[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 71 : Isa trưởng thành rồi
.
Đợi Isa vừa lòng rời đi, khuôn mặt Diệp Vi Ny xị xuống, bộ dạng rất không vui, Lăng Tiêu nhìn thấy, không nhịn được có chút buồn cười, nói:
- Được rồi, đừng phụng phịu nữa, như vậy thật khó coi đó.
Khuôn mặt Diệp Vi Ny uốn éo, rõ ràng không thèm đếm xỉa gì tới Lăng Tiêu, trong lòng cũng rất không tự nhiên sinh ra một chút tự ti. Đúng vậy, cái cô Isa kia, vừa thấy đã biết là con nhà cao quý rồi, mình thì là gì? Chỉ là một tiểu nữ tặc mà thôi, ngay cả cha mẹ cũng không biết là ai. Nghĩ đến đây, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, đôi mắt Diệp Vi Ny đã hơi hồng lên.
Lúc này Lăng Tiêu mới nói:
- Để cô lưu lại là muốn cô hỗ trợ ta một việc, chuyện này cũng chỉ có cô mới có thể làm được thôi.
Diệp Vi Ny nghe xong, tâm tình bỗng chốc cao hứng hẳn lên, quay đầu sang, chun chun cái mũi, không thèm để ý tới hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt đang cười trộm, hỏi:
- Chuyện gì?
Trong lòng Lăng Tiêu cười thầm, Diệp Vi Ny này tính tình thật sảng khoái, thật là đáng yêu, cười nói:
- Ta muốn nàng truyền Ngọc Nữ kiếm kỹ cho Xuân Lan và Thu Nguyệt. Bộ kiếm kỹ này trên thực tế có thể tạo thành một kiếm trận, nếu tu luyện tốt thậm chí còn có thể đối phó được với cả địch nhân cao hơn các nàng vài cấp bậc!
Hai nàng Xuân Lan và Thu Nguyệt vừa nghe lập tức cao hứng hẳn lên, các nàng mặc kệ thiếu gia thu được kiếm kỹ này từ đâu, chỉ cần có thể tăng thực lực lên, chân chính giúp thiếu gia được một việc đã là niềm vui sướng của hai nàng rồi!
Diệp Vi Ny sửng sốt, lập tức hỏi:
- Kiếm trận này … là cho ba người tu luyện sao?
Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Tốt nhất là bảy người, tuy nhiên giao cho người khác ta tạm thời không yên tâm!
Diệp Vi Ny nghe được lời này thì hoa tâm nở rộ, cảm thấy mình được Lăng Tiêu coi trọng vượt qua cô bé Isa kia.
Xuân Lan và Thu Nguyệt cũng cảm động rối tinh rối mù, điều này có nghĩa là Lăng Tiêu đã hoàn toàn tiếp nhận hai nàng, triệt để coi các nàng là tâm phúc!
Lúc này Lăng Tiêu xuất ra hai quả Phạm Đế Á Thánh Quả từ trong nhẫn không gian, Diệp Vi Ny vừa nhìn thấy, hai mắt đã lộ ra tinh quang, hiện tại nàng quả thực rất thích loại quả này.
Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:
- Thứ này chỉ có thể ăn một quả, nhiều hơn nữa sẽ vô hiệu. Thực lực chân chính cần phải tu luyện mới được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu không cho nàng ra ngoài lịch lãm, cái nàng cần làm hiện tại chính là mỗi ngày tu luyện kiếm kỹ, sau đó đề thăng tâm cảnh của mình lên, tranh thủ sớm ngày luyện tâm cảnh và tu vi tấn thăng lên trình độ Kiếm Sư bậc sáu!
Xuân Lan và Thu Nguyệt lúc này mới hoảng sợ nhìn Diệp Vi Ny, hai nàng đều không nghĩ tới Diệp Vi Ny lại có tu vi Đại Kiếm Sư bậc sáu, quả thật là làm cho người ta kinh hãi.
Diệp Vi Ny cố gắng chuyển ánh mắt mình rời khỏi hai quả trong suốt óng ánh kia, sau đó cười nói với hai nàng Xuân Lan, Thu Nguyệt:
- Được rồi, các cô không cần kỳ quái vì sao tu vi của ta lại cao như thế đâu. Đó, ăn nó đi, các cô cũng sẽ không khác lắm so với ta đâu!
- Thật sao?
Xuân Lan lớn mật hỏi Lăng Tiêu. Thu Nguyệt cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
- Sau khi dùng nó, lúc giải khai kinh mạch sẽ có thống khổ rất lớn, các cô phải chuẩn bị tâm lý!
- Thiếu gia, chúng ta không sợ!
Xuân Lan và Thu Nguyệt đồng thanh nói.
Lăng Tiêu vui mừng gật đầu, tuy thời gian ở cùng Xuân Lan và Thu Nguyệt chưa lâu, nhưng hắn có thể cảm giác được hai nàng đầy lưu luyến và chiếu cố đối với hắn. Đối với hai nàng, Lăng Tiêu chính là trời của các nàng, Lăng Tiêu cũng là ý chí và ý nguyện của các nàng. Thị nữ như vậy Lăng Tiêu đương nhiên càng thêm yêu thích, giúp đỡ các nàng tăng thực lực đó là một chuyện rất bình thường.
- Còn một việc, đó là không được nói việc này ra với ai, dù là về thánh quả hay là kiếm kỹ!
Sắc mặt Lăng Tiêu nghiêm túc nói:
- Cho dù là cha mẹ ta cũng không được!
Xuân Lan va Thu Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc. Cho dù Lăng Tiêu không nói, hai người cũng sẽ không dễ dàng nói ra chuyện này. Tuy rằng nói các nàng là người của Lăng phủ, nhưng thực tế các nàng chỉ là người của Lăng Tiêu mà thôi!
…………
- Isa! Sự xấu hổ của bạn, sự kiêu ngạo của bạn đi đâu hết rồi? Trời ạ, bạn, bạn không ngờ lại làm ra việc này!
Vẻ mặt Mary như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Isa. Nàng nghĩ kiểu gì cũng không thể hiểu nổi, bản thân ngày hôm qua thu được một chiếc khăn lụa tinh mỹ, mang theo hơn mười tinh tệ đi dạo phố, tâm trạng vui vẻ thoải mái, thế mà chỉ nửa ngày sau đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện bất ngờ. Cho đến tận tối khuya ngày hôm qua trở về cũng chưa biết, nếu không phải hôm nay ra khỏi cửa nghe được vô số người bàn luận chuyện kia, nàng có thể chẳng hay biết gì.
Mary cảm thấy thực là có lỗi với lễ vật của Tần thiếu gia, nàng thực sự thương tâm nói với Isa:
- Bạn không xem mình là bằng hữu mà, Isa!
Mà Isa, cũng không còn là Isa mà Mary quen thuộc, dịu dàng cười với Mary :
- Được rồi mà, Mary, mình vẫn là bằng hữu tốt nhất của bạn mà. Không những thế, chúng ta còn cùng nhau lớn lên nữa, không phải sao?
- Cái này … là có ý gì?
Mary ngẩng đầu, hơi mờ mịt nhìn Isa, không hiểu lời nói này là có ý tứ gì.
- Ý của mình chính là, mặc kệ là ngượng ngùng thế nào, nếu đã gặp được người mình thích, phải lớn mật theo đuổi!
Isa có chút nghịch ngợm cười:
- Bởi vì, nếu bỏ lỡ, có thể vĩnh viễn sẽ không có cơ hội động tâm lần thứ hai nữa!
Mary nhìn gương khuôn mặt phấn hồng đáng yêu của Isa, đúng vậy, vẫn là Isa kia, nhưng lời nói này lại làm cho nàng cảm thấy xa lạ, Đây không bao giờ … còn là Isa mà nàng nói thế nào liền như thế, không bao giờ … còn là Isa mà nàng có thể tùy ý chiếm tiện nghi được nữa.
Đúng vậy, Isa thực sự đã trưởng thành rồi!
Trong lòng Mary vốn vẫn lảng tránh vấn đề này, nàng rõ ràng nhận thấy mình và Isa chênh lệch rất lớn, phi thường lớn, cho nên hy vọng Isa vĩnh viễn không bao giờ lớn lên, như vậy vĩnh viễn có thể làm bằng hữu tốt nhất của mình. Trừ nàng ra, không cần có người bạn thứ hai, như vậy mới là tốt nhất!
- Mary, kỳ thật cho dù là thế nào, mình vẫn là bạn tốt nhất của bạn.
Isa bình tĩnh nhìn Mary, sau đó nói:
- Cho nên, bạn không cần lo lắng. Mặc kệ thế nào đi nữa, Isa cũng vẫn là Isa. Có điều, chuyện tình cảm, không ai có thể làm chủ được Isa, bạn hiểu chưa?
Mary ngây ngốc gật gật đầu, kỳ thật nàng vẫn không rõ, Lăng Tiêu kia có sức hấp dẫn gì mà có thể mê hoặc Isa thành cái dạng này. Nàng thật muốn đi hỏi Lăng Tiêu một chút, có phải là cho Isa ăn mê dược hay không?
Sáng sớm hôm sau, người báo danh tham gia lịch lãm tại thảo nguyên Lưỡng Hà đang tập trung trên sân thể dục của học viện, Lăng Tiêu nhìn thoáng qua, hơi giật mình, một đám người đông nghìn nghịt thế này, thoạt nhìn thì phải có hơn một ngàn!
Mà học sinh của Học viện Đế quốc tính toàn bộ mới có hơn vạn người!
Một lần báo danh lịch lãm không ngờ lại có gần một phần mười số người đến báo danh.
Mà về phía học viện thì phái ra hơn hai trăm giáo sư, bọn họ tu vi thấp nhất cũng là đại kiếm sư bậc hai, cao nhất thì có Ma Kiếm Sĩ bậc hai tiến hành hộ tống, cam đoan an nguy cho học sinh.
Lăng Tiêu giờ mới hiểu được, vì sao không ai dám dễ dàng đắc tội với người của học viện, nói là cao cấp võ giả thì không nhiều lắm, nhưng Học viện Đế quốc lại có thể tùy tiện bắt ra một đống, có thể thấy được cao cấp võ giả không phải không có, mà họ đều phân tán ra, hoặc là nói, bọn họ ẩn giấu trong cả đám người này!
Sau khi nghe đọc một ít quy tắc, hơn một ngàn người phân thành hơn hai mươi tiểu tổ, bắt đầu chạy về phía thảo nguyên Lưỡng Hà xa xôi.
Giáo sư đi theo tổ đội của Lăng Tiêu, thực rất khéo, lại đúng là Thượng Quan Vũ Đồng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện