy . Theo lời của Lý Mục Dương thì Ô Nha đã bị Huyết Nha ăn sạch.
– Sở dĩ Huyết Nha ăn chủ là bởi vì chúng nó không có cái gì để ăn, nói cách khác trước khi anh đến thì Lý Mục Dương đã đánh bại Ô Nha. Em thấy chuyện này thế nào? Chẳng lẽ em không biết trong cơ thể Lý Mục Dương có cất dấu một con quái thú sao?
– Tìm được người phía sau của Ô Nha chưa?
Những ngón tay của Thôi Tiểu Tâm đan xen vào nhau.
– Tạm thời không có .
Yến Tương Mã lắc đầu, Thôi Tiểu Tâm không muốn bình luận thân thể của Lý Mục Dương, đây cũng là điều ở trong dự đoán của Yến Tương Mã:
– Cha đã truyền tin em bị tập kích tới Thiên Đô nhưng bên Thiên Đô không có bất kỳ lời đáp lại nào chỉ yêu cầu bất kể như thế nào phảo cam đoan an toàn của em. Một sát thủ mà thôi, hơn nữa còn là một sát thủ đã chết, có thể tìm được tin tức gì cơ chứ?
– Cho nên anh cảm thấy em làm vậy có vấn đề gì không?
Thôi Tiểu Tâm lại hỏi.
– Anh biết là em muốn bảo vệ Lý Mục Dương, lúc này cũng chưa tìm được kẻ đứng sau, cũng không biết sẽ có sát thủ khác nữa không? Lần này Lý Mục Dương phá hư chuyện tốt của bọn hắn, tự nhiên là bọn hắn sẽ nhắm vào Lý Mục Dương, hắn chỉ là một người bình thường, kỳ thật cũng không tính là bình thường . Người nầy giấu rất sâu , anh nhìn không thấu hắn.
– Người của cậu ấy không bình thường , nhưng mà tâm của cậu ấy lại thông thường.
Thôi Tiểu Tâm nhẹ giọng nói.
– Đúng vậy, là người tốt.
Yến Tương Mã thở dài:
– Cho nên anh cảm thấy được như thế có phải là tàn nhẫn với hắn không?
– Chết mới là điều tàn nhẫn nhất.
Thôi Tiểu Tâm nói:
– Sớm muộn gì cũng tách ra, sớm một chút thì có khác gì cơ chứ?
– Đúng vậy.
Ánh mắt của Yến Tương Mã nhìn về cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, nói:
– Vẫn là em họ hiểu thấy hơn.
Thôi Tiểu Tâm cúi đầu, sau đó mới nói:
– Để anh họ đứng ra gánh vác lấy phần trách nhiệm nguy hiểm này, xin anh họ không nên tức giận.
Yến Tương Mã nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai của Thôi Tiểu Tâm, hắn biết trong lòng cô bé này cũng không dễ chịu.
– Đây không phải là chuyện nên để ý.
Yến Tương Mã nở nụ cười ôn hoài, có thể nhìn thấu trí tuệ của người khác.
– Để cho một người không có bất kỳ quan hệ nào gánh vác phần trách nhiệm này thì anh mới sẽ để ý. Ai bảo anh là anh họ của em mà chi? Chúng ta là người một nhà mà.
Dừng một chút , Yến Tương Mã nhìn về phía Thôi Tiểu Tâm , nhịn không được lên tiếng hỏi:
– Chẳng lẽ em không có chút cảm giác gì với Lý Mục Dương sao?
– Quân tử chi giao, anh họ không cần hỏi vấn đề này nữa.
– Haizz….
Yến Tương Mã tiếc nuối không thôi , nói:
– Hắn cũng có một em gái tốt a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện