[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 61 : Đại nhân vật (Thượng)

Người đăng: 

.
Lăng Tiêu nhiều ngày chưa xuất hiện trong trường, vừa đi ra ngoài đã khiến rất nhiều người chú ý. Chuyện đã qua hơn một tháng, hơn nữa Tạ Hiểu Yên cũng tận lực ít nhắc lại nên phong ba lúc trước đã nhỏ đi rất nhiều. Tuy nhiên, ánh mắt đám học sinh nhìn về phía Lăng Tiêu vẫn không che dấu vẻ khinh thường. Mặc dù Lăng Tiêu đánh bại Ô Lan Thác nhưng trong lòng rất nhiều người thì đây chỉ là cuộc chiến của hai học sinh lớp cấp thấp mà thôi. Có gì đáng phấn khích chứ? Mà những học sinh xem trận chiến hôm đó, gần như không ai cho rằng Lăng Tiêu có thực lực đánh bại Ô Lan Thác. Mà là cái vận mệnh chó ngáp phải ruồi của hắn quá cường đại. Té ngã cũng có thể tránh thoát một kích phải giết của Ô Lan Thác, quả thực là trời quá bất công. Sự tình trải qua nhiều người tuyên truyền biến thành vận may của Lăng Tiêu vô cùng cường đại, hoàn toàn không quan hệ đến thực lực. Còn có người nói nếu không phải cái hố nhỏ đã cứu Lăng Tiêu một mạng thì nỗi sỉ nhục của Học viện Đế quốc sẽ chết ngay tại chỗ. Rất nhiều người đều suy nghĩ: “Rác rưởi như vậy, chết đi còn tốt hơn” Diệp Vi Ny cũng không đi cùng Lăng Tiêu. Tạm thời nàng còn không thích hợp xuất hiện trước công chúng. Lăng Tiêu tính toán sẽ đi tìm Thượng Quan Vũ Đồng trước, nói chuyện này với nàng, sau đó an bài Diệp Vi Ny vào lớp cao cấp học tập tri thức. Theo thực lực của Diệp Vi Ny lúc này thì cho dù lớp cao cấp cũng không có thân thủ tốt như nàng. Mấy thiên tài siêu cấp được công nhận của lớp cao cấp, thực lực trước mắt cao nhất cũng chỉ là Đại Kiếm Sư bậc ba mà thôi. Lăng Tiêu trước khi đi đã nghe Xuân Lan nói Ô Lan Thác sau trận chiến lần đó vẫn không trở lại trường học. Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng: “Lần trước là ngươi quá may mắn. Nếu như gặp lại, ngươi còn dám khiêu khích ta vậy, ta nhất định không ngại tặng ngươi một kiếm” Thượng Quan Vũ Đồng dường như mới ngủ dậy, vẫn mặc quần áo ngủ, tóc tai hỗn độn, hai mắt mơ màng mở cửa phòng, sự quyến rũ làm Lăng Tiêu ngây ngốc. Thượng Quan Vũ Đồng lúc này mới thấy người gõ cửa là Lăng Tiêu, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng. Một tay kéo Lăng Tiêu lại gần, nhìn từ trên xuống dưới, thấy Lăng Tiêu đang đánh giá mình, cúi đầu xuống thấy mình đang mặc quần áo ngủ, lập tức hai má đỏ ửng trừng mắt nhìn Lăng Tiêu một cái: - Tiểu lưu manh. Nói xong chạy vào trong phòng ngủ của mình, “Phịch” một tiếng đóng cửa lại. Bên trong truyền ra giọng nói bối rối: - Chờ ta một lát, lập tức xong ngay. Một lúc sau, Thượng Quan Vũ Đồng mặc một bộ váy dài màu đen đi ra. Mái tóc vén cao lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng đỏ hồng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lăng Tiêu: - Được rồi, nói cho giáo sư những chuyện cậu đã trải qua. Ta cảm thấy thực lực của cậu đã tăng lên rất nhiều, thật tốt quá. Trước mặt Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Tiêu cũng không muốn nói dối. Nhưng lý trí nói cho hắn, Thượng Quan giáo sư tuyệt đối không phải người bình thường. Hắn nhún nhún vai, khẽ cười nói: - Thực ra đắc tội một ít người, cũng may là miễn cưỡng xem như tìm được thứ đó. - Ồ, thật chứ? Thượng Quan Vũ Đồng căn bản không chú ý đến câu mà Lăng Tiêu nói đã đắc tội với người. Kẻ mạo hiểm không đắc tội với ai gần như không có. Quan trọng nhất là Lăng Tiêu không ngờ tìm được dược liệu để cởi bỏ thiên mạch. Đây mới là chuyện làm Thượng Quan Vũ Đồng vui vẻ. Cho đến nay, Thượng Quan Vũ Đồng vẫn buồn bã vì thiên mạch của Lăng Tiêu. Tận đáy lòng, nàng hy vọng Lăng Tiêu có thể trở nên hùng mạnh, giống như những học sinh bình thường, về sau trở thành một nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Bởi vì nàng thủy chung coi Lăng Tiêu là đệ đệ của mình, có lẽ trên người Lăng Tiêu và đệ đệ đã chết của nàng có khí chất tương tự với nhau? Thượng Quan Vũ Đồng nhớ đến đệ đệ của mình, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm. Nhưng nàng lập tức vui vẻ lại, đôi mắt cười thành hình trăng rằm, nhìn Lăng Tiêu: - Nói mau, nói mau. Thần thái rất giống cô bé đang làm nũng. Nhớ đến giọng nói ngọt ngào trong phòng đấu giá đêm qua, Lăng Tiêu trong lòng cười khổ: “Thượng Quan giáo sư, người nào mới thật sự là ngài?” Lăng Tiêu thuận miệng kể một chuyện mạo hiểm. Bởi vì cho đến bây giờ, hắn chưa bao giờ nói dối cho nên Thượng Quan Vũ Đồng căn bản không hề hoài nghi. Nàng sao có thể nghĩ được rằng, hai con ma thú đêm qua mà mình điên cuồng tranh đoạt, tất cả đều từ tay Lăng Tiêu mà ra. Lăng Tiêu nói mình và người của đoàn mạo hiểm tạm thời do Vương Siêu dẫn dắt đã xảy ra một ít tranh chấp, sau đó rời khỏi. Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng lộ ra vẻ tức giận, nói: - Hắn không xem thanh kiếm trong tay cậu? Lăng Tiêu giật mình: “Xem ra Thượng Quan giáo sư quả thật biết bọn họ”. Lăng Tiêu lập tức nói ra nguyên nhân xung đột. Thượng Quan Vũ Đồng cười tủm tỉm nhìn Lăng Tiêu, nhìn đến khi Lăng Tiêu cảm thấy sợ hãi mới nói: - Không sai, biết anh hùng cứu mỹ nhân. Cô gái kia rất đẹp phải không? “Á…” Lăng Tiêu có chút bất đắc dĩ nhìn Thượng Quan Vũ Đồng. “Không thể tưởng tượng được Thượng Quan giáo sư lại có sở thích giống các cô gái, chính là lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ”. Thượng Quan Vũ Đồng cười hì hì rồi nói: - Thế còn được. Nếu Vương Siêu kia đuổi cậu đi, xem ta sẽ xử lý hắn như thế nào. Sau đó như nghĩ ra cái gì, đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, vết thương của Vương Siêu vẫn như vậy hả. Ai, thật đáng tiếc. Trong lời nói của Thượng Quan Vũ Đồng có chút cô đơn và ảm đạm. Kể từ khi mình rời khỏi tổ mạo hiểm ba người năm đó, mọi việc vĩnh viễn chỉ còn là kỷ niệm. - Thương tích của anh ta đã tốt hơn nhiều. Do dự một lát, Lăng Tiêu quyết định phải nói thật. Bởi vì Thượng Quan Vũ Đồng biết Vương Siêu, mình nói dối sớm muộn gì cũng có một ngày bị phát hiện, như vậy thà mình cứ thẳng thắn thừa nhận còn hơn. - Cái gì? Thật chứ? Thượng Quan Vũ Đồng kinh ngạc đứng lên, lập tức cảm thấy mình thất thố, cười áy náy với Lăng Tiêu: - Xin lỗi, ta chỉ vì quá cao hứng. Thực ra năm đó khi chúng ta cùng nhau mạo hiểm, quan hệ rất tốt. Đáng tiếc sau khi ta rút khỏi đã có mấy năm không gặp bọn họ. Cậu nói cho ta nghe một chút, ai có bản lĩnh như vậy. Không ngờ có thể chữa khỏi thương thế của hắn. Lúc ấy nghe nói ngay cả Dược Sư bậc năm cũng bó tay, không có biện pháp. Lăng Tiêu cười cười, không trả lời. Mắt Thượng Quan Vũ Đồng sáng lên, bỗng nhiên nhớ tới quyển sách đã bị Lăng Tiêu vứt vào trong lò than, sau đó hỏi: - Là cậu chữa cho hắn, đúng không? Trời! Lăng Tiêu, cậu thật sự quá xuất sắc. Giáo sư vinh dự vì cậu. Thượng Quan Vũ Đồng nói xong, khóe mắt hơi ướt ướt. Nàng rất rõ ràng, dựa vào y thuật xuất sắc đó thì cho dù cả đời Lăng Tiêu có là người bị thiên mạch cũng không ai dám coi khinh hắn nữa. Ngay cả Dược Sư bậc năm cũng không thể chữa trị mà hắn lại chữa khỏi. Điều này quả thực chính là y thuật cấp tông sư. Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên kéo tay Lăng Tiêu nói: - Lăng Tiêu, đi theo ta. Ta mang cậu đi gặp một đại nhân vật.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang