[Dịch]Ngạo Thế Lãm Nguyệt - Sưu tầm
Chương 1 : Kí Ức - Gặp Mặt.
.
E hèm chương 1 lúc nào cũng xuyên:
Bên trong đình viên nhỏ bên cạnh chân núi những cái xanh ngắt một màu tạo nên cho người ta cảm thấy một cổ hàn khí tỏa ra khắp nơi. Có lẽ sự tịch mịch cũng giống như cái tên của nơi này " Huyết vụ lâm sơn"
Đêm mông lung, vầng trăng khuyết một điểm in bóng rõ nét trên mặt hồ, những cơn gió lạnh thổi qua kiến lòng người lãnh ngắt. Một bóng dáng thiếu nữ đang ngồi trước đình hương nhìn ra bờ hồ yên tĩnh khi thoảng gió nhẹ làm lay dộng.
Cũng giống như cái bóng trắng kia hiện giờ tỏa ra loại khí kiến người khác phải đau xót. Mặt hồ lay động cũng giống như lòng nàng đau thương ấy có ai hiểu được đây?
Phải! nàng là Tuyết Lãm Nguyệt - thiên tài đặc công vì yêu vì tin lầm người mà bị giết chết. Nàng làm sao có thể biết rằng ngôi nhà mà nàng dốc tâm ngày đêm thiết kế lại chính là mồ chôn chính bản thân mình.
Tuyết Lãm Nguyệt vì hắn mà bỏ ra cả danh dự, tham vọng, quyền lực nhưng hắn trả lại nàng là sự phản bội là đau thương là mạng sống. Xấu là cái tội sao?
Nhưng mà, thật ra ông trời cũng không quá tuyệt đường sống của nàng để cho nàng nhập hồn vào xác của một cái xác tuyệt sắc. Có lẽ đây là một thứ mà ông trời đã ban cho nàng khi nàng hai mươi mấy năm bán mạng trong máu tanh giờ đây ban cho nàng một thế giời yên ắng. Nhưng có thể sẽ mãi như thế này sao!?
Tuyết Lãm Nguyệt cười lạnh trong lòng, nàng không phải khúc gổ mục cứ như vậy mà sống trên cuộc đời này vì mình không đụng vào người ta chắc gì người ta đã để cho mình yên chứ.
Tuyết Lãm Nguyệt cười tự giễu, lắc đầu trong lòng thầm than:" Tuyết Lãm Nguyệt ngươi từng giết người chưa từng nghĩ đến cảm nhận của ai giờ thì tốt rồi ..."
Nàng nhất bình rượu đổ vào ly đem ly rượu uống một ngụm, động tác liền mạch lưu loát, toát lên khí độ khuê các.
Tuyết Lãm Nguyệt nhìn lên bầu trời đầy thanh nhã kia, tròng mắt toát ra sự bi thương, ngày nàng bỏ mạng bầu trời cũng thanh nhã như vậy, ngày nàng mở mắt bước đến thế giới này.
Tuyết Lảm Nguyệt bắt đầu thu hồi vẽ bi thương kia nhớ lại 6 năm trước khi nàng đến đây cảnh đầu tiên nàng thấy chính là một tiểu viện trong am ni cô.
Thế giới này là một thế giới không có trong lịh sữ nhân loại, ở đây có 5 nước cường quyền Hạo - Đông minh - Nhạt - Doanh - Mặc quốc và một số nước nhỏ khác cộng thêm ngũi đại gia tộc hùng mạnh rãi rác khắp ngũ quốc.
Minh nguyệt gia tộc nằm ở Mặc quốc.
Linh lung tộc nằm ở Doanh quốc.
Vân huyền nằm ở Nhạt quốc.
Thanh sương nằm Đông Minh quốc.
Cuối cùng là Thượng Quan gia tộc nằm ở Hạo quốc. Mà Tuyết Lãm Nguyệt cư nhiên xuyên qua nhập vào đích nữ của Thượng Quan gia tộc.
Mà vị tiểu gia hỏa kia cư nhiên cũng tên Lãm Nguyệt nhưng nguyên văn lại là Thượng Quan Lãm Nguyệt.
Một cái đích nữ mẫu thân mất sớm lại mang trong mình mệnh rủi. 6 năm trước bị đưa đến am ni cô ngoại quốc. Cuộc sống tự sinh tự diệt lay lất qua ngày ai có thể thấu được.
Một đứa nhỏ 10 tuổi khi chết nằm trong sân 1 ngày 1 đêm không ai biết đến thật làm cho người khác cảm thấy xót thương. Bất quá Tuyết Lãm Nguyệt nàng đây cũng không khá gì mấy, hai người quả thật là ĐỒNG BỆNH TƯƠNG LIÊN.
Tuyết Lãm Nguyệt thở dài một hơi một tay để lên trán một tay ưu nhã uống rượu. Cỗ rượu cay nống khi xuống khoang miệng lại sinh ra cảm giác ấm nóng khác thường. Nàng đặt ly rượu xuống đặt bàn tay lên chiếc cầm bên cạnh nhẹ nhành khảy một khúc.
Âm thanh như mê âm vang lên trong đêm trăng tịch mịch kiến cho không khí vốn đau thương lại càng đau thương hơn.
Tiếng cầm lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng.
Cùng lúc đó bên trong khu rừng một đám hắc y nhân đang đuổi theo một người khắp người là vết thương.
Nhưng người này vẫn đừng thẳng nhìn đám người kia không một chút lo sợ có lẽ sống hay chết đối với người này không còn quan trọng.
" Mặc Thương Dạ, ngài chạy không thoát đâu " một hắc y nhân sẵn giọng nói lớn có lẽ hắn chính là thủ lĩnh của đám hắc y nhân này.
" Bổn vương việc gì phải chạy chứ " người mặc lam bào này chính là Mặc Thương Minh, vương gia của Mặc quốc.
" Vậy thì chúng tôi chỉ có thể lấy mạng của ngươi thôi " hắc y nhân cười xòa một cái sau đó dương kiếm chém tới Mặc Thương Dạ thì một cánh hoa đào hồng nhạt chạm trúng kiếm kiến kiếm của hắn bị gãy.
Hắn lùi lại vài bước nhìn ngan nhìn dọc thì chỉ thấy bên đình hương bên kia một nữ tử đang đánh đán, ma âm xuyên thủng tai của hắn kiến hắn khó chịu không thôi và hắn chỉ cần một kết luận là người nữ tử kia tuyệt không đơn giản.
Khi ma âm trong không trung dừng lại thì hắc y nhân kia mới thoát khỏi suy nghĩ hơi ôm quyền nhìn về phía hương đình cất giọng cao ngạo " Xin hỏi cô nương tại sao lại cản trở chúng tôi ? "
Nghe được lời nói này Tuyết Lãm Nguyệt vẫn dửng dưng không nói gì chỉ vươn tay ngọc rót rượu, đưa chén ngọc lên miệng thưởng thức.
Thấy một màng này mọi người không khỏi đen mặt, có thể kết luận nữ tử này không có để ý đám người này nha.
Hắc y nhân thấy thế một bụng lửa giận vung kiếm đâm tới Mặc Thương Minh rồi kiếm đường nhanh chòng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện