[Dịch] Ngân Hồ

Chương 35 : Đời không như mơ

Người đăng: 

.
Vương Nhu Hoa ngây người nhìn đống vàng bạc châu báu trước mặt. Thiết Tâm Nguyên thì cầm một khối vàng, bực đến nỗi xuýt bật ra hai từ: “Mẹ nó!” Ban thưởng hoàng kim, chỉ có một mục đích: chính là khảm lên ấn chương của hồ ly. Cái ấn chương ấy đã có giấy tờ ở quan phủ. Nói cách khác, nếu Thiết gia muốn tiêu một tí vàng nào trong đống châu báu ấy thì phải mang hồ ly đến quan phủ, trình báo rõ lý do. Sau khi được hồ ly đồng ý thì mới có thể đổi ra bạc hoặc tiền đồng. Về mấy món châu báu kia thì chỉ có thể ‘liều mạng’ mà đeo lên người hồ ly, nếu người trong nhà dám dùng thì chính là xem thường luật pháp. Hiện giờ, hồ ly chính là ‘người’ có thân phận cao nhất Thiết gia. Danh tiếng của một Chấn Vũ tướng quân đã khiến cho Thiết gia nhanh chóng trở thành tầng lớp thượng lưu ở thành Đông Kinh. Nếu chiếu theo ý của hoàng đế, Thiết gia hẳn phải thuê vài người về hầu hạ cho hồ ly mới đúng. Vương Tiệm vừa rời khỏi Thiết gia, Thiết Tâm Nguyên đã lập tức tháo hết tất cả các món trang sức trên người hồ ly xuống. Một con cáo đội mão ngọc, mặc áo trân châu thì thành ra cái dạng gì đây?! Hoàng đế còn ban thưởng thêm một cái đùi bò, Thiết Tâm Nguyên cũng không chừa cho hồ ly. Vương Nhu Hoa đã nấu thành món thịt bò kho, mang đến Thất Ca thang bính điếm bán được giá rất cao. Tiểu Xảo Nhi ăn thịt bò mà gật đầu liên tục, nó vô cùng hài lòng khi thấy Thiết Tâm Nguyên đổi bản vẽ Thần Tí Nỗ lấy những thứ như thịt bò. Vì vật ấy mà cha mẹ mình đã mất mạng không rõ nguyên nhân trên đường lưu lạc đến Đông Kinh. Vì vật ấy, một cái chân của mình đã bị Ngưu Nhị hại, suýt chút nữa đã đứt lìa. Bây giờ, thứ hại người ấy rốt cuộc đã đổi được thành thịt bò, há có thể không liều mạng mà ăn sao? - Nếu có thể mua lại hoang viên này thì thật là tốt! Cơm nước no nê, Tiểu Xảo Nhi vừa xỉa răng vừa chống tay vào Thiết Tâm Nguyên đang ngồi bất động bên cạnh mà lải nhải không ngừng. Hiện giờ, nó cảm giác rằng mình là kẻ có tiền. - Mơ đi! Chỉ nhiêu tiền đó, muốn mua cái bồn hoa cũng không nổi. Huống chi hoang viên này quá lớn, quan phủ căn bản sẽ không bán! - Nghe đồn hồ ly của ngươi hôm qua đã thăng lên làm quan hả? - Đúng vậy! Chấn Vũ tướng quân, đứng thứ mười một trong danh sách cấp bậc của võ tướng. Mặc dù là huân hàm nhưng địa vị cũng tương tự như cha của Dương Hoài Ngọc. - Nghe ra thì nó là quan lớn nha! - Dù sao, ngươi chỉ cần biết sau này hồ ly có thể ngang dọc thành Đông Kinh là được. Thủy Châu Nhi ôm hồ ly đang gặm xương, con bé vậy mà không ngừng chu miệng hôn hít rồi cọ cọ lên bộ lông trắng bạc, không hề chê mùi khó ngửi trên người nó. Thiết Tâm Nguyên hài lòng nhìn cả đám hài tử ăn đến no căng, vui đùa khắp phòng mà cười với Tiểu Xảo Nhi rồi nói: - Hiện giờ chúng ta đã đủ bạc để mua một căn nhà rồi, chí ít một căn nhà ba gian thì không thành vấn đề. - Không thể trong nội thành! Tiểu Xảo Nhi trầm giọng đáp. Thiết Tâm Nguyên gật gù: - Ta cũng cho là vậy. Mỗi chuyện ngươi làm, mỗi vật ngươi làm đều muốn lấy mạng người mà… Nếu ở trong thành tất sẽ bị tra! Tiểu Xảo Nhi cười khùng khục rồi nói: - Người tốt ở thời thế này căn bản là không có đất dung thân, sau này ta định làm ác nhân. Ngươi thấy sao hả? Thiết Tâm Nguyên cũng không hề tiếp lời Tiểu Xảo Nhi, chỉ xoay người nhìn nó rồi hỏi: - Ngươi có định học toán không? Tiểu Xảo Nhi lắc đầu rồi đáp: - Ta không phải là mấy tên hủ nho kia nha! Có điều bọn nhỏ có thể theo ngươi đến học đường, không cầu vinh hoa phú quý mà chỉ cần biết mấy chữ là được rồi! Thiết Tâm Nguyên đứng lên, nói: - Đi thôi, mẫu thân sắp về rồi! Tiểu Xảo Nhi gật đầu: - Đi đây, ta tin rằng khi mẫu thân nghe ngươi định học nghề rèn thì sẽ nhất định vô cùng kinh ngạc! Thiết Tâm Nguyên chẳng qua chỉ cười cười, hô lên một tiếng: - Hồ ly! Nó bèn lười biếng nhấc mông dậy. Vừa rồi, Thủy Châu Nhi và bọn nhỏ đã gãi cho nó phê đờ ra, vô cùng đã ngứa. Về nhà dưới bóng tà dương là chuyện hằng ngày Thiết Tâm Nguyên thích làm nhất. Hắn không biết cuộc sống này còn kéo dài bao lâu, nhưng bất kể dài ngắn thế nào thì hắn cũng sẽ hưởng thụ một cách chân thật nhất. Cho nên, trên phố xá thành Đông Kinh lại có thêm một thiếu niên tay chắp sau lưng, mồm huýt sáo dẫn theo một con hồ ly nghênh ngang khắp nơi. Có lẽ do trong lòng khá thoải mái mà hắn không để ý sau lưng mình đang có hai tráng hán đang bám sát. Hôm nay, hồ ly cũng bỏ qua giác ngộ của dã thú, nó không hề cảm thấy đám quái vật đi bằng hai chân trong thành Đông Kinh sao lại nhìn mình một cách quái dị như vậy. Hai tráng hán sau khi nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên vào nhà, lúc này mới quay người bỏ đi. Không ngờ tiểu tử đi ra từ hang ổ khất cái mà nhà lại ở dưới chân hoàng thành! Đây là một sự bất ngờ! Ít nhất Đường Kim Thủy cho là vậy. Kể từ sau khi giết Ngưu Nhị, Đường Kim Thủy cảm thấy mình sẽ không còn cảm thấy chuyện gì bất ngờ nữa. Cho nên sau khi nghe hai tên lưu manh kể lại xong xuôi, y bắt đầu trầm ngâm. ‘Cho đến giờ, huyện quan Khai Phong vẫn còn dán cáo thị trước cửa thành như cũ. Chuyện đã qua hai tháng nhưng quan phủ vẫn không buông tha, tiếp tục đuổi bắt mình. Tiền thưởng từ năm xâu đã tăng lên đến mười xâu.’ Đây chính là một khoản tiền lớn, đối với đám lưu manh bọn chúng thì khoản tiền này càng nặng hơn. Đến đám Đồ Phu Bang cũng muốn bắt bọn họ đi lãnh thưởng. - Đại ca, rốt cuộc ngài đang tìm cái gì? Cứ tìm lung tung không chút đầu mới như vậy thì bao giờ mới ra? Hôm nay ra đường giống như có người đang theo dõi chúng ta vậy. Đường Kim Thủy thống khổ đập đập đầu mình, nói: - Là một bản vẽ, ta cũng không biết rốt cuộc nó là bản vẽ của cái gì. Ta chỉ biết nếu không tìm ra thì cả nhà chúng ta từ già đến trẻ sẽ chết hết. Tên lưu manh gãi đầu, hỏi: - Ai đến giết chúng ta? Đường Kim Thủy run sợ, lén lút ngó ngó cửa sổ, nói nhỏ: - Huynh đệ, tin tưởng ca ca một lần đi, ta cũng không muốn ở lại thành Đông Kinh đâu. Ta có một biểu huynh ở thành Thương Châu, khi đến đó chúng ta sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Chỉ cần vượt qua một phen này thì chúng ta sẽ sống, còn nếu không thì chúng sẽ chết đấy. - Cái bản vẽ đó ở đâu? Chúng ta trực tiếp chém giết tới đó cướp lấy sau đó lập tức rời khỏi Đông Kinh. Đại ca, Đông Kinh không phải là chỗ chúng ta có thể ở lâu, bất kể là quan phủ hay đám Đồ Phu Bang đều nóng lòng muốn tìm ra chúng ta. Tên lưu manh nuốt từng ngụm nước, hắn chọn cách tin Đường Kim Thủy. Hắn lăn lộn ở thành Đông Kinh đã lâu, cũng biết khối điều kiêng kỵ ở đây. - Chắc là ở trong tay đám nhóc ăn mày. Đám lưu manh nghe nói mình chỉ phải đối phó với một đám nhóc ăn mày liền thả lỏng, một tên trong đó nói: - Đại ca, nếu đã biết chỗ thì tối nay chúng ta lập tức ra tay, giết đám nhóc đó đoạt đồ sau đó cao bay xa chạy. Nghe tên lưu manh nói thế, Đường Kim Thủy thống khổ nhắm hai mắt lại. Sau đó hắn chợt trợn mắt, quơ tay cầm khảm đao chém lên cây cột bên cạnh. Chỉ nghe ‘răng rắc’, một phần cột đã bị khảm đao gọt ra, từ trong thân cột, một đống tiền đồng lạch cạch rơi xuống đất. Đường Kim Thủy chỉ đống tiền này, nhìn tên lưu manh: - Huynh đệ nói đúng, sau khi làm xong chuyện này chúng ta sẽ cao chạy xa bay, số tiền này là ta dành dụm được, bây giờ cũng phải lấy ra. Đám lưu manh liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu. - Bất quá, lần này chúng ta phải làm thật gọn, không thể để đứa nào chạy thoát, kể cả thằng nhóc và con hồ ly kia. Chỉ có như vậy mới có thể bàn giao rõ ràng mọi việc. - Nhưng thằng nhóc kia lại ở gần hoàng thành, chỉ cần nhích tới gần thì đám thị vệ sẽ bắn chúng ta, đại ca hẳn cũng biết mà? Đường Kim Thủy nói như chém đinh chặt sắt: - Vậy thì chờ! Đường Kim nhìn đám lưu manh tản đi, hắn ngồi trên ghế thở hổn hển giống như con cá bị mắc cạn vậy. Y vô cùng hối hận, hận mình hai tháng trước đã quyết định thế kia. Nếu như biết giết Ngưu Nhị đem đến phiền phức lớn như vậy thì dù y không giữ được Toan Nghê Bang cũng không sa chân vào vũng nước xoáy này. Vừa nghĩ tới cảnh Ngưu Nhị bị trường thương đâm xuyên ngực, lồng ngực y cũng nhói lên một cái. Đường Kim Thủy ra khỏi phòng, đẩy vách tường lộ ra một thông đạo rồi đi vào đó. Một hồi lâu, y liền đi tới một cái tiểu viện. Trong gian phòng, Mã Kim Đao to như núi đang ngồi, bên cạnh hắn cắm một cây thiết thương to dài. Đường Kim Thủy cố gắng không nhìn nữ nhân đang bị lột truồng, càng không dám nhìn cảnh hai bàn tay thô ráp đang du ngoạn trên thân thể nữ nhân kia. Thủ hạ của đại hán liếc Đường Kim Thủy một cái, nói: - Đồ vật mà gia gia muốn, ngươi tìm được rồi chứ? Đường Kim Thủy vội chắp tay, nói: - Gia gia có lệnh, tiểu nhân đương nhiên phải toàn lực ứng phó. Hôm nay tiểu nhân đã dò ra được đám nhóc ăn mày kia, chỉ cần đợi bọn chúng tụ tập lại thì tiểu nhân liền ra tay, đem tới cho gia gia không thiếu một tên nào. Đại hán ném nữ nhân trần như nhộng trong tay xuống giường, đứng lên cười nói: - Chậm rồi, bản vẽ đã rơi vào tay hoàng đế. Đường Kim Thủy hoảng hốt, luôn mồm nói: - Không thể nào, chúng tiểu thân vẫn chưa thấy đám nhóc đó dây dưa gì với quan phủ mà. Đại hán cười: - Chuyện bạch hồ hiến điềm lành đã truyền khắp thành Đông Kinh, bản vẽ thần tí nỗ mà gia gia muốn đã lộ ra rồi. - Chuyện này không liên quan đến ta, là ngài tìm ta quá muộn. Đại hán lại cười: - Là do ngươi trốn quá nhanh, gia gia tốn hơn hai tháng thời gian mới tìm được ngươi, nếu không thì làm gì xảy ra chuyện? Đường Kim Thủy liên tục lùi về sau, đến lúc y đụng phải tường không còn lui được nữa thì mới nhớ bên hông mình vẫn còn một cây đao, hắn liền gầm lên một tiếng, vung đao lao tới chém đại hán. Đại hán cười lớn một tiếng, dùng một tay bắt lấy lưỡi đao, hơi dùng sức một chút đã đoạt được đao trong tay Đường Kim Thủy. Đại hán tiện tay vứt khảm đao sang một bên, nhe răng cười: - Một tên lưu manh như ngươi mà cũng dám múa đao trước mặt bách chiến mãnh sĩ như ta? Đường Kim Thủy co giò bỏ chạy, đại hán không nhanh không chậm đuổi theo sau. Hắn khẽ vẫy tay, một sợi dây xích nhỏ kéo trường thương cắm trong phòng bay ra. Đúng lúc Đường Kim Thủy sắp chạy vào thông đạo thì đại hán rung dây xích một cái, trường thương tựa độc long đâm thẳng vào đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang