[Dịch]Ngạo Thế Lãm Nguyệt - Sưu tầm
Chương 10 : Thư Mời
.
Mầy ngày nay kinh thành đảo lộn cả lên.
Khắp phố khắp ngỏ đều rộn ràng, gia đình quan gia có nữ nhi thì đều chuẩn bị cho nữ nhi của mình trở nên xinh đẹp nhất tài năng nhất.
Các vị công chúa thì được các mama quản sự đốc thúc dạy dỗ những lễ nghi khác nhau.
Vì sao ư!? Sắp tới Hạo Quốc mở yến tiệc.
Yến tiệc bất quá chỉ bình thường có các sứ giả đến thôi việc gì phải rộn ràng như vậy?
Thật ra thì nghe nói tiệc lần này có Thí Thiên - Cung chủ Lãnh Nguyệt cung đến nha.
Hoàng Thượng hạ chỉ chỉ cần nữ nhi nhà nào có thể được vị nam thần kia chú ý thì cả gia tộc được quan vinh.
----Hoàng Cung---
Những cơn gió thổi qua, dù là rất nhẹ nhưng cũng làm cho người khác ớn lạnh có thể nó báo hiệu cho thời máu tanh mưa máu đã đến.
Trong hoàng cung xa hoa này mọi thứ như là bảo vật trân quý mà người thường nào ai thấy được, điều này có thể thấy hoàng thượng các đời đều là những kẻ tiêu xài hoang phí chỉ chú trọng hình thức nha.
KIm Loan điện...
Đây là cung rộng nhất hoàng cung ( Trừ Di Uyển Cung của thái hậu ) đương nhiên là chổ cho Hoàng Thượng rồi.
Trong điện một cái ghế đặt giữa đầu sãnh một thiếu niên khắp người tỏa ra tà khí ngồi chống cằm trên ghế đôi mắt rũ xuống kiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì, gương mặt 10 phần tuấn mĩ, mị lực hơn người, khóe miệng nhết lên, lông mày kiếm làn da trắng có thể nói hắn so với nữ nhân còn yêu mị hơn mấy phần - nam nhân này đương nhiên là hoàng thượng - Phong Thiên Minh
Bên cạnh hai nam nhân cũng không kém gì là mấy, cũng dung nhan xuất chúng một người tỏ ra khí thế ôn nhu một người lãnh đạm.
Nam nhân lãnh đạm một thân áo bào đen nét mặt lạnh như tòa hàn băng - Hắn chính là đại hoàng tử tâm tư ác độc giết người không chớp mắt - Phong Hàn Thiên.
Nam nhân ôn nhu một thân áo bào màu lam nhạt trên nét mặt có nụ cười nghiền ngẩm mà không phải là nụ cười mưu tính thoạt nhìn vô hại nhưng hắn chính là một cái tai họa - Lục hoàng tử Phong Hàn Lâm.
( Tịch : Người ta nói người càng biết đóng kịch thì càng phải tránh bởi vì người này nguy hiểm, khụ khụ nói tóm lại 3 nam nhân này là cái tai họa đừng có vì dung nhan kia tuấn mĩ mà mất hồn/ Đọc giả : Ta thấy bạn tác giả mới bị hút hồn thì phải/ Tịch * méo mặt *)
Phong Thiên Minh rũ mắt trên miệng một nụ cười đầy tà khí, nét mặt trầm ổn ( lưu manh giả danh tri thức ) một lúc lâu cất giọng nói khàn khàn, mặt dù hỏi nhưng cũng không mấy tò mò cứ như đã biết trước kết quả:
" Đại ca ngươi nói xem truyền tin như vậy "hắn" sẽ tới sao?"
" Sẽ tới, nếu không "hắn" không thể để lộ tin tức của mình đang ở đâu " Phong Hàn Thiên gương mặt không chút thay đổi trả lời.
Phong Hàn Lâm vẫn miệng cười ôn nhu gật đầu phụ họa:
" Đệ không biết "hắn" là ngươi như thế nào nhưng 3 năm đến một mẩu tin của "hắn" cũng không có, bây giờ "hắn" đột nhiên xuất run trấn thiên hạ như vậy... "
Phong Thiên Minh cười nhết, hắn làm sao không biết hai người kia đang nghĩ cái gì chứ.
-------------------
Tinh Túy lâu.
Căn phòng thoáng qua hương hoa nhàn nhạc.
Tuyết Lãm Nguyệt tựa người vào nhuyễn tháp một tay cầm quyển sách một tay cầm ly trà nhấp một ngụm, mi mắt rũ xuống thật làm cho người ta không thể biết được nàng đang nghĩ cái gì.
Mộng Kì ngồi bên cạnh cũng cầm một quyển sách bất quá là < Tạp hồn kinh > ( một loại bí sách nói về dây đàn người viết đương nhiên là Tuyết Lãm Nguyệt rồi )
Thái lâu trong phòng chỉ thỉnh có tiếng lật sách thì không hề có bất cứ một tiếng động nào cả.
" Cạch " một thanh âm rất nhỏ kiến cho Tuyết Lãm Nguyệt và cả Mộng Kì ngừng việc đang làm gước mắt nhìn hắc y nhân trước mặt.
" Chuyện gì!? " Mộng Kì lạnh giọng , nàng ghét nhất là đang đọc sách mà có người làm phiền..... ( đây là cấm kị của Mộng Kì.
Hắc y nhân khom người quý xuống trước Mộng Kì và Tuyết Lãm Nguyệt, hắn như thế nào không biết Mộng Kì đại nhân ghét nhất là đang đọc sách mà bị người khác quấy rầy cơ chứ.
" Chủ nhân, Mộng Kì đại nhân, bên kia gửi thư mời yến tiệc còn có bọn họ đã đồn đại khắp ngũ quốc ngài sẽ đến dự yến tiệc lần này nên ngũ quốc cũng đang..." chuẩn bị nịnh nọt.
Lời hắn chưa nói ra đã thu lại rồi bởi chủ nhân mặt không vui tí nào nên Mộng Kì đại nhân cũng đang hắc tuyến đầy đầu, hắn không nói sai nha, trên tay cầm thư mời không khỏi lạnh đi vài phần.
Tuyết Lãm Nguyệt nhíu mày sau đó không noi gì tiếp tục đọc sách, thấy thế Mộng Kì mới thở phào rất may chủ nhân cũng không cảm thấy khó chịu, nên nàng lây thư mới rồi phất tay: " Đi đi "
Hắc y nhân như được một đặc ân rất nhanh biến mất.
Thấy bộ dáng chạy chối chết của Hắc y nhân Mộng Kì cóp chút dở khóc dở cười a. Chủ nhân đáng sợ sao? nàng cũng đáng sợ sao?
Sao nàng cứ thấy cái hắc y nhân kia như thấy thánh nhân vậy? cũng đâu có ăn thịt hắn cơ chứ?
Ai nhá nàng rất mất hứng nha.
Thấy vẽ mặt của Mộng Kì, Tuyết Lãm Nguyết thầm nhìn hắc y nhân kia chạy chối chết thì bất giác miệng cong lên nụ cười nhưng rất nhanh biến mất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện