[Dịch]Ngân Thỏ Kỳ Duyên- Sưu tầm

Chương 74 : Say mê mùi thơm đến tận cùng (2)

Người đăng: 

.
“Mặc Nhi, Mặc Nhi!” “Mẫu Hậu, người gọi con ạ?” Hôm nay là ngày sinh năm ngàn ba trăm tuổi của Mẫu Hậu, phụ Vương theo thường lệ mỗi năm đều đi tới núi Trường BẠch hái đóa hoa Điệp Vũ Tuyết Liên đẹp nhất. Mẫu Hậu khác hẳn Tổ Mẫu của ta, Tổ Mẫu có một đầu tóc lửa đỏ cực đẹp, còn tóc Mẫu Hậu lại trắng như thác nước tinh khiết đẹp mắt vậy. “Mặc Nhi, cha con đã đi núi Trường BẠch ba ngày rồi. Mẫu Hậu sợ…” Một mặt Mẫu Hậu thần sắc lo lắng, ta lại không cho là đúng, dù sao thực lực Phụ Vương không có gì có thể làm khó người được. “Vậy, Mặc Nhi sẽ tới núi Trường Bạch một chuyến vậy” Núi Trường Bạch hang động ta dù chưa từng đặt chân đến, song lại rất nhanh phát hiện ra vách đá phía tây một tia khác thường. Linh khí xen lẫn lượng tà khí rất nặng trào ra từ trong miệng hang, bốn phía tuyết rơi ào ào. Ta nheo mắt lại, chẳng ngờ hang này còn sâu hơn cả tưởng tượng của ta, mãi một lúc lâu mới tới tận đáy hang ngầm nghe thấy tiếng mãnh thú rống giận. Tình vợ chồng vạn năm đóng băng giờ phút này cũng ào ào tan ra, bốc lên hôi thối, có tiếng đánh nhau rõ ràng, ta từ lúc chào đời tới giờ lần đầu tiên bị cảnh trước mắt làm cho sợ. Phụ thân đã biến về long thân, lúc này đang cắt chặt cổ một con Cự Long đầy máu, Cự Long hai mắt đỏ bừng, không ngừng lấy đuôi cứng như sắt quật phụ vương, có ý đồ thoát khỏi trói buộc. Phụ Vương rõ ràng cả người đầy thương tích, ta đang định tiến lên, ông lại rống to một tiếng ngăn cản nói, “Mặc Nhi, cấm không được lại đây! Thời gian không có nhiều, con nghe cho kỹ đây, chỉ cần làm theo lời phụ vương, không cần chút do dự nào cả” “VÂng, phụ vương” Ta dù lo lắng, nhưng tình cảm cũng khác với đệ đệ Huyền Bội hay xúc động, phụ vương nhất định là nghĩ tới kết quả tệ nhất mới nói thế, mà bất luận là con cự long màu đỏ kia tới tột cùng là thần thánh phương nào, có thể gây tổn thương cho phụ vương, cho dù là ta cũng không nắm chắc thoát thân. “Mặc Nhi, trước mắt con không phải người khác, đúng là Long thần đại nhân vĩ đại nhất của tám phương đại lục. Hừ, thật buồn cười sau khi ông ta phát hiện ở đây mưu toán muốn nghịch thiên làm sống lại Long Vương Long Mẫu, cuối cùng lại rơi vào chi đạo yêu ma, trở thành bộ dạng hiện giờ người gặp người sợ này. Mặc Nhi, con hãy nghe cho kỹ đây, vừa rồi trong đầy cha xuất hiện một ý nghi, Long Thần dù đã không như trước nữa, tuy nhiên pháp lực của ông ta vẫn nên để cho tộc ta sử dụng. Do ông ta hung bạo quá mức, cha chỉ đành liều mình, dùng tâm chú trói buộc phục chế ông ta mà thôi” “Phụ Vương” Ta không ngờ phụ vương lại muốn dùng bản thân hy sinh để thu phục quái vật giống Long Thần trước mắt này. “Mặc Nhi, đừng nhiều lời, con phải biết lúc nào thì thi triển thuật trói tâm chú. Tộc nghiệp giao long đành phó thác cho con, đừng để vi phụ thất vọng” Phụ Vương nói xong, đôi mắt phát ra luống sáng, chậm rãi cắn chặt cổ Long Thần. Ngay lúc Long Thần thoát ly kiềm chế trong nháy mắt, Phụ vương bị ông ta cắn lại, đã biến thành một yêu rồng Long Thần có khí lực rất mạnh, phụ vương bị thương càng vô lực phản kháng. “Mặc Nhi, con còn chờ gì nữa!” Phụ Vương chưa nói xong, vô số máu tương từ miệng ông tuôn trào, trên đám băng tuyết nở ra nhiều đóa hoa huyết chói mắt. Ta quỳ trên mặt đất hướng về người cúi dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy chém ra một đạo trói tâm chú, ánh sáng trong giây lát trùm về phía Long Thần. Tất cả những điều này phát sinh quá mức đột ngột, đợi lúc thần trí khôi phục lại mới phát hiện ra, Long Thần giận dữ ban đầu đã an tĩnh trở lại, còn phụ vương ta cũng tự dưng biến mất trước mắt, chỉ còn lại máu tươi đầy đất. Trói tâm chú nổi lên tác dụng, nếu không có phụ vương giúp, ta cũng sẽ không dễ đồng phục Long Thần trước mắt như vậy. “Linh!” Mẫu Hậu kê lên đau đớn từ đằng sau ta, ta giật mình xoay người, giờ ra sao, Mẫu Hậu vốn không nên xuất hiện tại nơi này cũng lặng lẽ đi theo tới. Một màn kia khắc sâu mãi trong đầu ta không bao giờ mất đi. Trên mặt băng trong suốt là máu đỏ tươi của mẫu hậu, chảy xuôi xuống, cùng tan vào một thể với phụ vương. Giao long yêu từ trước tới nay nóng cháy, không sinh cùng thì cũng chết cùng. Mẫu Hậu không muốn sống một mình, thậm chí bà ấy còn chẳng nói một câu trách móc nào cứ thế đi theo phụ vương. Ta quỳ xuống đất, mặt chẳng chút thay đổi. Vì báo thù, phụ vương cam nguyện trả giá sinh mạng, vì tình yêu, Mẫu Hậu lại chẳng hề lưu luyến gì. “A a a, thật sự là trò hay đây” Một âm thanh đột ngột truyền từ chỗ sâu trong hang ra, đó là chỗ băng vạn năm đông lại của Long Vương và Long Mẫu. Đám sương đen dần ngập tràn trong động, ta gặp được Tà, thực không thể ngờ thực mông heo vòi thượng cổ lại thoát ra từ trong hàn băng. Hiện giờ Long Thần bị ta dùng trói tâm chú khống chế, ta có thể bị bất cứ thứ gì khiến cho tan mất, bao gồm cả kẻ quỷ quyệt khó chịu tà nịnh người này, “Thuận thì sống, nghịch ta thì chết” Ta nhìn hắn nói lạnh lùng, nói vậy chắc hắn hiểu. “Ha ha ha a…. Thú vị thú vị thật, tại hạ dĩ nhiên là muốn sống không muốn chết rồi.” “Thế là tốt” Nói vớ vẩn, kẻ này tuyệt đối không thể tin được. “Tại hạ là Tà, chỉ là một con thực mộng heo vòi cuối cùng còn trên đời này. Ha ha, đi theo đại nhân, không ngại nói thẳng. Yêu rồng này hiện thời thật sự tham lam, cái gì cũng ăn cả. Vẫn nên tiếp tục giữ lại trong động này thì tốt hơn, tại hạ nếu không ra khỏi động, tự dưng sẽ giúp đại nhân trông coi hắn là được” “Hả, Nếu vậy ta đây cũng không còn gì để nói nữa” Ta nâng tay ngưng tụ thành luồng sáng đỏ, chậm rãi tụ thành ấn giao long trên người Tà. HẮn cũng không phản kháng, chỉ là cứ nở nụ cười tà nịnh bên môi, tùy ý để mặc ta khắc nguyền rủa đoạt mệnh lên trên. “Đại nhân tuổi còn trẻ đã có tạo hóa như thế, xem ra nhân tài tám phương đại lục này xuất hiện nhiều rồi” Hắn chẳng chút hoang mang cười cười, ấn nguyền rủa kia như chẳng có tí ảnh hưởng nào với hắn cả, hoặc hắn vốn chẳng sợ ta giết hắn. Ta lạnh lùng nhìn hắn lần nữa ẩn vào vô hình, không còn tiếng động nào. Ta biết hắn luôn ẩn giấu trong hàn băng, nhưng cũng không muốn để ý tới, chỉ đem huyền thiết khóa chặt Long Thần trong động. Gió tanh từng trận, ta chậm rãi quay đầu, máu tươi, máu trước đầy mắt, dần bao phủ toàn bộ động, ta dường như nghe thấy tiếng gọi bi thương của Mẫu Hậu, thấy phụ ánh mắt quyết tuyệt của Phụ Vương. Ta quỳ xuống đất, trọng trách đè nặng gian nan trên vai, Huyền Mặc sợ rằng không trở về Huyền mặc như trước được nữa. Máu tươi, lại là máu tươi, giống Địa Ngục Tu La vậy…. Phụ Vương, Mẫu Hậu, con không biết một thân một mình có thể kiên trì được bao lâu nữa, bao lâu nữa… “Yêu nghiệt, yêu nghiệt” Mỗi một tiếng gọi mềm yếu ấy lại kèm theo một mùi thơm ngát kéo ta từ trong biển máu kéo lại, mở mắt ra, Tiểu Cầu Nhi của ta đang lôi kéo tay không ngừng, nếu ta không nhìn lầm thì trên mặt nàng đang rất lo lắng. Chẳng suy nghĩ gì ôm vội nàng vào lòng thật chặt, ngửi mùi hương chỉ thuộc về nàng, cảnh trong mơ vốn hành hạ trái tim cuối cùng cũng không phục lại bình tĩnh. “Huynh lại thấy ác mộng sao?” Tiểu Cầu Nhi tám năm nay lúc nào cũng tuân thủ ước định bên ta, ngoan ngoãn đứng cạnh ta, thói quen cũng thế, cũng có thói quen thân mật với ta. Ta cười cười, không đáp. Tuy nàng ấy mới rời ta đi có một ngày, tuy ta mới có một ngày không được ôm nàng ấy đi vào giấc ngủ, tật ác trăn năm kia vốn tưởng đã khỏi hẳn qua tám năm, ai ngờ lại còn ăn mòn ta. Phụ Vương và Mẫu Hậu sau khi mất, ta tuyên bố với bên ngoài chuyện này, từ đây lưng đeo tội ác giết cha ăn thịt mẹ, trên dưới tộc giao long chẳng còn ai dám trái lệnh ta. Bị Huyền Bội đệ đệ ruột thịt thân nhất của ta hiểu nhầm, xung đột với đệ ấy, chẳng chút lưu tình, chỉ vì một người chống đỡ tất cả mọi bí mật và trách nhiệm. “Đừng rời ta đi” Ta thì thầm. Nếu không có việc quấn thân, ta chắc sẽ đi cùng nàng, giờ đau thấu xương mới nhớ tới trói buộc không thở nổi. Một ngày chia lìa khiến cho ta hiểu được nàng quan trọng với ta biết bao, là một loại cứu vớt, là một loại không thể dứt bỏ ràng buộc được. “Ừ, ngủ đi, lần sau sẽ không vậy nữa” Tiểu Cầu Nhi rất thông minh, chỉ có nàng nhìn ra vẻ giãy dụa ngụy trang của ta. Vì thế nói ta và nàng đều hiểu rõ lòng nhau, nàng không hề đề cập tới ước định còn hai năm nữa, chỉ là càng không ngừng cười an ủi, bảo với ta là nàng không rời ta đi, sẽ không rời. Chỉ là cái gì nên tới thì tới, mười năm không đổi được lòng nàng, cuối cùng muộn cũng đã muộn. Mặc Quá Nhi khóc rống thế nào, ước định mười năm của nàng đã tới, cố ý rời khỏi Hồng Nghê, nơi sinh hoạt hơn mười năm. Tự tôn của ta không cho phép ta cầu nàng ở lại, ta muốn nàng cam tâm tình nguyện mà không phải là bức bách uy hiếp liên tiếp. “Ta đưa các người rời đi” Ta cười dịu dàng, ôm lấy Quá Nhi, không để cho mẹ nó thấy phiền lòng. “Phụ thân, chúng ta cùng đi đi được không?” Quá Nhi ghé trên vai ta, chu chu môi đáng yêu giống nàng. “Quá Nhi, nói cho phụ thân, nếu không có phụ thân, ai sẽ bảo vệ nương nương?” Ta không đáp lại vấn đề của nó, mười năm nay ta cưng chiều nó, đã sớm coi nó như con ruột rồi. “Con!” Quá Nhi không cần nghĩ ngợi đã đáp lại, dáng điệu ngây thơ ấy chẳng khác Tiểu CẦu Nhi chút nào. Ta cười to tán thưởng gật đầu, lại thoáng nhìn ánh mắt Tiểu Cầu Nhi mềm mại như nước, tựa như trước kia Mẫu Hậu nhìn ta và phụ vương vậy. Chịu đựng sự vọng động mạnh mẽ của nàng, ta đem đuổi nàng và Quá Nhi trở lại bên Vân Cảnh. Từ trên không trơ mắt nhìn nàng ôm lấy hắn khóc rống mãi. Tiểu Cầu Nhi, nàng có biết mắt Huyền Mặc đau đớn, trái tim Huyền Mặc bị thương tổn không. Đem yêu rồng Vô Nhan ở trên thế gian trở lại, hắn liền biết vận mệnh mình. Ta nói cho hắn biết tất cả chuyện có liên quan tới Vô Hương, hiểu ra hắn hối hận, nhưng cũng chẳng có cách nào cười lạnh nhạt được. “Tộc trưởng Huyền Mặc, Vô Hương từng hỏi ta, trái tim Vô Nhan ở chỗ nào? Ngài nói cho ta biết, lòng ta ở chỗ nào được không?” Hiện giờ Vô Nhan không còn lưu luyến nữa, ta cũng không có chút áy náy cười lạnh bảo, “Đợi chết rồi, ngươi tự nhiên sẽ hiểu. Nàng ấy đợi ngươi bảy trăm năm, ngươi nên sớm đi bồi nàng ấy đi” Ta đẩy hắn nhập vào trong động, đẩy vào miệng quái vật kia. Trăm năm trôi qua, ta mang vô số yêu vật tặng cho Long Thần trong động, ông ta cắn nuốt họ hết không còn gì, lập tức trở nên cường đại. Cửu Vĩ yêu hồ Cơ Vũ, yêu rồng Vô Nhan, thanh danh hiển hách của họ cũng chỉ làm tăng lên yêu lực của Long Thần, có nhớ lại cũng không có thừa mà ăn. Thời điểm nhanh đến, ta đợi một trăm năm, bày ra thế cục này, chăng võng này, cuối cùng cũng tới lúc thu võng rồi….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang