[Dịch]Ngân Thỏ Kỳ Duyên- Sưu tầm

Chương 55 : 53. Nguyên Bảo lâu khai trương

Người đăng: 

.
“Một cửa hang lẩu đá bào ư? Trong đầu Tuyết Nhi lại nghĩ ra cái gì thế hả/” VÂn Cảnh cưng chiều hôn lên trán Tuyết CẦu chút, nhưng cũng bị những lời này gợi chút hứng thú. Nghĩ là làm liền, may mà nhón hoa yêu này vô cùng biết việc thế gian, vì thế Tuyết Cầu liền yên tâm giao cửa hang cho họ. Còn nhóm hoa yêu này quả nhiên cũng không phụ sự nhờ vả, đã nhanh chóng tìm được một quán đóng cửa, dùng bạc của Tuyết CẦu với giá thấp mua lại, rồi ấn theo yêu cầu bố trí cửa hàng thay đổi hoàn toàn. Dịp cuối hè, tuy mùa thu đang tới, nhưng Tuyên Dương cũng thực nóng, song băng đá thì cũng chỉ có nhà giàu mới có khả năng hưởng thụ đặc quyền, nhưng với Tuyết Cầu mà nói, lấy được khối băng lại là chuyện dễ. Chỉ là thương thay Khô Vinh, sống mấy vạn năm, lần đầu tiên dùng pháp lực đem nước đông thành băng, còn phải mài ra kem tươi. Tuy nhiên mọi người trong nhà sau khi ăn thử, Tuyết CẦu tại thế gian đã sáng chế thành công lần đầu tiên nước đá bào. Nhất là bé cưng Kim Tinh ngày nào cũng quấn lấy Tuyết CẦu, muốn ăn tất cả các loại khẩu vị của nước đá bào khác nhau, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, cảm thấy sinh hoạt như vậy cũng đúng. Chẳng bao lâu, Tuyên Dương đã có một nhà hàng không rõ của nhà nào khai trương, tuy chỉ có mấy ngày, nhà hàng nho nhỏ tên Nguyên Bảo lâu này đã nổi tiếng khắp Ngô Quốc. Nếu bàn về chỗ kỳ lạ của cửa hàng, thì phải nói tới mấy ngày mấy đêm cũng chưa hết. Cửa hàng này không hiểu sao lại có thể dự trữ được một lượng khối băng lớn, lại dùng băng để chế thành loại nước đá bào giải khát mùa hè, giá cả vừa phải, bất giác nổi tiếng, nóng nhất khó chịu thì mọi người bất kể già trẻ trai gái đều tranh nhau tới nhấm nháp. Đến cả Hoàng Đế Ngô quóc cũng đều nghe nói tới tên Nguyên Bảo Lâu, đã đích thân đề chữ Nguyên Bảo lên biển đưa tới tận Nguyên Bảo Lâu. Dù là thế, giá cả cũng không vì vậy mà tăng, ngược lại càng được dân chúng yêu thích tán tụng. Chỉ là Nguyên Bảo lâu này cũng có quy củ, đúng giờ Tỵ mở cửa, giờ Dậu qua đi, cho dù là hoàng tộc hoàng thất đều bị cự tuyệt không tiếp khách nữa. Tuy có cửa hàng khác đỏ mắt bắt chước, chỉ là vốn dĩ không thể nào có hẳn một khối băng lớn để làm nguyên liệu, nên chỉ đành trơ mắt nhìn Nguyên Bảo lâu ngày nào cũng ngập khách, ghen tị cũng hết cách. Tuy vui sướng khi người gặp họa, nhưng mùa hè cũng qua mau, đợi lúc gió thu tới, dĩ nhiên là không còn ai tới ăn băng mát nữa. Vì thế họ cũng đợi xem làm ăn của Nguyên Bảo lâu chuyển sang thời khắc ảm đạm thế nào. Mặt khác, trong lầu bấ kể là bồi bàn, thu ngân, hay chưởng quầy đều là những tuấn nam mỹ nữ sinh đẹp tuyệt trần, vì thế mọi người ở các nơi đến ngoài nhấm nháp vị đá bào độc nhất này còn đặc biệt tới là để ngắm nhóm nam nữ tuyệt sắc còn hơn cả hoàng tử hậu phi nữa. Hơn nữa bên ngoài còn đồn, chủ nhân đằng sau Nguyên Bảo Lâu này càng hiếm gặp, thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, chưa bao giờ có người thấy ông ta, có người còn đoán kẻ này chắc chắn là người có thân phận cao quý. Tuyết Cầu thì ngày nào cũng thích chí đứng ở trong căn nhà nhỏ của họ, đợi thu tiền đầy túi, thỉnh thoảng lại giả vờ làm một nhà bình thường, cùng Vân Cảnh và bé cưng Kim Tinh đi ra ngoài dạo, sống cuộc sống an nhàn, những cũng tràn ngập vui vẻ. Ngày hôm đó, Tuyết Càu đột nhiên nổi hứng, giựt giây Vân Cảnh và Khô Vinh, đem theo bé cưng đi cùng nhau, giả vờ làm khách bình thường tới Nguyên Bảo lâu uống sinh tố. Xe ngựa dừng lại trước cửa Nguyên Bảo lâu, Tuyết CẦu bị cảnh tượng người đông như trẩy hội mà ngẩn người. Chẳng qua là khi mấy người họ bước vào Nguyên Bảo lâu, dù dân chúng trong thành Tuyên Dương đã từng gặp nhiều cũng bị chấn động. Một nam tử áo trắng như tiên giáng trần, tuy có khí thế lạnh lung khó gần, lại chỉ dành riêng sự dịu dàng cho cô gái áo trắng hoạt bát linh động bên cạnh, mỗi một cái nhếch môi, nụ cười kia thành thục mê đảo chúng sinh. Một nam tử áo lam như tinh linh, mắt phượng thần thái sáng lán, khuôn mặt tinh xảo nổi bật, chắc chắn là một nam tử thân thiết như ánh mặt trời, trong lòng hắn còn bế một đứa bé khoe mạnh kháu khỉnh, một lớn một nhỏ càng thêm xa hoa. Người khác dĩ nhiên không biết thân phận nhóm người Tuyết CẦu là gì, mà chưởng quầy hoa yêu Mẫu Đơn được bổ nhiệm thì liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhóm chủ nhân nhà mình, vội vàng ra đón chào, hạ giọng cười cười, “Lão gia, phu nhân, các ngài tới thì báo cho tiểu nhân một tiếng, ta bảo Thủy Tiên đưa các ngài tới phòng riêng” “Không cần, không cần” Tuyết CẦu khoát tay, cười ngả sang Vân Cảnh, quay đầu nói với Mẫu Đơn, “Cho vị trí ở cửa sổ lầu hai là được, dứa, đậu đỏ, mỗi thứ một nửa thập cẩm” Vừa bước lên lầu hai, liền truyền đến tiếng một nam một nữ tranh chấp. Nhưng thấy một cô gái áo tím xinh đẹp dặn hai thuộc hạ bên cạnh áp một nam tử tuấn tú môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp, mặc quần áo vải thô xuống. “Thủy tiên, đi hỏi chút xem” Vân Cảnh không vui hơi cau mày, ôm lấy Tuyết Cầu thích xem náo nhiệt tới vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lúc này mới mở to hai mắt hưng phấn nhìn người khác tranh chấp. “Vị tiểu thư này, quy củ của Nguyên Bảo lâu, người tới đều là khách, nếu hai vị có ân oán cá nhân xin mời ra khỏi lâu hãy giải quyết, hiện giờ chẳng coi mặt mũi chủ nhân nhà ta tý nào, không sốt ruột sao?” Hoa yêu Thủy Tiên là một nam tử tuấn tú thon cao, hắn vừa mở miệng thì cô gái áo tím kia bất giác sửng sốt hồi lâu, nhưng vẫn hừ một tiếng, nói ngang tang, “Người tới đều là khách sao? Thằng nhóc thối này ăn cắp ngang nhiên trong Nguyên Bảo Lâu, ta sao không náo loạn được chứ!” Tuyết CẦu nghe mọi người chung quanh bàn luận ồn ào, lúc này mới biết nàng kia là cháu hái Mộc Nguyệt Nhi của đương kim Một Tướng, ngày thường được nuông chiều cũng ngang tàng quen rồi, vì thế mới không biết sợ như thế. Còn thằng nhóc kia cũng đáng xui xẻo, trộm ai không trộm lại nhắm vào Mộc Nguyệt Nhi, hiện giờ nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, nhất định không trốn thoát được bong da tróc thịt. Thực ra Tuyết CẦu chỉ thích xem náo nhiệt thôi, cũng không thích chõ mõm vào, vì thế bản than mình vừa gọi nước sinh tố, liền đem tâm tư đặt hết vào chuyện ăn, cũng không để ý tới chuyện ồn ào của một nam một nữ kia. “Mắt ngươi nhìn thế nào mà bảo lão tử trộm đồ của ngươi! Hừ, có một Thừa tướng gia gia thì giỏi lắm sao? Đừng nói là trộm, mà chính ngươi khiến lão tử phải động chân động tay, lão tử vẫn còn chẳng thèm tý nào ấy” “Phụt!” Tuyết Cầu đang uống một ngụm sinh tố chưa kịp nuốt xuống bụng đã bị câu nói kia của thằng nhóc lão tử làm cho phì cười, bất giác phun hết lên trên người Khô Vinh ngồi đối diện, khiến cho một thân áo lam sạch sẽ ấy dính cả nước bọt lẫn nước dứa đá. “Con bà nó chứ, con thỏ ngốc, sau này mà ngươi ăn dám cười nữa, lão tử, lão tử liền…” Khô Vinh giận đập mạnh bàn một cái, như thế tốt lắm, người vốn đang xem náo nhiệt tất cả đồng loạt đều cùng nhìn họ, nhất là sau khi nghe lời thô lỗ của Khô Vnh tinh linh như thế thì đều đồng loạt lắc đầu. VÂn CẢnh lại không thể tránh khỏi nhíu mày, hắn tiếp nhận khăn lụa trong tay Thủy Tiên đưa cho, giúp Tuyết CẦu lau miệng. Ai ngờ hàng động Khô Vinh lại khiến cho hai người đang tranh chấp để ý. Mộc Nguyệt Nhi và nam tử tuấn tú bị nói là trộm kia cùng đồng loạt quay đầu nhìn về phía bàn của nhóm Tuyết CẦu, sau khi Mộc Nguyệt Nhi nhìn thấy VÂn Cảnh lập tức bất động, cứ nhìn bề ngoài tuấn tú thoát tục tuyệt luân của hắn đầy si ngốc tham lam, còn nam tử kia cũng nhìn thấy Tuyết CẦu thì ngơ ngẩn cả người, lập tức cong môi lên cười cười, thấy Tuyết CẦu đã nhìn thấy hắn, thì trừng mắt nhìn lại nàng, nụ cười bên miệng càng tươi thêm. Vân Cảnh ghen tị, vội vàng giữ rịt lấy Tuyết CẦu vào lòng, giọng chẳng dễ nghe tý nào, “Tuyết Nhi thế mà biết tiểu lưu manh người phàm kia sao?” Tuyết Cầu cũng cảm thấy nam tử này hơi quen, chỉ là nghe thấy giọng điệu chua chua kia của Vân Cảnh, lập tức lắc đầu như trống bỏi, vội vàng phủ nhận nói, “Không biết, ta sao biết hắn chứ” “Ha ha, cũng đúng, hiện giờ hắn bị cái con bé kia bò lên, bản thân còn khó bảo toàn nữa là” Vân Cảnh nghe xong cuối cùng cũng cười, săn sóc thay Tuyết CẦu bón nước đá bào, người khác ao ước vô cùng. “Bé con gì chứ?” Tuyết CẦu ngậm miếng đá bào, khuôn mặt phồng lên hỏi mơ hồ. “Chẳng liên quan gì tới ta và nàng” Vân Cảnh thả thìa trong tay ra, nói nhàn nhạt. “Vậy ha, ta còn muốn nữa” Tuyết CẦu rõ ràng bị nghiện thế này, bắt đầu làm nũng với VÂn Cảnh há miệng ra, mặt mày con lên cười ngây ngô. Còn Mộc Nguyệt Nhi kia thấy Vân Cảnh và Tuyết CẦu chẳng coi mình ra gì, cứ liếc mắt đưa tình như chốn không người, chợt như tỉnh mộng, oán hận trừng mắt nhìn Tuyết Cầu, rồi dắt nam tử lúc cskia, chẳng khách sáo sai hai thuộc hạ, “Lục soát người hắn, tìm cho bằng được ngự tứ ngọc bội của bản tiểu ra” “Thật buồn cười, thân mình lão tử quý giá lắm, sao có thể để cho bọn ngươi sờ loạn ha! Này muốn sờ cũng phải để cho vợ tương lai ta sờ chứ” Nam tử kia lật mặt giữa chừng, không ngờ hắn có công phu thâm tàng bất lộ, cười ha ha mấy tiếng đã đánh bay mấy kẻ này, lập tức cười như điên đi xuống lầu, trước khi đi vẫn không quên nhìn Tuyết CẦu cười mờ ám. Vốn cho là việc này đã xong, không để cho Tuyết Cầu kịp ăn hết đã trở lại xe ngựa, rồi sau khi lên đường đi được một đoạn, Khô Vinh bất mãn hét lên, “Con bà nó chứ, lão tử chưa bao giờ bị uất ức đến mức bị người phàm theo dõi, cũng tại cái con thỏ ngốc nhà ngươi này thôi” “Bị theo dõi ư?’ Tuyết CẦu kinh ngạc nhìn Vân Cảnh, Vân Cảnh bình tĩnh gật gật đầu. Hắn vẽ kên không một vòng tròn, trong vòng tròn xuất hiện mấy bóng người lén lút, đúng là thuộc hạ của Mộc Nguyệt Nhi kia. “Này, Khô Vinh, nghĩ lại đi, nhất định là ngươi rêu rao rồi, nên người ta coi trọng ngươi đó thôi” Tuyết Cầu chống hai tay lên má, chu miệng nhỏ ra nói miễn cưỡng. “Con bà nó chứ, sao ánh mắt ngươi nhìn thế nào mà bảo con nhóc thối kia coi trọng lão tử chứ? Cần lão tử nói, mục tiêu của nàng ấy đúng là tiểu quỷ Phụ Hy thôi, lúc vừa nhìn thấy tiểu quỷ thì hai tròng mắt như sắp rớt xuống vậy. Hắn dẫn phiền toái tới, bảo hắn nghĩ cách di” Khô Vinh khinh thường hừ một tiếng, rồi lại quay sang đùa với bảo bảo Kim Tinh. Tuyết CẦu định lên tiếng, đã bị Vân CẢnh ngăn lại. Hắn xuất ra ảo thuật, để cho nhưng kẻ đi theo sau bị ảo thuật che đi, dẫn tới chỗ khác, cuối cùng thành công ném mất đám phiền toái này đi, không gợn sóng kinh hãi trở về tòa nhà. Từ đó về sau, bất kể là Mộc Nguyệt Nhi hay là nam tử tuấn tú cũng không bao giờ thấy xuất hiện nữa, mà qua chuyện này, Tuyết Cầu lập tức bị Vân Cảnh giam cầm rất lâu, mãi cho tới khi làm gió thu mát mẻ cuốn sạch đi cả mùa hè nóng bức, thì chuyện làm ăn của Nguyên Bảo Lâu cuối cùng mở ra vào mùa hè cũng phai nhạt dần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang