[Dịch]Ngạo Thế Lãm Nguyệt - Sưu tầm
Chương 12 : Sự Kiện Ở Hồ Thanh Lăng (1 )
.
Hôm nay là lễ ngắm hoa anh đào của Hạo Quốc.
Đó là một tập tục lên thuyền xem hoa thu hút không ít những thiếu nữ và các thiếu gia quan lại và thương nhân trong kinh thành.
Gió nhẹ thổi qua những tán cây kiến những cánh hoa rơi, những dòng người đổ sô đi xem thuyền hoa.
Trrên những chiếc thuyền hoa là những quý tộc trong kinh thành.
Một chiếc thuyền hoa xa hoa, bên trong là một thiếu nữ hồng y - thiếu nữ này đương nhiên là Mộng Vũ nàng lười biến dựa llứng vào ghế ngắm nhìn cảnh xung quanh, khuôn mặt ý cười nhàn nhạt mì mắt rũ xuống kiến người ta không thể biết nàng đang nghĩ gì, xung quanh là những thiếu nữ tử hoa lệ.
Thiếu nữ một thân lam y, y phục đơn giản những không kém phần xa hoa nàng ta là Thượng Quan Ngân Tuyết tài nữ kinh thành miệng cười ôn nhu nhưng trong lòng đang kinh thường nhìn Mộng Vũ.
Bên cạnh là quận chúa Thanh Nhan - Quận Thanh Nhan một thân y phục lóe loẹt trên mặt đầy son phần trên mặt lộ rõ chán ghét nhìn Mộng Vũ.
Cuối cùng là công chúa Minh Huyên - Phong Minh Huyên là Thập công chúa của hạo quốc, đang đánh giá Mộng Vũ nhưng trong mắt không phải là kinh thương mà là sự kính sợ.
" Cạch " một đám người bước vào đó là Cần vương Phong Hàn Thiên một thân cảm bào màu dạ trên mặt lạnh nhạt nhìn hết một vòng sau đó đến bàn ngồi xuống. Phía sau tiếp đến là Cung vương Phong Hàn Lâm ôn nhu như nước nhìn mấy nữ nhân trước mặt sau đó lướt mặt qua chổ Mộng Vũ thì dừng lại mi mắt rũ uống không biết hắn đang nghĩ gì.
Cuồi cùng là một thiếu niên một thân cẩm báo tím nét mặt yêu nghiệt phong lưu hóng khoáng hắn là Quận Hiên Viễn là đệ nhất công tử của hạo quốc, hắn cũng lướt qua một lượt sau đó đảo qua chổ Mộng Vũ rồi cũng rũ mắt trong mắt là một mãnh phức tạp.
Quận Thanh Nhan thấy ba nam nhân đi vào thì trên miệng nở nụ cười nụ nịu: " Mọi người đến rồi "
Thượng Quan Ngân Tuyết vẫn nụ cười ôn nhu như trước đứng dậy phúc thân : " Ngân Tuyết gặp qua Cần vương gia , cung vương gia , Quận công tử "
Mộng Vũ và Phong Minh Huyên nhíu mí mắt nhưng cũng không có đứng lên hành lễ. Phong Minh Huyên được tiên hoàng miễn lễ nghi còn Mộng Vũ nàng đang đóng vai chủ nhân nhưng mà ngoài chủ nhân ai cũng đừng hòng nàng có lễ.
Phong Hàn Thiên thấy vậy thì tùy ý phất tay sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài kia. Phòng Hàn Lâm thì cười ôn nhu:' Thượng quan tiểu thư không cần đa lễ "
Quận Hiên Viễn chỉ cười không nói gì.
Cùng lúc đó một nơi nào đó....
Một mĩ thiếu niên một thân bạch y trên mặt là chiếc mặt nạ bằng ngọc phía sau là một thiếu nữ một thân y phục màu tím nhạt gương mặt lạnh nhạt liếc mắt nhìn xung quanh. - Thiếu niên một thân bạch y đương nhiên sẽ là Tuyết Lãm Nguyệt, còn thiếu nữ y phục tím kia là Bích Du ( Đệ nhất kinh công trên giang hồ không đối thủ nhưng nàng không phải trong ngũ tôn mà là hộ pháp huyết vũ lâm sơn)
Xung quanh mọi ngươi không khỏi hít một ngụm khí lạnh khi thấy khí chất trên người Bích Du và cả gương mặt tuyệt sắc nhưng lạnh lùng của nàng kiến thiếu nữ ganh tị thiếu niên thì bị cuống hút. Còn khí chất trên người Tuyết Lãm Nguyệt nhận được đó là khí chất của vương giả mặc dù không thấy mặt nhưng mọi người có thể biết đó là một thiếu nên tuấn mĩ hơn người.
Bích Du thấy con mắt của mấy ngươi xung quanh thì trực tiếp coi nhẹ, chủ nhân của nàng đi đâu cũng vậy nên nàng cũng không thấy gì.
Tuyết Lãm Nguyệt nheo mắt đánh giá xung quanh sau đó tiêu sái bước lên một chiếc thuyền to bên cạnh, dùng tốc không nhanh không chậm biến mất trước mắt mọi người kiến mọi người kinh sợ.
Chiếc thuyền của Tuyết Lãm Nguyệt thanh nhã nhưng nó là chiếc thuyền nổi bậc nhất quanh hồ này.
Tuyết Lãm Nguyệt lười biến dựa lưng vào chiếc ghế sau đó mí mắt nhéo mắt đảo quanh những cảnh bên ngoài sau đó dừng lại tại một chiếc thuyền xa hoa: " Bích Du, hắn bên đó sao!?"
Bích Du nghe chủ nhân hỏi cũng nhìn theo theo hướng mắt chủ nhất sau đó không nhanh không chậm gật đầu: " Vâng, ngay cả Phong Hàn Lâm cũng vậy "
Tuyết Lãm Nguyệt nghe đến tên Phong Hàn Lâm thì dừng lại rũ mắt vì vị cung vương này tâm kế rất đáng sợ hơn Phong Hàn Thiên nhiều, hắn ngoài vẽ ôn nhu kia chính là rất đáng sợ.
Tuyết Lãm Nguyết vô tình nhìn ra ngoài kia lần nữa thì thấy một thân ảnh hồng y bay thẳng ra hồ, Tuyết lãm Nguyệt không cần suy nghĩ biến mất trong không khí sau đó tiếp được thân ảnh hồng y kia, thân ảnh này là Mộng VŨ, chân mày Tuyết Lãm Nguyệt nhíu chắt dương như rất tức giận.
Còn Mộng Vũ khi nhìn thấy chủ nhân thì vui mừng quên mất xung quanh có người trực tiếp vòng tay qua cổ Tuyết Lãm Nguyệt nở nụ cười ngây ngô mà xung quanh thấy vậy thì hít một ngụm khí lạnh vì dung nhan yêu nghiệt lạnh lùng kia nở nụ cười rất cầu hồn.
Phong Hàn Thiên thấy vậy thì nhíu máy liếc mắt nhìn Quận Thanh Nhan lúc nãy đẩy Mộng Vũ bay ra giữa hồ bây giờ toàn thân phát lạnh sợ không còn mạch màu vì dương như ả ta cũng nhận ra người đở Mộng Vũ chính là ....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện