[Dịch]Nghĩa Nữ Của Thành Vương - Sưu tầm

Chương 41 : Chuyện Xưa

Người đăng: 

.
Chỉ lật vài trang sách, ánh mắt Trần Thanh Ảnh sáng lên, hưng phấn nói với Nhược Yên:” Yên Nhi, lúc nghĩa phụ còn sống, đã từng nói với ta tác dụng của một số độc dược. Trong đó nổi tiếng nhất là nhuyễn cốt, dùng để tra tấn người trước khi giết. Nhưng loại đáng sợ nhất lại không phải là nhuyễn cốt, mà là một thứ khác.” Nhược Yên vốn nghe nói tác dụng đáng sợ của nhuyễn cốt, giờ lại thêm một loại đáng sợ hơn thì không biết ghê gớm cở nào vội hỏi:” Là thứ gì?” -“ Là Nguyệt Hồn!” Trả lời nàng không phải là Trần Thanh Ảnh mà là Triệu Huân. Thanh âm nghiêm nghị khác thường của hắn cất lên:” Trên giang hồ cách đây hơn hai mươi lăm năm có một tổ chức sát thủ vô cùng lợi hại tên là Hắc Ưng, tổ chức này không những hoạt động ở Định Hưng Quốc mà cả Mộc Xa Quốc hay Tây Liệp Quốc điều có phân đà của bọn chúng. Dù nhân lực lớn mạnh, hùng hậu nhưng chưa có ai từ trong tổ chức này có thể bình yên ly khai cả. Sống hay chết điều là người của tổ chức, một sự trung thành tuyệt đối này là điều không thể nào. Nên triều đình đã nghi ngờ bọn chúng bị dùng thuốc khống chế. Tiên hoàng nhận thấy sự bất ổn nếu cứ để bọn chúng hoành hành như thế, đã âm thầm phái hơn hai mươi cao thủ chấp nhận hy sinh để gia nhập thế lực bí ẩn này. Nhưng chỉ điều tra được rằng khi gia nhập tổ chức, họ bị buộc uống một loại dược cường thân kiện thể tên nguyệt hồn, sau khi uống vào, công lực tăng lên gấp sáu lần bình thường, thương tích sẽ nhanh chóng khỏi và quan trọng hơn, tâm trí bọn họ sẽ bị khống chế cho đến chết. Nguyệt hồn sẽ được cung cấp đều đặng hàng tháng mỗi khi trăng tròn, nếu trễ một tháng không uống, công lực thiên giảm, hai tháng không uống sẽ bị tê liệt toàn thân, hạn cuối là tháng thứ ba, cơ thể sẽ phát sinh dòi bọ, người không có thuốc đều phải trải qua một cái chết kinh khủng, cơ thể không nhúc nhích, nằm im nhìn dòi bọ ăn từng miếng từng miếng thịt của mình cho đến chết. Những người được phái đi chỉ hồi âm tin tức một lần, sau đó không còn nhận được bất cứ dấu hiệu nào về bọn họ nữa. Mọi sự hoang mang được đẩy lên đỉnh điểm thì bất ngờ, tổ chức này hoàn toàn biến mất, không một dấu vết nào được lưu lại.” -“Cho đến khi những hắc y nhân giết cả nhà Lục ngự y, đuổi bắt Nhược Nhi xuất hiện, dấu vết cho thấy bọn họ một lần nữa trở lại và đang tìm kiếm quyển sách này!” Triệu Doãn tiếp lời. -“Ba loại độc từng là danh hiệu của Hắc Ưng chính là mãng xà đông, nhuyễn cốt và nguyệt hồn. Giải dược điều nằm trong tay Lục ngự y để lại cho Yên Nhi, như vậy có thể chứng minh, khi xưa trong tổ chức xảy ra vấn đề mới mai danh ẩn tích. Vậy Lục ngự y có liên quan gì với bọn họ? Nhưng vì sao bọn họ là cần sách giải? Lẽ nào trong tay bọn họ chỉ có thuốc độc, còn giải dược thì không?” Triệu Huân thắc mắc. -“Vậy phải đặt câu hỏi vì sao phụ thân ta có được quyển sách này trước đã. Hơn hai mươi lăm năm, lúc đó phụ thân ta còn quá nhỏ để gia nhập tổ chức này, người giữ quyển sách chắc chắn phải thân phận rất cao mới có thể nắm quyền sinh sát trong tay. Vì sao người ấy rút khỏi tổ chức mà còn sống? Ai đã đưa phụ thân ta những thứ này?” Đầu óc Nhược Yên cũng rối rắm hỏi. Nghĩ một lúc Trần Thanh Ảnh mới nói:” Nghĩa phụ vốn là cô nhi, được Quỷ Cốc Tiên Sinh thu nhận làm đệ tử. Quỷ Cốc Tiên Sinh có tất cả bốn đồ đệ, nghe nói đại đệ tử Vũ Đình mất sớm, nhị đệ tử là Diệp Khanh sau khi xuất gia đổi pháp danh là Diệp Trần, tức là sư phụ của muội, đệ tử thứ ba là Lục Phàm Dư, người cuối cùng là Dương Phùng cũng tức là Dương ngự y, người đệ tử duy nhất của Quỷ Cốc Tiên Sinh còn sống, hiện đang thay Lục ngự y ở trong cung chuẩn bệnh. Bốn người thì có hai người theo y học võ, đại đệ tử đam mê võ công nên đã tẩu hỏa nhập ma mà chết, nhị đệ tử vốn thiên tài võ học, nhưng sau khi đại sư huynh chết đi cũng đã xuất gia, không quản sự đời. Ngược lại tam đệ tử và tứ đệ tử đều mê mẫn y thuật, nhưng nghĩa phụ tâm tính lượng thiện, hay hành y tế thế nên được nhiều người biết đến hơn. Còn Dương ngự y lại đam mê đỉnh cao của y thuật, chỉ tối ngày giam mình trong phòng dược nghiên cứu các loại dược liệu, ít khi ra ngoài. Ta đoán Quỷ Cốc Tiên Sinh đã đưa quyển giải dược cho nghĩa phụ, vì nghĩ người tâm tính lương thiện, có phát hiện cũng không đem đi hại người.” Triệu Huân đưa quyển sách cho Trần Thanh Ảnh hỏi:” Ngươi có thể bào chế thuốc giải không? Cần dược liệu quý hiếm gì cứ nói, trẫm sẽ cung cấp cho ngươi.” Lật nhìn nguyên liệu ghi trong sách Trần Thanh Ảnh nói:” Bẩm hoàng thượng. Dược liệu quý chứ không hiếm, hoàng thượng yên tâm, không quá một tháng thần sẽ tạo ra được giải dược.” Triệu Huân vừa ý gật đầu, quay qua nhìn Nhược Yên mỉm cười nói:” Nha đầu, chờ đại bá phụ một tháng nữa, khi chế giải dược xong ta sẽ công bố tin tức thứ này đang trong tay ta, bọn chúng sẽ không tìm cách bắt ngươi nữa. Ngươi nên cảm ơn ta thế nào?” Nhược Yên nhìn ánh mắt hồ ly của hắn phát sáng, nàng lập tức cảm giác lạnh gáy hỏi:” Hoàng thượng người cửu ngũ chí tôn, không biết cần gì ở ta mà muốn ta báo đáp?” Triệu Huân nhìn biểu tình đề phòng xuất hiện luôn cả trên khuôn mặt Triệu Doãn và Nhược Yên, nháy mắt với nàng một cái nói:” Trẫm có một giao dịch với ngươi, đi theo ta!” Nói xong đưa ra chờ Nhược Yên nắm lấy. Triệu Doãn lập tức ôm lấy Nhược Yên chặt hơn mở miệng trầm giọng cảnh cáo:” Huynh muốn gì sao không nói luôn với ta? Cần nói riêng với Nhược Nhi là có ý đồ gì?” Trên gương mặt phong lưu anh tuấn của hắn giả vờ bi ai nói:” Trong mắt đệ vi huynh không đáng tin cậy vậy sao? Huynh dù gì cũng là đại bá phụ của nàng, có thể làm gì tổn hại nàng chứ? Việc này nói ra ảnh hưởng đến cách nhìn của đệ với vi huynh, nên huynh không muốn đệ biết thôi.” Triệu Doãn vẫn muốn phản đối nói rằng huynh chưa từng có chút uy tín nào, lấy gì cho hắn tin chứ, nhưng đã bị Nhược Yên vỗ vỗ tay hắn, nháy mắt một cái nói:” Có thể vì việc này không thể nói trước, sẽ khó thành công, nên chàng đừng lo, ta ra ngoài với người một chút rồi trở lại. Người là hoàng đế mà, sẽ không bắt nạt một đứa bé như ta đâu.” Trần Thanh Ảnh và Hứa Mạt khóe môi giật giật thầm nghĩ. Nàng còn dám nói mình là một đứa bé sao? Có đứa bé nào hoàng thượng nói một câu đã đánh phủ đầu trước một câu như vậy chứ! Nói xong nắm tay Triệu Huân, một lớn một nhỏ bước ra ngoài, Bỏ trong phòng Triệu Doãn mặt mày đen như than phát ra hàn khí khắp người khiến Trần Thanh Ảnh và Hứa Mạt run rẩy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang