[Dịch] Nghịch Lân
Chương 1 : Thiếu niên Mục Dương
.
Chương 0: Tân sinh mới.
Mưa như là thác nước, sấm sét trên không trung nổ vang như muốn xé rách cả bầu trời.
Mây đen quay cuồng, cuồng phong gào thét, mưa như trút nước.
Bệnh viện Tử Thần, Lục Hành Không gia chủ Lục gia đứng ở trước của sổ của phòng khác xa hoa, nhìn thấy thời tiết quỷ dị bên ngoài, vẻ mặt ngưng trọng:
- Quý nhân sinh ra nhiều mưa gió , cũng không biết bên tiểu Du như thế nào rồi?
- Phụ thân , không có việc gì.
Lục Thanh Minh an ủi nói:
- Bệnh viện Tử Thần là bệnh viện tốt nhất Thiên Đồ, Tần Tiểu Lạc là bác sĩ tốt nhất của của khoa sản ở quốc nội.
Lục Hành Không chỉ vào hai vầng sáng trắng đen đang giao vào nhau trên bầu trời, cười nói:
- Song Long Hí Châu, trời sinh dị chủng, tiểu tử này vừa mới ra đời liền mang đến động tĩnh lớn như vậy , sau này sẽ được như vậy hay không? Cháu của Lục Hành Không ta sẽ có tiền đồ rộng mở.
- Đừng là một tên bại họa là tốt lắm rồi.
Lục Thanh Minh trêu chọc nói .
- Hắn dám.
Lục Hành Không ánh mắt lạnh thấu xương , trong mắt bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh khiếp người:
- Lục gia ta không cần phế vật.
“Ầm”
Lại một tiếng sét nữa nổ vang trên bầu trời, làm cho lỗ tai của người đau nhức, thân thể run rẩy .
Nếu không phải Lục Hành Không cùng Lục Thanh Minh đều có tuyệt học gia truyền hộ thể , sợ bị tiếng sét này hù dọa mà té ngã xuống đất.
Trong rừng rậm vạn thú yên tĩnh , trong vực sâu quần ma cúi đầu .
Mưa to đầy trời đột nhiên xuất hiện đầy sao.
Đây là thời không rối loạn , là sự nghịch thiên.
Trên bầu trời hai quầng sáng đen trắng hạ xuống, mái nhà của bệnh viện nổ tung, ánh sáng màu vàng óng chiếu rọi thiên địa , nháy mắt biến mất không thấy gì nữa .
| Oa”
Một tiếng khóc trẻ con truyền ra từ phòng sinh, sau đó nghe được tiếng hô ngạc nhiên của bác sĩ Tần Tiểu Lạc:
- Sinh rồi….a….
Lục Hành Không vẻ mặt mừng rỡ , nụ cười cũng chưa nở rộ đã nghe được tiếng quát tháo:
- Có chuyện gì?
- Con đi xem.
Lục Thanh Minh nói rồi chạy nhanh vào khu vực phòng sinh.
…
- Tình huống như thế nào?
Lục Hành Không trầm giọng hỏi.
- Làn da đen như than, ánh mắt mù cho tới bây giờ còn không có biện pháp mở , thất khiếu chảy máu , tim đập rất yếu, sợ là…
Lục Thanh Minh hốc mắt ướt át , khó có thể nói ra lời..
“Rầm”
Lục Hành Không vỗ một cái xuống bàn trà, nháy mắt bàn trà hóa thành tro tàn.
- Lão tặc thiên lấn Lục gia ta.
- Phụ thân…
Lục Hành Không nhắm mắt không nói , thật lâu sau , trầm giọng hỏi:
- Nghe nói hôm nay có một tên nha hoàn sinh nữ nhi?
- Vâng, là thị nữ của tiểu Du.
Lục Thanh Minh chợt trừng to mắt , bộ dáng kinh ngạc, nói:
- Phụ thân, người….
- Đổi.
- Phụ thân, đây chính là cốt nhục của Lục gia chúng ta, là cháu ruột của người…
- Ta nói rồi , Lục gia chúng ta không cần phế vật.
Lục Hành Không lạnh lùng quát:
- Chẳng lẽ ngươi muốn để bên ngoài biết Lục gia chúng ta sinh ra dị dạng sao? Ngươi muốn để cho bọn hắn biết cháu của Lục Hành Không ta, con của Lục Thanh Minh ngươi bị sét đánh sao?
- Nhưng mà tiểu Du bên kia thì…
- Nó mệt rồi, hẳn là đang nghỉ ngơi.
Lục Hành Không thanh âm trầm thấp rất nhiều:
- Con hãy đi chăm sóc nó đi.
Lục Thanh Minh cúi đầu đi ra bên ngoài, thân hình vốn cao lớn hiện giờ có chút đơn bạc.
- Đứa nhỏ đó tên là Lục Khế Cơ.
Lục Hành Không nói.
- Là sao?
- Tên của đứa nhỏ ấy là Lục Khế Cơ, là tên ta chuẩn bị cho nó.
Lục Hành Không nói:
- Sáng sớm ngày mai, để nó đi ra tiếp nhận ca ngợi cùng vinh quang đi.
- Vâng phụ thân.
Lục Thanh Minh thanh âm khàn khàn nói .
Hắn biết chuyện mà phụ thân đã quyết định cũng chính là sự thật.
Con hắn…
Không , hắn chưa từng có con trai.
Con gái của hắn gọi là Lục Khế Cơ.
Chương 1: Thiếu niên Mục Dương
Có người nói Lý Mục Dương là một kẻ phế vật.
Điều này làm cho Lý Mục Dương vô cùng tức dận, vốn là chuyện bí mật trong gia tộc, tại sao lại bị tiết lộ để người bên ngoài biết được?
Gió thổi vào mặt, hoa hồng màu xanh.
Mấy cặp đôi trẻ tuổi chạy ra từ trong bụi cỏ, hoặc là hừ hừ ca khúc, hoặc là chơi trò chơi.
Kỳ thị tốt nghiệp trung học đến gần, thần kinh của mỗi một học sinh đều căng như dây đàn, cố gắng vì giấc mơ của mình.
Cách ngày thi tốt nghiệp chừng 38 ngày, trước học tổ chức hoạt động bơi lội để các học sinh thả lỏng tâm tình một chút, sau đó bằng vào trạng thái sung mãn mà xông pha chiến đấu cuối cùng tên đề bảng vàng.
Ở bên cạnh Lạc Nhật hồ, một thiếu niên có làn dan đen đang nằm ngủ say sưa trên bờ cỏ.
Cho dù là lúc ngủ, trên mặt của hắn cũng lộ ra biểu tình biến hóa muôn màu muôn vẻ, vốn là vui sướng , rồi thẹn thùng , sau đó là một cảm giác do dự rối rắm cùng xấu hổ…
Một tháng trước hắn mỹ nữ chân dài của lớp 12/9 là Từ Sĩ Nhị đã ăn tiệc hải sản rồi trò chuyện với nhau rất vui vẻ trong khác sạn 5 sao.
Nửa tháng trước Trương Tần Kỳ nữ thần của lớp 12/3 mời hắn sau khi tan học sẽ đến một quán café để ôn tập bài học chuẩn bị để thi tốt nghiệp, hắn cũng đã đáp ứng.
Lúc nãy, Thôi Tiểu Tâm, một học sinh toàn năng của trường cũng đã mở miệng hẹn hắn tối nay cùng nhau đi xem phim “ Titanic”, miệng hắn thì nói sẽ suy nghĩ lại nhưng kỳ thật trong long cũng không muốn từ chối.
Lý Mục Dương thầm nghĩ chỉ tha một con dê, cũng không muốn thả một đàn dê.
Cho nên rất khoản nợ đào hoa đã quấy nhiễu hắn, hắn không muốn trở thành một hoa hoa công tử.
“Leng keng”
Tiếng kim loại va vào nhau.
Một thùng sắt hơi cũ bị ai đó ném vào trong hồ.
Lý Mục Dương mở mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn mấy người bạn học của mình đứng ở trước mặt.
- Lý Mục Dương, tao cảm thấy không nên gọi mày là Lý Mục Dương, phải gọi là Lý Tử Trư ( Con lợn chế họ Lý) mới đúng. Mày lên lớp cũng ngủ, đi chơi cũng ngủ, có phải mày ngủ như lợn hay không?
Một tên nam sinh trào phúng nói, hắn cố ý đề cao âm lượng , hấp dẫn sự chú ý của các bạn học xung quanh.
- Trương Thần, mày cũng không nên vũ nhục heo có được không? Tuy rằng con heo cả ngày hết ăn rồi lại nằm ngủ, nhưng mà ít nhất chúng nó cũng có làn da trắng trắng hồng hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu. Mày xem lại Lý Mục Dương đi, đen như cục than, tại sao có thể đem ra so sánh với heo được?
Dương Quân có dáng người to con âm dương quái khí nói, dẫn đến một trận cười của mọi người.
- Lý Mục Dương, mày đến đây câu cá à?
Tên mập ở bên cạnh chỉ vào một cần câu cá đơn giản được làm bằng cây trúc ở bên hồ, cười ha hả:
- Xem ra không có thu hoạch gì a, trong thùng trống rỗng , cũng không có con cá nào sao? Thật sự là rất tiếc a, vừa rồi đại gia hỏa còn nói trưa nay Lý Mục Dương sẽ câu rất nhiều cá, tối nay chúng ta có thể mở tiệc cá nướng. Ngươi cũng làm cho chúng ta thất vọng rồi a.
Lý Mục Dương xoa xoa cặp mắt, len lén dùng ống tay áo chà nước miếng còn dính ở bên miệng.
Động tác này của hắn đã làm các học sinh đến đứng xem phát ra tiếng cười.
- Sao thế?
Bộ dạng Lý Mục Dương tỏ ra mê hoặc:
- Các cậu muốn làm gì?
- Lý Mục Dương, bọn tao chỉ muốn đến thăm mày một chút, xem thử mày ngủ như thế nào?
Trương Thần khẽ hất mái tóc của mình lên, từ trên cao nhìn xuống Lý Mục Dương đang ngồi dưới bụi cỏ:
- Hôm nay mày ngủ có ngon không?
- Rất tốt.
Lý Mục Dương vô cùng thẳng thắn gật gật đầu . Ngủ một giấc rất thoải mái, chỉ là còn chưa nghĩ ra đáp án của vấn đề kia rốt cuộc có nên đồng ý đi xem phim với Thôi Tâm Hoa hay không?
- Mơ thấy gì?
Khuôn mặt đen của Lý Mục Dương ửng đỏ, đầu hơi cúi xuống, ngượng ngùng nói:
- Tôi không thể nói.
- Nói đi.
Trương Thần giống như là một con mèo đang đùa giỡn một con chuột, đây là trò chơi mà bọn hắn rất thích chơi, bọn hắn là mèo mà Lý Mục Dương ở trước mặt là một con thỏ:
- Yên tâm đi, bọn tao sẽ không cười đâu.
- Tôi không thể nói.
Lý Mục Dương lại lắc đầu .
- Có phải nằm mơ thấy Thôi đại mỹ nữ lớp chúng ta hay không?
Phía sau đám người, một cô gái tóc dài mặc váy dài màu trắng, tóc xõa xuống ngang vai khẽ nhíu mày, hiển nhiên là nàng không thích những người này đưa chiến tranh đến trên người mình.
Lý Mục Dương như có điều suy nghĩ nhìn Trương Thần:
- Cậu không thành thục.
- Cái gì?
Trương Thần lập tức mở to hai mắt nhìn , khó mà tin được:
- Mày nói cái gì?
Tên này uống nhầm thuốc cm nr hay sao?
Lý Mục Dương là một kẻ quái thai trong lớp, bởi vì làn da đen như than, cho nên mọi người thường hay gọi Lý Mục Dương là “Cục than đen” hoặc là “ Nốt ruồi đen”.
Bởi vì Lý Mục Dương thích ngủ như mạng, vào học cũng ngủ, tan học cũng ngủ cho nên tất cả mọi người đều đặt cho Lý Mục Dương một biệt hiệu là “ Thần ngủ”.
Bởi vì có làn da đen lại rất thích ngủ cho nên Lý Mục Dương trở thành Hốt Boy trong trường. Mọi người nhìn thấy hắn thì đều nói là “ Đen”, đó là Cục than đen của trường chúng ta. Hắn có thể ngủ từ tiết 1 đến tiết 5, giáo viên gõ vỡ cả bảng đen cũng không thể đánh thức hắn.
Lý Mục Dương là của quý ở trong lớp, là một biểu tượng a.
Lúc mọi người có tâm tình tốt thì sẽ trêu chọc hắn, tâm tình không tốt thì sẽ khi dễ hắn.
Hôm nay tâm tình Trương Thần không tốt, bởi vì hắn vừa mới thổ lộ với Thôi Tiểu Tâm, nhưng lại bị Thôi Tiểu Tâm từ chối.
Còn 1 tháng nữa là sẽ đến kỳ thi tốt nghiệp, khi đó mọi người trong lớp sẽ chia tay, nếu bây giờ không tạo được mối quan hệ trai gái với Trương Thần, chỉ có sau này sẽ trơ mắt nhìn đóa hoa xinh đẹp này biến mất ở trong cuộc sống của hắn.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Trương Thần muốn tìm chuyện gì đó để giải tỏa cục tức này, thì liền nhìn thấy Lý Mục Dương nằm ngủ say sưa ở đây.
Chỉ là, con chuột nhỏ này lại dám phản kháng nhạo bang mình? Đây là chuyện từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
- Cậu không thành thục.
Lý Mục Dương nói lại, tuy rằng chỉ có 4 chữ rất đơn giản nhưng mà lực sát thương kinh người.
Sắc mặt Trương Thần trở nên âm trầm, ánh mắt hung ác mà nhìn Lý Mục Dương , gằn từng chữ nói::
- Mày muốn chết.
Lý Mục Dương khẽ vuốt lại đầu tóc lộn xộn của mình, nói:
- Tùy tiện nói ra những lời uy hiếp này, tôi lại có một vấn đề muốn hỏi rồi. Mỗi ngày đều có người qua lại ở trên cầu Nại Hà, có mấy người sẽ cần người tự mình đưa qua hay sao?
- Đánh hắn.
Trương Thần rống giận một tiếng rồi vọt về phía Trương Thần.
Cao 1m78, lại thường xuyên chơi bóng rỗ nên có thân hình rắc chắc, lúc chạy đi thì có bộ dạng uy phong, thoạt nhìn chỉ một nắm đấm là có thể quất bay Lý Mục Dương.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Vào lúc này, Lý Mục Dương giống như là một con thuyền nhỏ lắc lư trong biển lớn, một đầu cừu nhỏ run rẩy trước một con hổ lớn, chỉ cần một cú đấm hay một cái tống là có thể làm cho hồn phách của hắn tan biến ngay tại chỗ.
Lý Mục Dương đứng tại chỗ bất động , thoạt nhìn giống như là sợ cháng váng.
Đứng như một pho tượng đá, nhưng tròng trắng trong mắt lại bắt đầu hiện lên tơ máu.
Mới bắt đầu rất nhỏ, mắt thường sẽ khó thất, nhưng rất nhanh liền hiện thành một đường, càng phát ra sự khủng bố.
Nhìn vào giống như là tròng mắt bị nhuộm đỏ vậy.
Trên bàn tay của Lý Mục Dương hình thành một lớp vảy rất mỏng, giống như là vẩy cá trong suốt, mặt trên của vẩy cá lại lóe ra tử mang, một chấm đen trên lưng của hắn làm cho làn da đen thui biến thành màu đỏ tím.
Trong lòng Lý Mục Dương tràn ngập dã tính thô bạo, giống như là có điều gì bất mãn cần phát tiết.
Trương Thần chạy tới gần, sau đó vung tay đấm một quyền về phía mặt của Lý Mục Dương.
“Vù”
Lý Mục Dương đưa tay lên đỡ.
- A…
Có người lên tiếng kinh hô , còn có người sợ tới mức nhắm hai mắt lại .
Bàn tay lèo khèo của Lý Mục Dương làm sao có thể đỡ được cánh tay sắt của Trương Thần?
Trên mặt Trương Thần nở ra nụ cười đắc ý, nhìn vào khuôn mặt đen làm cho người ta chán ghét, xem thường ở trước mặt.
- Con chuột nhỏ này lại can đảm dám chọc đến lão miêu?
Khi nắm đấm tiếp tục, nụ cười trên mặt Trương Thần đọng lại, sau đó cảm thấy có một cỗ lực lượng rất mạnh đánh ngược vào hắn.
Khó có thể đỡ , không hề có sức chống cự .
“Bốp”
“Bịch”
Thân thể Trương Thần bay cao lên, sau đó văng thẳng đến bụi cỏ ở phía xa.
Toàn trường yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Một đấm của Lý Mục Dương lại có thể đấm Trương Thần văng ra ngoài?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện