[Dịch] Ngân Hồ
Chương 41 : Thiết Tâm Nguyên độ lượng
.
Dương Hoài Ngọc cũng đang khát gần chết… Khi hắn râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bời kèm theo mùi rượu chua loét nồng nặc vọt vào Thất ca thang bính điếm, quả là khiến người người lắc đầu ngán ngẩm, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dương Văn Quảng cưới rất nhiều vợ, con cái cũng rất nhiều, vậy nên cũng không nhất định phải rước một thằng nát rượu lên làm gia chủ tương lai… Việc này cũng chẳng có gì là lạ cả, gia tộc lớn luôn có rất nhiều lựa chọn mới phải.
Khi Thiết Tâm Nguyên giúp mẫu thân mang một chén canh dưa tới thì Dương Hoài Ngọc lập tức gục đầu nốc lấy nốc để, từ đầu tới đuôi không nghếch được cái mặt lên chút nào.
Xong xuôi, Dương Hoài Ngọc mới kéo tay áo đứng dậy.
Vương Nhu Hoa vội vàng tiến tới nói:
- Mau về tắm rửa thay quần áo. Chua chết đi mất, tỉnh rượu rồi lại quay lại đi, cả người cả ngợm chua lòm thế thì ăn canh nhà ta còn ra mùi ra vị gì nữa chứ.
Dương Hoài Ngọc sượng đỏ mặt, chắp tay với Vương Nhu Hoa rồi chuẩn bị rời đi.
- Tại sao hôm đó không giết Tế Phong Tư Mộng ngay hả?
- Không giết được!
Dương Hoài Ngọc trả lời có chút gượng gạo.
- Cung tên sau lưng ngươi để làm cảnh à? Ta nghe nói ngươi có thể kéo cung nặng bốn thạch, liên phát mười hai tên mà mặt không đổi sắc, vậy thì hẳn tài bắn cung của ngươi cũng không tệ mới đúng chứ.
- Giết thì cũng có khác gì đâu, công lao cuối cùng cũng vẫn bị con hồ ly của ngươi đoạt đi mà thôi… Mọi người thật ra thì còn thích xem con hồ ly ngươi lập công hơn ấy chứ.
- Không không, ngươi nếu là không có nhiều tạp niệm như vậy, vừa gặp mặt đã giết Tế Phong Tư Mộng ngay thì công lao của ngươi ai cũng đoạt không nổi rồi. Chuyện này vốn là do ngươi nghĩ quá nhiều nên bị thua như thế cũng chẳng có gì là lạ. Bởi thế người người Đông Kinh đều nói ngươi ngay cả một con hồ ly cũng không bằng là quá đúng rồi còn gì, dĩ nhiên chuyện ngươi ko lấy nổi vợ thì lại càng không có gì kỳ quái cả.
Dương Hoài Ngọc ngẩng đầu, nhìn hằm hằm Thiết Tâm Nguyên nói:
- Ra chỗ khác nói chuyện!
- Ngươi định giết ta sao?
- Thật muốn giết ngươi thì đã hạ thủ lâu rồi!
Thiết Tâm Nguyên cười cười với mẫu thân rồi đi cùng Dương Hoài Ngọc đến cạnh giếng nước.
- Ta định rời Đông Kinh. . .
Dương Hoài Ngọc trầm giọng nói.
- Há…
Thiết Tâm Nguyên cười xòa không nói gì thêm.
"Ngươi đang cười nhạo ta sao?"
- Để cho ta giúp ngươi nghĩ nghĩ đi, ngươi định làm như vậy nhé… một thân một mình rời khỏi Đông Kinh, sau đó gia nhập quân đội ở Tây Bắc biên thùy là nơi chiến sự ác liệt nhất Đại Tống, sau đó tự tay chém giết, đánh ra một cái uy danh hiển hách ở đó rồi áo gấm về nhà.
- Đây cũng là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là ngươi muốn để cho cha mẹ, tổ mẫu vốn xem nhẹ mình thấy được con cháu họ là có một thân bản lãnh ghê gớm cỡ nào… còn thuận tiện để cho cái vị hôn thê cố ý từ hôn kia hối hận chết đi được nữa. Này, không sai chứ?
Dương Hoài Ngọc sáng rực ánh mắt, nói liến thoắng:
- Vậy không tốt sao? Nam nhi tốt tự nhiên là nên dọc ngang thiên hạ mới đúng!
Thiết Tâm Nguyên cười khổ:
- Vậy thì xong… Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ khiến cha ngươi mẹ không có nhi tử, tổ mẫu ngươi thiếu một thằng cháu trai, còn về phần Tô gia Tiểu nương tử thì sợ rằng ngay cả tên của ngươi cũng nhớ không nổi ấy chứ!
- Từ Tế Phong Tư Mộng là có thể thấy được đánh với Tây tặc có bao nhiêu khó khăn rồi đi. Ngươi tới biên thùy Tây Bắc rồi thì chẳng còn phụ thân để mà che chở nữa, lấy cái gì ra để một thân một mình đánh với bọn chúng chứ?
- Sĩ tốt mà, công thành thì phải lên trước, liều mạng mà đi tiêu hao cổn mộc lôi thạch của người ta, rồi tới khi cổn mộc lôi thạch của người ta cũng chẳng còn là mấy thì đám lính lác hạng bét như các ngươi còn được mấy mống đây?
- Ừ, thì coi như là ngươi sống nổi sau lần đó đi. Người ta thấy bản lãnh ngươi không tệ… Ồ thằng này được… Từ đó về sau chỗ nào khổ nhất, nguy hiểm nhất trong quân thì cũng tới tay ngươi rồi.
- Cho dù mạng Dương Hoài Ngọc ngươi lớn, sống sót rồi. Vậy ta hỏi ngươi, một thằng binh bét thì có tư cách gì đạt được công trận hả? Chiến công của ngươi chẳng lẽ không phải là để cho những người như quản doanh, chủ tướng nuốt mất sao chứ?
- Ngươi lấy cái mẹ gì mà áo gấm về nhà?
- Địch Thanh, Địch soái. . .
- Ngươi còn chưa hiểu à? Toàn bộ Đại Tống có thể từ binh bét ngóc đầu lên làm chủ soái cũng chỉ có mình hắn thôi. Nếu ngay cả hắn cũng không có thì binh lính tầng dưới chót còn có cái khỉ gì ý chí đi chém giết nữa?
- Người ta là may mắn có thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên mới có vinh quang hiện tại.
- Mà cả ba thứ này ngươi đều ko có, hơn nữa ta cũng không thấy có chút cơ hội nào để ngươi sống nổi tới lúc luận công cả. Vậy nên ở lại Đông Kinh quách đi cho xong!
Dương Hoài Ngọc tựa hồ như bị đánh tỉnh người, chán nản ngồi bệt xuống thành giếng, vò vò mớ tóc vốn rối nùi của mình than thở:
- Làm sao giờ ngay cả trẻ con cũng nói như vậy nữa.
Thiết Tâm Nguyên kỳ quái hỏi:
- Có ai nữa đã nói với ngươi vậy à?
- Bao thúc phụ!
- À, vậy thì không kỳ quái! Lão yêu tinh kia cũng đã nói như vậy rồi thì sao ngươi vẫn muốn chạy đi biên quan nữa hả? Không chịu nổi người khác nói ngươi không lấy nổi vợ sao?
- Đấy cũng không phải là vấn đề gì to tát cả, vốn ta đã cảm thấy mình không xứng với Tô Mi nên đến giờ nàng muốn từ hôn thì ta ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm nữa cơ.
- Hả?
Thiết Tâm Nguyên bật thốt kinh ngạc rồi một lần nữa đánh giá lại thằng này.
Thằng này tựa hồ còn chưa tới mức độ hết thuốc chữa, ít nhất tâm địa vẫn còn coi như thiện lương.
- Thật ra thì ngươi muốn cưới Tô Mi về cũng không phải là không có khả năng, có điều phải xem ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu thôi.
- Ta cái gì cũng chịu. . .
Dương Hoài Ngọc vội vàng nói ra những lời này… rồi lại chợt lộ ra vẻ hơi hơi lúng túng, dù sao Thiết Tâm Nguyên cũng vẫn chỉ còn là một đứa trẻ mà.
Thiết Tâm Nguyên cười khà khà, nhìn Dương Hoài Ngọc mặt đỏ tới mang tai rù rì nói:
- Thật ra vốn võ công của ngươi khá tốt, mà tường rào của Tô gia cũng không cao mấy đi. Rồi còn nữa nha… ngươi lại quen thuộc đường đi nước bước trong nhà bọn họ như vậy… Nếu như ngươi chọn một buổi tối nguyệt hắc phong cao. . .
- Câm miệng!
Dương Hoài Ngọc nhào lên bịt túm lấy mồm Thiết Tâm Nguyên. Có điều từ cái vẻ mặt kinh hoàng của gã thì Thiết Tâm Nguyên cho là thằng này vốn chưa hẳn là chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ấy đâu.
Thiết Tâm Nguyên thật vất vả vùng ra khỏi bàn tay của Dương Hoài Ngọc, tức giận nói:
- Ai nói là để ngươi đi làm những chuyện kia hả… ta chỉ là khuyên ngươi nửa đêm đi tìm tiểu nương tử Tô gia để tâm sự một hai ba bốn thôi, rồi sau đó bị một người nào đó lắm miệng bắt quả tang là được!
- Đợi tới khi kẻ lắm mồm kia đồn thổi chuyện ra ngoài, chẳng phải tiểu nương tử Tô gia không lấy ngươi thì còn lấy ai được nữa chứ.
Dương Hoài Ngọc đau khổ lắc lắc đầu nói:
- Trong Tô gia, toàn bộ hạ nhân đều là hạng người trung trinh, hơn nữa nếu làm như vậy thì Tô Mi sẽ hận ta cả đời thôi.
Nghe Dương Hoài Ngọc nói như vậy thì Thiết Tâm Nguyên càng chắc chắn hơn là thằng này vẫn khốn nạn như cũ. Nếu quả thật gã suy nghĩ cho Tô Mi thì cũng sẽ không trước tiên là nói về người ở của Tô gia trung trinh hay không rồi… Nói cách khác, gã hiểu rằng bản thân không có cơ hội, chứ nếu có cơ hội thành công thì chưa biết chừng nha.
- Trung trinh sao? Người sở dĩ trung trinh là bởi vì cái giá của sự phản bội quá cao, nếu như ngươi có thế để cho người của Tô gia có thể bỏ qua cái giá cao đó của sự phản bội thì chuyện này đã thành tới tám phần rồi! Ta áng chừng ngươi thu mua người ở của Tô gia cùng lắm thì cũng không tới mười xâu tiền đi!
- Sao ngươi biết những trò này chứ?
Dương Hoài Ngọc nhìn Thiết Tâm Nguyên như nhìn quái vật.
Thiết Tâm Nguyên tùy tiện móc quyển sách vẫn đút trong túi áo ra, lắc lắc nói:
- Chẳng qua ta chỉ dùng thời gian mà ngươi uống rượu, chơi đùa, chán chường, thương cảm để đọc sách mà thôi. Có thời gian thì nên xem nhiều sách, bên trong sách cái gì cũng có, bất kể vấn đề gì thì trong sách đều có đáp án. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải chọn đúng sách để xem mới được.
- Ngươi xem sách cách nào mà tìm được cách giải quyết vấn đề thế?
Dương Hoài Ngọc tỏ ra hết sức tò mò với việc này.
- Đơn giản thôi! Bình thường ta sẽ tự nghĩ ra đáp án trước đã, rồi lại đi xem sách. Nếu như tìm thấy đáp án giống nhau thì ta sẽ xác nhận quyển sách đó là sách tốt, còn nếu không thấy đáp án kia thì lại sẽ tiếp tục đi tìm, cuối cùng chắc chắn sẽ phải có bộ sách có đáp án giống ta nghĩ ra. Nếu như thật sự không có, thì đương nhiên là người có học vấn cao về lĩnh vực này vẫn chưa viết sách mà thôi."
Nghe Thiết Tâm Nguyên nói kiểu chẳng biết xấu hổ này xong, Dương Hoài Ngọc cười khổ đáp:
- Ở Đại Tống kẻ được gọi là thần đồng rất nhiều, riêng ta cũng đã thấy không ít. Họ hoặc là chuyên ở thơ từ, hoặc là chuyên về đạo lý, hay là chuyên có các kỳ tư diệu tưởng… Có điều chuyên về giảo quyệt như ngươi thì ta vẫn là lần đầu tiên thấy đấy.
- Quả thật ngươi ra một ý kiến hay, ta mới vừa rồi cũng có chút động tâm. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì ông đây vẫn không làm nổi rồi.
- Tổ tông lão tử thà chết trận ở Kim Sa Than cũng không muốn làm ẩu làm tả như Lý Lăng, vậy nên ông đây cũng không định làm ảu làm tả như vậy. Hiện tại vốn cũng đã bị Tô Mi coi thường, nếu như còn làm thế nữa thì ông đây còn coi là người sao?
- Không lấy thì cứ không lấy đi, cùng lắm thì cưới một em sơn nữ về có khi cuộc sống lại càng thoải mái không chừng. Dù sao đi nữa thì ta cũng cám ơn ngươi đã nghĩ kế giúp ta, tiền ăn của nhà ngươi ngày mai ta sẽ mang đến trả, không nợ!
Thiết Tâm Nguyên cười cười, gõ gõ thành giếng nói:
- Hảo hán tử, vậy coi như ta tha thứ cho ngươi đi. Có điều, ngươi thật không định nghe một chút chủ ý thứ hai ta nghĩ ra cho ngươi nữa hả?
Dương Hoài Ngọc cười toét miệng:
- Nếu như vẫn là chủ ý nham hiểm thì không nói cũng được, ông đây vốn cũng đã vất sạch thể diện rồi, còn chút ít kiêu ngạo trong xương là không muốn bỏ nốt đâu!
Thiết Tâm Nguyên thở hắt ra rồi nói:
- Năm nay sau khi Triều đinh khai ấn lúc Tết Nguyên Tiêu thì chuyện đầu tiên là làm gì ngươi có biết không hả?
Dương Hoài Ngọc lắc lắc đầu nói:
- Không biết!
Thiết Tâm Nguyên tiếc nuối nhìn Dương Hoài Ngọc nói:
- Cho tới bây giờ ngươi vẫn không nghĩ tới đi tranh cái chức Võ trạng nguyên một tí nào cả à?
Dương Hoài Ngọc bật cười:
- Ông đây là con nhà tướng, không cần phải đoạt cái Võ trạng nguyên bèo nhèo với đám kia làm gì cả. Hơn nữa hiện giờ mặc dù ông đây chỉ là phối quân, nhưng qua năm thì cũng có tước vị đấy nhé. Khởi điểm còn cao hơn Võ trạng nguyên nhiều!
Thiết Tâm Nguyên cười khỉnh:
- Ta coi thường nhất là đám tướng môn đệ tử quần là áo lượt, đầu to óc quả nho như các ngươi đấy. Tự cho là gia thế sâu dày thì có thể xem thường kẻ đứng đầu các kỳ thi của Triều đình hả?
- Nếu như chỉ cần đám tướng môn các ngươi là đã đủ để gánh vác cái trách nhiệm nặng nề thủ vệ biên cương thì bệ hạ cần gì đi tổ chức thi cử cho mệt chứ? Cần gì đề bạt thêm người tài từ dân gian nữa đây?
- Đánhxong một trận Thủy Xuyên thì chỉ sợ bệ hạ đã cực kỳ thất vọng với đám tướng môn các ngươi rồi! Từ chuyện của Tế Phong Tư Mộng là có thể nhận ra, bệ hạ biết rõ hồ ly cắn không chết Tế Phong Tư Mộng nhưng vẫn trao vinh quang cho con hồ ly này mà không cho các ngươi chiếm được bất kỳ tiện nghi nào cả.
- Ta dám khẳng định, nếu như ngươi cứ ôm rịt lấy cái tước vị nát kia của ngươi mà không bỏ xuống nổi thì đời này ngươi cũng chỉ có từng ấy tiền đồ mà thôi.
- Nếu như ngươi bỏ nổi tước vị của mình, đắp da mặt cho dày mà không ngại thể hiện bản thân trong khoa cử, bất luận ngươi có thể lấy được chức Võ trạng nguyên hay không… thì bệ hạ nhất định sẽ kính trọng ngươi hơn mấy phần!
- Đồ ngốc à, thử nghĩ xem! Ngươi có gia thế, lại có võ nghệ, kể cả không có cái tước vị không đáng tiền ấy thì ngươi sợ gì mà không kiếm nổi địa vị trong quân chứ.
- Võ trạng nguyên có không đáng giá mấy đi nữa thì cũng là hảo hán chân chính giết ra từ thiên quân vạn mã. Lấy tình hình hiện tại thì người có được cái chức này ắt sẽ được bệ hạ trọng dụng. Đây chính là chuyện chắc như đóng gạch rồi! Ngươi thích làm cấm quân ở Đông Kinh hay là thích đi một quân ở châu nào đó làm chủ tướng hả?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện