[Dịch] Ngân Hồ

Chương 54 : Không may

Người đăng: 

Tất nhiên phụ hoàng sẽ không so đo với hồ ly, còn nói hồ ly có ơn tất báo, là một hảo hài tử nên đến thịt cừu non người thích ăn cũng ban cho nó. Nghe xong cô bé mắt to hắn nghĩ là cung nữ nhưng thật ra là công chúa này nói, Thiết Tâm Nguyên giận điên người, chỉ vào công chúa trên đầu tường gào lên: - Ngươi có thể không vừa nói vừa thở mạnh thế có được không? Công chúa mắt to cười khanh khách: - Ai bảo ngươi cứ gọi ta là kẻ trộm. Thiết Tâm Nguyên nâng mẫu thân dậy, nhìn lên đầu tường giận đùng đùng, chờ công chúa nói hết rồi tính. - Hồ ly ăn đồ phụ hoàng ban cho, sau đó chơi đùa trong cung, kết quả là ta phát hiện ra nó trộm một viên trân châu mà ta vẫn cất trong hộp đồ trang sức. Bảo sao gần đây ta thường bị mất đồ. Hóa ra là nó trộm. Ta rất tò mò, không biết hồ ly nhà ngươi đã trộm bao nhiêu bảo bối trong cung. Thiết Tâm Nguyên lập tức sa sầm mặt mày. Hắn biết hồ ly thích đồ lấp lánh. Hắn cũng biết hồ ly thích nhặt đồ vật trong cung. Thật không ngờ nó còn thích trộm đồ. - Ngươi cứ bỏ hồ ly xuống, nó trộm đồ gì của ngươi thì ta trả. Công chúa cười lạnh nói: - Kẻ trộm trả lại đồ cho chủ nhân thì không còn là kẻ trộm nữa sao? Thiết Tâm Nguyên cười nói: - Tất nhiên, chỉ là cầm nhầm mà thôi, làm gì phải chuyện xấu xa. - Tiên sinh đã nói, không hỏi mà lấy là kẻ trộm! - Đấy là nếu không trả lại, trả lại rồi lại không phải. - Lúc ta bắt được, nó đang giấu trân châu trong miệng, còn nhếch miệng cười với ta. Chính bà vú của ta cạy miệng nó để lấy. Nó có ý định trả lại cho ta đâu. - Ngươi thông minh như vậy, tại sao lại chấp nhặt với một con hồ ly. Nó thích đồ vật lấp lánh. Nếu không có những thứ này, nó không thể tìm hồ ly cái để giao phối. - Giao phối là gì? - Giống như sau khi ta thấy ngươi đáng yêu, không nhịn được tặng đồ tốt nhất của mình cho ngươi đó. - Ngươi có đồ gì tốt? Tiểu công chúa thò đầu nhón chân, cố gắng nhìn xuống dưới thành. Thiết Tâm Nguyên mò mẫm trong tay nải thật lâu, cuối cùng tìm được một cái bút lông xơ xác, hắn giơ lên nói: - Đây là chiếc bút ta thích nhất, nghe đồn nó có thể viết ra nét chữ đẹp nhất, ta vẫn luôn mang theo người. - Tặng nó cho ta! - Vậy ngươi bỏ qua hồ ly đi, chúng ta là bạn tốt. Bạn tốt của hồ ly cũng là bạn tốt của ngươi. Bạn tốt không hiếp đáp bạn tốt của bạn tốt. Thiết Tâm Nguyên tìm một cây gậy trúc thật dài, mắc cây bút lông xơ xác ở phía trên, trèo lên nóc nhà rồi đưa cho tiểu công chúa. Tiểu công chúa cầm lấy bút lông, cẩn thận quan sát, sau đó nắm bút lông trong tay, để thị vệ thả dần dây lưng cho hồ ly rơi xuống từ từ. Mặt thị vệ đã tái xanh. Thiết Tâm Nguyên cho là nếu thằng này sẽ bị nghẹn chết nếu không tìm được một chỗ để cười to. Hồ ly bị treo ngược nên Thiết Tâm Nguyên vội vàng cởi dây lưng buộc quanh bụng nó, sau đó vội vàng bò từ nóc nhà xuống. Tiểu công chúa nắm chặt bút lông, thấy Thiết Tâm Nguyên sắp vào phòng, vội vàng nói: - Chúng ta là bạn tốt, ngươi phải nghe lời của ta. Thiết Tâm Nguyên hồn nhiên phất tay về phía sau nói: - Hôm nay bạn tốt mệt chết rồi, ngày mai rồi nói. Dứt lời, hắn đi thẳng vào nhà không ra. Mọi chuyện đã giải quyết, hắn không rảnh nói chuyện với một tiểu công chúa. Tiểu công chúa mắt to hơi thất vọng, giật giật như muốn khóc, nhưng rồi vẫn cố nén lại quay đầu đi, nắm bút lông thật chặt. Vương Nhu Hoa thấy công chúa đi, thị vệ núp trong góc tường thành cười sặc sụa gần chết cũng đi, bà cũng vào trong nhà. Thấy Thiết Tâm Nguyên đang cầm lược chải lông cho tiểu hồ ly, như cười mà không phải cười nói: - Không ngờ con trai ta còn có bản lĩnh lừa gạt tiểu công chúa. Thiết Tâm Nguyên ngẩng đầu cười ha ha nói: - Chẳng phải là bị ép sao mẹ? Không nói thế thì chẳng biết hồ ly sẽ ra sao. - Tào lao, tiểu công chúa cũng không có ý hại hồ ly. Con không thấy hồ ly được trói chắc thế nào sao, không khác gì trong rọ, làm sao có thể gặp nguy hiểm chứ! - Người ta chỉ muốn tìm bạn nói chuyện mà thôi. - Mẹ, hài nhi nghe tiên sinh nói, không được cưới công chúa. Ai cưới người đó xui xẻo. Vương Nhu Hoa cười ngạo nghễ nói: - Thật đấy, công chúa của Đại Tống không đáng giá tiền. Kể từ khi Thái tổ lập ra quy củ, quyền hành của phò mã bị thu hồi hết, ngoại trừ nhận chức danh Tiết Độ Sứ có tiếng mà không có miếng ra thì cũng chỉ được nhiều vàng bạc hơn một tí mà thôi. Phò mã chỉ có chức quan mà không được tham gia chính sự. Quan trọng nhất là sau khi cưới công chúa, phải nghe theo công chúa. Nói cách khác, chủ gia đình là công chúa, phò mã chỉ là môn khách trong phủ công chúa mà thôi. Cho dù sau này có con, nó mang họ Triệu hay là họ của phò mã, cái này phải phụ thuộc tâm tình của công chúa. Cho nên, bất cứ đàn ông có lý tưởng nào cũng không cưới công chúa. Một khi cưới công chúa, chí hướng của đàn ông cũng chỉ có cất vào trong xó. Tương lai con trai ta phải đánh Đông dẹp Bắc, sao có thể là người phụ thuộc vào đàn bà. Sau này phải cách xa công chúa nhé. - Sao? Thì ra là vậy? Thiết Tâm Nguyên không ngờ làm phò mã lại là việc khổ sở như vậy, thật không giống trong tưởng tượng. Hai mẹ con đang nói chuyện thì bỗng dưng hồ ly lại đột nhiên khạc khạc dữ dội. Khi Thiết Tâm Nguyên còn đang khẩn trương thì một viên trân châu to bằng đầu ngón tay được lăn ra từ miệng hồ ly, sau đó nó còn đắc ý lắc lắc cái đuôi trêu Thiết Tâm Nguyên nữa. - Mày chẳng có chút tiền đồ nào cả! Vương Nhu Hoa tức giận mắng một tiếng, rồi vội vàng bới viên trân châu trong đống nước dãi của nó, đem đi rửa sau đó lấy miếng vải mịn lau sạch, rồi nàng giơ viên trân châu về phía ngọn đèn dầu đánh giá. - Á… là trân châu Hợp Phố nha! Long lanh xanh ngắt nha, là trân châu sản xuất ở Vọng Đoạn Trì rồi! Năm xưa Thái tổ mẫu của con trong tay cũng có sáu viên. Thiết Tâm Nguyên không cảm thấy mẫu thân sẽ trả lại viên trân châu này cho công chúa nên liền ôm hồ ly đi vào phòng mình. Hồ ly bị dày vò cả ngày trời nên đã mệt mỏi, rúc đầu vào đuôi nằm trong bồn tắm, chẳng mấy chốc đã ngủ ngon lành Thiết Tâm Nguyên bèn lấy ra quyển ‘Đông Kinh doanh Tạo’ bắt đầu cẩn thận nghiên cứu, bênh cạnh đó còn liên tục lấy bút vẽ thêm những nét vào bức tàn đồ của phường thị Đông Kinh nữa. Bản đồ Vĩnh Yên phường đã gần như hoàn thiện. Thiết Tâm Nguyên lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng treo cao đang chiếu vào những tia sáng xuyên qua khung cửa sổ, rọi sáng những ngóc ngách trong phòng mà ánh đèn chẳng thể nào vươn tới được. Thiết Tâm Nguyên mở cửa ra thì hồ ly cũng cảnh giác ngẩng đầu. Nó dùng đôimắt sáng ngời len lén nhìn hắn một cái rồi chậm rãi vùi đầu vào đuôi ngủ. - Nguyên nhi, sắc trời không còn sớm nữa, ngủ sớm đi, Đọc sách bằng đèn dầu dễ hư mắt lắm! Tiếng của mẹ hắn truyền ra từ trong phòng. Thiết Tâm Nguyên ‘dạ’ một tiếng rồi sau đó đi vào trong vườn, ngồi lên chiếc ghế đẩu rồi ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, mặc cho ánh trăng lành lạnh sáng ngời phủ khắp toàn thân.. Mỗi khi có trăng tròn là Thiết Tâm Nguyên muốn ngủ cũng chẳng được, đầu óc tự dưng lại phấn khởi hẳn lên, hắn cố lắm mới không ngẩng cổ lên tru dài. Nhưng huyết khí mênh mông trong lồng ngực khiến cho tim hắn nảy lên thùm thụp như trống trận. Trong cái dáng người thấp bé, gầy gò lại chôn dấu một trái tim mênh mông. Điều này chỉ có hắn là rõ, nhưng chỉ khi tới dịp trăng tròn thì tim của hắn lại muốn vọt ra khỏi lồng ngực, chuyện này hắn cũng biết rõ. Một thanh dao găm nho nhỏ vô thanh vô tức từ hắn bên trong tay áo trượt ra, lóe ra hàn quang, đây là hắn cùng Tiểu Xảo Nhi cùng nhau dùng một khối tinh cương rèn ra. Mặc dù không đủ lớn nhưng cũng là bách luyện cương tốt nhất, thổi tóc là đứt chứ chẳng đùa. Dùng con dao găm nhẹ đâm rách ngón giữa, một viên huyết châu đen tuyền liền ứa ra trên đầu ngón tay. Viên huyết châu dần dần to ra rồi cuối cùng hóa thành một giọt máu rơi xuống, nháy mắt đã thấm vào nền đất giá lạnh kia. Không nhiều không ít, chỉ mười giọt thì ngón tay đã không còn chảy máu nữa. Cảm xúc khẩn trương của Thiết Tâm Nguyên cũng dần dần mất đi. Đoạn hắn dùng cái xẻng xúc đám đất trên mặt ném vào vườn hoa nho nhỏ đang nở những đóa hoa vô cùng tươi đẹp. Nhẹ nhàng vào nhà, đóng kỹ cửa nẻo sau đó hắn liền trở về chiếc giường nhỏ của mình, khẽ thở ra một hơi dài, chuẩn bị đi ngủ. Chết tiệt thật, mỗi khi rằm tới là mình rất bất thường, mong rằng không phải là triệu chứng của cao huyết áp. Nếu còn nhỏ mà mắc phải cái bệnh kia thì thật đúng là chuyện gì cũng xong rồi. Khi ánh mắt trời len vào cửa sổ thì Thiết Tâm Nguyên cũng đã thức dậy từ lâu. Tối qua hắn ngủ rất say, cái cảm giác kỳ quái này y hệt như chuyện lúc lâu trước vậy, càng lúc càng trở nên mông lung. Đeo cái bọc sách bước ra cửa, hồ ly đang đeo lấy hắn nhưng mẫu thân đã quyết định sau này không cho hồ ly đi vào nội cung nữa, phải đi tới cửa hàng của nàng. Còn đi đâu thì phải đi theo Thiết Tâm Nguyên, tóm lại là không để cho một thằng không kiểm soát được như nó ở nhà nữa. Lúc này thì thành Đông Kinh cũng như mới vừa thức giấc, những chiếc xe chở những thùng gỗ nước nóng chuyên phục vụ cho người ta vừa mới đậu trên phố thì vô số phụ nhân mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài liền đi ra khỏi cửa, đưa thùng gỗ bảo tiểu nhị đổ đầy nước nóng vào rồi chậm chậm đi tới mấy cửa hàng bán sớm. Thiết Tâm Nguyên hôm nay quyết định ăn mì hoành thánh, còn Tiểu Hoa ngăn lại hai phụ nhân, hi vọng bọn họ có thể vào quán mình ăn mì hoành thánh nhưng đã bị họ lạnh lùng từ chối. Kể từ khi mẹ Tiểu Hoa bị bệnh thì mì hoành thánh do Tiểu Hoa nấu ra chẳng ai thích ăn nữa, mỗi ngày kiếm được rất ít tiền. Nhi tử nhà Trương đại hộ và vòng vây của đám trẻ đi tới, nhóc nào cũng đang ngậm một cái bánh thịt, bước đi nghênh ngang trên đường. Thấy Thiết Tâm Nguyên đang dắt theo hồ ly đứng ở đầu ngõ xa xa, bọn chúng liền hoan hô một tiếng rồi xông lại, giơ cao cái bánh thịt trong tay la lớn: - Nguyên ca nhi, ta mời ngươi ăn. . . - Mì hoành thánh! Thiết Tâm Nguyên lạnh lùng chẹn họng Trương bàn tử. - Vậy thì ăn mì hoành thánh…! Trương bàn tử không hổ là con của nhà buôn, liền đáp ngay. - Mỗi người hai bát to, sau này ngày nào chúng ta cũng ăn món này hết! Đó chính là quy củ học được do long đầu đại ca Thiết Tâm Nguyên lập ra cho bọn nó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang