[Dịch] Ngân Hồ

Chương 39 : Tên trộm lê

Người đăng: 

Triệu Trinh dừng đũa, thấy hồ ly đang vùi đầu vào chiếc mâm vàng chén một con gà béo ngậy thì bèn nói: - Ái khanh cực khổ! Lâm trận chém hãn tướng của Tây tặc đã lập công mệt nhọc. Đừng ngại, cứ ăn nhiều thêm tí nữa! Hồ ly rất mãn nguyện với con gà béo trong mâm vàng, một miếng đã cắn đứt phao câu của nó. Chỉ nhai rau ráu hai ba lượt, dầu mở bóng nhẫy đã tứa ra hai bên mép nó, chảy xuôi xuống. Vương Tiệm khom người bẩm: - Bệ hạ, phủ Khai Phong và Tả Hữu Sương chịu phán xét, cùng với huyện lệnh hai huyện Khai Phong lẫn Tường Phù xin dập đầu thỉnh tội. Triệu Trinh quay đầu lại nhìn Vương Tiệm, sắc mặt vốn đang vui chợt bỗng nhiên sa sầm u ám. Ông ta nhạt giọng: - Bảo cho Trương Mịch, trẫm đang mở tiệc thết đãi công thần. Cứ để bọn chúng chờ đi! - Ngươi thay mặt trẫm hỏi Trương Mịch rằng, Tây tặc giờ đã giết chóc lung tung trong hoàng thành, thì khi nào Lý Nguyên Hạo sẽ đến đây lấy đầu trẫm? Toàn thân Vương Tiệm run lên, lủi nhanh khỏi điện Đại Khánh. Lúc này, trong điện Đại Khánh vang lên tiếng tơ trúc không ngừng. Triệu Trinh bưng chén lên hớp một ngụm rượu vàng sóng sánh. Thấy hồ ly ăn như chết đói, ông ta bèn đặt chén rượu xuống rồi bưng một bát ngô lên nhai nhồm nhoàm, tâm tình thật sướng khoái. Đối với thủ đoạn và hiệu suất xử lý chuyện này của quan phủ, hoàng đế phi thường bất mãn. Đã thất bại trong trận Thủy Xuyên thì thôi, sau lại còn Lý Nguyên Hạo nổi dậy ở biên thùy khiến ông ta ăn không ngon, ngủ không yên. Tuy nhiều lần tiễu trừ nhưng chẳng những không thể trừ đi mầm họa, ngược lại còn khiến cho Tây tặc phát triển vững vàng. Phạm Trọng Yêm đã dâng tấu đề xuất Tây Bắc Sự. Mặc dù nói vô cùng hợp lý nhưng không hề trù bị khả năng thực tế. Cho đến nay, Đại Tống vẫn còn phải nằm liếm láp vết thương trận Thủy Xuyên ngày ấy. Chẳng những Duyên Châu đã nằm trong vòng vây của giặc, cho dù đến Tây Bắc Tần Châu cũng nhất nhật tam kinh (một ngày kinh hãi ba lần). Mọi ngày như một, tấu chương nằm trên cùng thư án của hoàng đế vĩnh viễn đều là chủ đề biên thùy Tây Bắc. Nếu ngày nào không thấy tấu, ngày đó hoàng đế không yên tâm. Tư Chính Điện Đại học sĩ Trương Mịch chắp tay đứng ngoài điện Đại Khánh. Mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, bộ dạng như đang nhập định. Hoàng đế chiêu đãi một con hồ ly chè chén say sưa, lại cho mình và một đám quan lại phủ Khai Phong đứng đợi ngoài cửa. Đây không phải làm nhục người ta một cách bình thường nha! Nếu trong thành Đông Kinh chẳng bỗng dưng mọc ra một thằng ác thú, Trương Mịch tất nhiên sẽ bám lấy vị thanh niên hoàng đế ham vui này, hỏi cho ra lẽ mới thôi. Nhưng hiện tại ác vật phát sinh đã khiến cho quan viên phủ Khai Phong mất hết thể diện. Chưa kể đến dân chúng vô tội bị hãn tướng Tây tặc giết hại, chỉ tính số lượng tướng tuần thành Ty Trấn chết trận đã hơn mười một người, cộng thêm cả huyện bộ đầu Triệu Phượng và bảy bộ khoái nữa đã bị Tây tặc đánh chết tươi. Một trong đám bộ khoái lại còn bị Tây tặc hút gần như cạn máu, mà số bộ khoái bị hù chết đương trường lên tới con số ba người. Trong số Trấn tướng, Dương Hoài Ngọc chính là tướng môn thế gia, nhưng dù vậy cũng không phải là đối thủ của hãn tướng Tây tặc đang trọng thương. Nếu như không có đám trẻ ranh ấy ra tay, Dương Hoài Ngọc e rằng cũng khó thoát số phận bị Tây tặc hút máu đến chết. Sau khi giáp sĩ tụm lại ở phế viên thì thấy một cảnh tượng trước mắt đã khiến toàn dân Đông Kinh khó quên. Một đám trẻ con bé tí đang xúm lại quanh một tàn thi cười hí hố, một đứa lớn nhất trong đám còn đang giơ lên một cái đầu người mặt mày dữ tợn. Sau khi thấy đại quân đã đến, nó tiện tay ném ra. Cái đầu người liền xoay tròn rồi rơi đánh phịch trước mặt chư tướng. Khi nhận ra cái đầu người này, đám giáp sĩ vậy mà lại sợ đến mức phải lùi về sau liên tục. Cảnh ấy đã bị hoạn quan Vương Tiệm nhìn thấy, đúng lúc y vừa ra khỏi hoàng cung để chất vấn. Đang nhắm mắt trầm tư, Trương Mịch chợt mở bừng mắt. Hiện giờ hoàng đế không chịu gặp mình, điều này nói rõ rằng hoàng đế đã có sự lựa chọn khác cho chức tri phủ Khai Phong. Điều bản thân nên làm chính là cầu xin được đến trấn thủ biên viễn Quân Châu. Vương Tiệm đi đến trước mặt Trương Mịch, nói mà mặt vẫn lạnh tanh: - Bệ hạ hỏi Trương Mịch, Tây tặc giờ đã giết chóc lung tung trong hoàng thành, thì khi nào Lý Nguyên Hạo sẽ đến đây lấy đầu trẫm? Trương Mịch nghe xong, bèn vất luôn bộ dạng cao nhân nhạt mùi danh lợi, vội vàng quỳ xuống dập đầu mà thốt: - Thần Trương Mịch biết tội! Từ giờ thỉnh được đến biên ải Quân Châu, nguyện làm lính canh cho bệ hạ! Vương Tiệm lạnh giọng đáp: - Biết rồi! Sau đó, y tung phất trần lên ống tay áo, lại trở về điện Đại Khánh. Theo lẽ thường, sau khi hồ ly no nê thì sẽ lập tức rời khỏi hoàng cung, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nó mãn nguyện gãi gãi bụng, rồi phóng vèo khỏi điện Đại Khánh mà không thèm ngoái lại. Hoàng đế cũng không thèm để ý. Thấy Vương Tiệm trở lại, ông ta hỏi: - Y nói sao? - Trương Mịch không ngại tuổi cao, tự thỉnh xin làm lính canh biên ải cho bệ hạ! - Biên cương thiếu một tay lính già như lão sao? Vương Tiệm cứng họng. Cuộc sống của Thiết Tâm Nguyên không tốt lắm. Lần đầu tiên Vương Nhu Hoa phải điên tiết mà lột quần con trai, hung hăng dùng roi trúc quất cho Thiết Tâm Nguyên một trận trời long đất lở. Sau khi đánh xong, Vương Nhu Hoa vẫn còn quá sợ hãi, ôm con trai vào lòng gào khóc, không hề quan tâm đến Thất Ca thang bính điếm gì sất, chỉ ở nhà trông con. Thiết Tâm Nguyên bầm dập, hồ ly đang dương dương tự đắc vì mới được hoàng đế khen ngợi cũng không thoát khỏi ma trảo của Vương Nhu Hoa. Nó vừa định trốn chạy, liền bị Vương Nhu Hoa một cước sút văng lên tường. Thiết Tâm Nguyên bị đánh sưng đít, chỉ có thể nằm trên nóc nhà ngó xung quanh. Vương Nhu Hoa cũng bị dọa sợ nên càng ngày nàng càng ít ở lại tiệm mì Thất Ca mà thuê một chưởng quỹ tới trông coi cửa hàng. Có điều nàng vẫn phải tự tay nấu thịt chứ không dám nhờ người khác. Nàng phải tận tay nêm nếm thịt sau đó bỏ vô nồi nấu thì mới an tâm đi về trông chừng Thiết Tâm Nguyên, tuyệt không cho hắn chạy loạn nữa. Đặc biệt là mấy tên nhóc lưu manh trong viện tử bỏ hoang, chuyện giết hãn tướng Tây tặc đã đồn ra ngoài, nàng càng quyết tâm cấm con mình chơi với tụi nó. Theo nàng nghĩ thì con trai mình từ nhỏ đã ngoan ngoãn vâng lời, bởi vì đi theo mấy tên nhóc lưu manh mới bị nhiễm hư. Mây trời chầm chậm trôi, chim bay theo đàn, con chim bồ câu mà Thiết Tâm Nguyên nuôi cũng một đi không trở lại. Việc này khiến mẫu thân trêu hắn suốt ngày. Chợt một cành trúc dài cột một cái túi lụa trắng lén lút lướt qua đầu hắn, rà tới cây lê trong vườn Thiết gia. Đầu cành trúc bị uốn cong nhẹ nhàng kéo quả lê một cái, quả lê to liền rơi xuống túi lụa, sau đó cành trúc từ từ được thu về. Thiết Tâm Nguyên còn nghe cô bé kia cười khúc khích, còn tiếng cười còn xen lẫn mấy chữ ‘thằng ngốc’. Rốt cuộc hắn không nhịn được nửa, giận dữ hét lên: - Trộm lê thì lo trộm lê đi, ngứa miệng mắng gì hả? Nếu ta không ngốc thì các ngươi trộm được lê à? Lúc này cành trúc đang được thu về, túi lụa nằm ngay trên đỉnh đầu Thiết Tâm Nguyên, người trộm lê không nghĩ hắn đã tỉnh lại nên giật mình buông cành trúc ra, trái lê to rớt xuống đầu Thiết Tâm Nguyên làm hắn đau đớn la ầm lên. Hắn tức giận kéo cành trúc lên, ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, chỉ thấy vẻ mặt kỳ quái của mấy người thủ vệ, hình như không thu hoạch được gì. Đám thủ vệ nhìn về phía lỗ châu mai trên tường hoàng thành, ở đó thò ra hai búi tóc tròn to đùng. Thiết Tâm Nguyên thấy mấy thủ vệ nhìn mình lắc lắc đầu liền biết lần này mình xui xẻo rồi. Hắn vứt cành trúc sang một bên, móc quả lê ra hung hăng cắn một cái. Miếng lê chín ngọt tan ra trong miệng hắn, không giống năm ngoái, quả nào cũng toàn hạt. - Tên ngốc, trả lại cành trúc cho chúng ta. Một cô bé mặc xiêm áo màu xanh thò đầu lên, hung hăng quát Thiết Tâm Nguyên. Thiết Tâm Nguyên đã từng thấy rất nhiều cung nữ nhỏ tuổi nên cũng chả quan tâm. Hắn nằm xuống, ngứa chân đá con hồ ly một cái. Cái con này đang thay lông, đi đến đâu cũng rụng lông đầy đất. - Á à, ngươi dám đá Chấn Vũ tướng quân, đây chính là phạm thượng! Cung nữ nhỏ hét ầm lên. Ở trong cung, hồ ly rất được sủng ái, bất luận là ai nhìn thấy nó cũng đối đãi vô cùng khách khí. Cho dù là ở tẩm cung của hoàng hậu, nó cũng được để dành cho một bát sữa bò. - Ai đá nó? Là nó van xin ta đá đó! Không tin thì ngươi nhìn đi, nó còn rất vui vẻ kìa! Thiết Tâm Nguyên vừa nói vừa kéo hai má hồ ly ra phía sau, làm mặt nó biến thành như đang cười cho cô bé cung nữ nhìn. - A! Ngươi lại dám đối xử như thế với Ngân Tử đại tướng quân! Một cô bé khác đội nón nhọn cũng nhịn không được đứng thẳng lên, tức giận chỉ Thiết Tâm Nguyên, hét lên. - Ngân Tử đại tướng quân? Ồ, biệt danh này không tệ nha, Ngân Tử đại tướng quân đương nhiên tung hoành vô địch, ngươi nói có có phải không hả Ngân Tử đại tướng quân? Thiết Tâm Nguyên day day cái lỗ mũi đen ướt ướt của hồ ly, cười nói. Hồ ly tưởng là Thiết Tâm Nguyên đang giỡn với nó liền dụi dụi đầu vào bụng hắn hai cái rồi nhảy lên chóp nhà, chờ Thiết Tâm Nguyên đuổi theo. Hai cô bé bên kia tường lại cho rằng Thiết Tâm Nguyên đang khi dễ hồ ly, không ngừng mắng chửi hắn. Một tên thị vệ tráng kiện đi ngang qua, thấy hai cô bé này đang chỉ trỏ mắng chửi xuống dưới thành liền bó tay giả điên nhìn trời. Hắn không muốn bị cuốn vào việc này tí nào. Hai cô bé thì biết được mấy từ mắng chửi? Lăn qua lộn lại cũng chỉ biết mắng Thiết Tâm Nguyên gì mà vô lại, gì mà người xấu. Đối với trình độ mắng chửi như vậy, Thiết Tâm Nguyên đương nhiên không để ý, thỉnh thoảng mắng lại đôi câu liền khiến mặt hai cô bé đỏ tận mang tai, chỉ biết tiếp tục dậm chân mắng hắn người xấu, vô lại. Thiết Tâm Nguyên cũng không dám mắng chửi đến cha mẹ ông bà tụi nó, có trời mới biết cái cô bé đội mũ nhọn kia có địa vị gì. Vạn nhất đụng ngay công chúa thì chẳng phải hắn đang chửi mười tám đời tổ tiên của Triệu Trinh sao? Lúc đó chém đầu đã là nhẹ… Sau khi đi tới thế giới này, Thiết Tâm Nguyên ghét nhất là chém đầu. Nếu không phải hắn phước lớn mạng lớn thì đầu đã rớt lâu rồi. Rất lâu rồi hắn mới có một cuộc sống bình thường như mọi người như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy làm một đứa trẻ cũng không tệ lắm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang