[Dịch] Ngân Hồ

Chương 17 : Ai cũng là phong cảnh (2).

Người đăng: 

Thay vì nói Vương Nhu Hoa đang nói chuyện với phiên tăng, chẳng bằng nói là Thiết Tâm Nguyên nói chuyện với y cho xong. Lục thần vô chủ. Vương Nhu Hoa đọc xong một tờ nhưng giải thích không thông, dù không cam lòng nhưng vẫn phải làm theo những điều ghi trên đó. Trong thế giới của nàng, nhi tử là quan trọng nhất! Nàng vốn không cần biết mình nói đúng hay sai gì cả. Bất kể là ưng non hay ấu thú, ở thời kỳ chập chững thì chỉ có cách thật thà nép mình vào đôi cánh của mẫu thân. Những loại còn non mà đã ra mặt muốn tự lực cánh sinh, ắt sẽ bị thiên nhiên vô tình đào thải. Sau khi Dương Hoài Ngọc xem hết xấp giấy, thần sắc vẫn còn kinh nghi bất định. Thân là người luyện võ, hắn hiểu rõ kết quả khi bị vặn gãy cổ là gì. So với lời của một nông phụ như Vương Nhu Hoa, hắn cảm thấy cảnh tượng mà mình tận mắt chứng kiến còn thuyết phục hơn nhiều. Ký Tiên Thối của bản thân, dù là một cọc gỗ to như miệng bát cũng có thể đá gãy đoạn ngay tức khắc, nên có đá trẹo cổ tên phiên tăng ấy thì cũng không lấy làm kỳ quái. Huống gì lúc ấy tên phiên tăng còn ngửa đầu ra sau mà! Thiết Tâm Nguyên thấy Dương Hoài Ngọc vẫn đứng đó lưỡng lự bèn thầm thở dài. Hắn khẽ cựa khỏi lòng mẫu thân tuột xuống, cầm một chén nước trà mới pha chập chững đi tới trước mặt phiên tăng, cười hì hì định mời y uống trà. Vương Nhu Hoa thần sắc khẩn trương, vội kéo con trai mình về. Phiên tăng thấy vậy cười khùng khục, bưng chén nước trà Thiết Tâm Nguyên đã làm đổ hơn phân nửa uống cạn. Buông chén trà xuống, y chỉ vào Thiết Tâm Nguyên đang nằm trong lòng Vương Nhu Hoa, nói lớn: - Uống của ngươi một chén trà, kết Phật duyên ba kiếp. Ngươi đã giác ngộ, giác ngộ… Thiết Tâm Nguyên dường như vô cùng vui sướng, không ngừng vung tay múa chân. Lại tuột xuống khỏi lòng mẫu thân bưng cho phiên tăng thêm một chén trà nữa. Vương Nhu Hoa ôm rịt lấy con trai, lúc này nàng đã loạn thần. Mẫu thân Đồng Tử đột nhiên đứng bật dậy, cũng rót một chén nước rồi giật dây ra hiệu cho Đồng Tử nhanh chóng bê đến cho phiên tăng. Phiên tăng nhận lấy chén nước của Đồng Tử, điểm ngón trỏ vào rồi sau đó ấn vào gáy nó, đoạn cười khằng khặc: - Kết thiện duyên sao? Bần tăng chu du khắp nhân gian, nếu có thể kết duyên với mọi người trong thiên hạ, thế giới Tây Phương cực lạc nhất định sẽ có chỗ cho lão tăng! Thiết Tâm Nguyên dường như đang nổi cáu, dằn dỗi vùng vẫy trong lòng mẫu thân mà vươn tay ra như muốn được phiên tăng bế mình. Vương Nhu Hoa cố hết sức kiềm con trai, trong mắt đã ngân ngấn lệ. Phiên tăng cười ha hả, ném chiếc chén trong tay vào Kim Minh Trì rồi thi lễ với Dương Hoài Ngọc: - Nếu thí chủ không định chém chết lão tăng dưới đao, thứ cho lão tăng thối lui! - Mấy ngày nữa sẽ dùng hoa sen trắng cung nghênh pháp giá của đồng tử về Phật quốc, mong các vị tương trợ ít nhiều! Vương Nhu Hoa lạnh giọng: - Đây là con trai ta, không thể cho ngươi được! Phiên tăng cười đáp: - Sao còn phân biệt ta và ngươi? Thân thể chúng ta chẳng qua là một cái túi da hôi thối, ngươi muốn lấy là được. Lão tăng chỉ cần bạch liên hoa! Vương Nhu Hoa phát rùng mình, phiên tăng đáng chết này rõ ràng là buộc phải lấy mạng con trai mình đây. Ngay tích tắc, trong đầu nàng lóe lên ý nghĩ: ‘Sau khi về nhà lập tức dẫn con trai đi ngay, đi khỏi cái địa phương chết tiệt này!’ Quan phủ không đáng tin, thấy bộ khoái và binh sĩ lúc này còn túm tụm xung quanh như xem kịch là đã biết thái độ của họ rồi. Ngay cả Dương Hoài Ngọc, thân là quý công tử của tướng môn thế gia mà giờ cũng sầm mặt không nói một lời, thân là một phụ nhân thì nàng có thể làm gì tên phiên tăng này được. Thiết Tâm Nguyên ra bộ vô tâm vô tứ cười hăng hắc với phiên tăng, điều này khiến trong lòng Vương Nhu Hoa càng thêm chua xót và khổ sở. Mẹ Đồng Tử ra sức đẩy thằng bé đến trước mặt phiên tăng mà nói: - Đại sư xem thử Đồng Tử nhà tôi có phải là Phật Đà tọa hạ hay không? Nhũ danh của nó đã là Đồng Tử, đích thị là người hữu duyên với Phật Đà. Đại sư, xin cho con trai tôi quy y đi, ngài có còn giữ độ điệp không? Phiên tăng lại không hề nhìn Đồng Tử mà đảo mắt nhìn sang Thiết Tâm Nguyên đang nằm trong lòng Vương Nhu Hoa. Trong một sát na, y cho là mình đã nhìn lầm. Đứa bé nhỏ xíu kia vậy mà lại mở miệng nói với mình câu gì đó nhưng không phát ra tiếng, đôi mắt long lanh đang lộ ra thần sắc châm biếm rõ ràng. Y không biết đứa trẻ ấy muốn nói với mình điều gì nhưng linh giác mách bảo đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Y vội vàng ngẫm lại một lượt, xem bản thân có lộ ra sơ hở gì không. Ở nước Đại Tống, vậy mà quản chế Phật môn rất nghiêm cẩn. Một người muốn trở thành tăng nhân, không chỉ đơn giản cạo đầu là xong. Mỗi một người phải nhận được độ điệp ở từng ngôi chùa thì mới được gọi là tăng nhân chính thức, mà hằng năm quan phủ lại còn quy định số người được trở thành tăng nhân. Chỉ khi một tăng nhân viên tịch thì một người thế tục khác mới được thay thế, đây gọi là truyền thụ y bát. Sau khi trở thành tăng nhân, họ có rất nhiều đặc quyền: không nộp thuế, không nộp lương, không bị cưỡng chế lao động, có thể đi xuyên châu phá phủ, băng rừng vượt biển mà không ai có quyền hỏi tới. Điều quan trọng nhất khi trở thành tăng nhân là khi lập miếu sẽ được tính một phần. Tương lai sau này, nếu bản thân tự lập chùa miếu thì lập tức sẽ trở thành phương trượng của nơi đó. Mỗi một vị phương trượng đều là người có chức cao vọng trọng ở địa phương sở tại. Vì vậy, có rất nhiều người gọt đầu rồi lánh thân vào chùa miếu. Mẫu thân của Đồng Tử chính là một trong số những người có suy nghĩ đó. Phiên tăng nhìn đám người trước mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như Phật Đà bao quát chúng sinh, đang cúi đầu ngạo nghễ nhìn những người trên thế gian như nhìn một con kiến. Y cảm thấy mình chỉ cần dí một ngón tay là có thể bóp chết họ dễ như ăn cháo. Tâm tư bị đè nén bấy lâu chợt phun trào như núi lửa, y lập tức chụp lấy mẹ Đồng Tử đang nịnh nọt trước mặt, giang tay xé toạc xống áo ra. Chiếc áo của mẹ Đồng Tử bị giằng rách đôi, lộ ra chiếc yếm màu xanh lá mạ và cả một khoảng da trắng ngần. Mẹ Đồng tử kinh hãi đến nỗi không nói nổi, đến lúc bị phiên tăng đạp ngã ra sau mới hét lên thảm thiết. Tất cả phụ nhân xung quanh đều lo sợ, túm chặt quần áo của mình, chỉ có Vương Nhu Hoa là khá háo hức với diễn biến trước mắt. Thiết Tâm Nguyên không ngờ nấm tán bay lại có tác dụng đến thế. Hắn vội vàng vỗ vỗ lên mặt mẹ mình, ý bảo nàng nhanh chạy ra xa. Có trời mới biết một kẻ đã lâm vào ảo giác sẽ làm ra chuyện điên khùng đến mức nào. Dưới bầu trời sao, một lão tăng mặt mày dữ tợn mặc áo trắng đang gồng hai tay bóp cổ một bộ khoái, trong miệng phát ra tiếng xùy xùy như rắn độc. Bộ khoái giãy dụa một hồi, rốt cuộc trước khi bị bóp cổ chết cũng thoát ra được. Gã không dám đánh trả, vội vàng né qua một bên, nhìn lão tăng lừ lừ đi tới định bắt một người khác trong đám binh sĩ, bộ khoái. Vương Nhu Hoa ôm Thiết Tâm Nguyên núp sau bếp lò, cùng hai bà thím khác ló đôi mắt lên quan sát. Còn mẹ Đồng Tử thì ngồi khóc rống lên gnhư một con heo mập bị sắp bị xẻ thịt, đến nỗi không nhớ che lại hai vạt áo đang bung ra. Đồng Tử thì càng gào khóc thảm thiết, ôm chặt lấy mẹ mình. Phiên tăng không bắt được ai khác, bỗng nhiên rút một cây củi đang cháy hừng hực trong đống lửa bên cạnh Kim Minh Trì ra, hét lớn: - Vạn vật luôn biến đổi, đó là luật sinh tử, vượt qua sinh tử chính là niết bàn. Chớp mắt một giấc mộng, là mộng nhưng lại không phải mộng, trong mộng nhưng lại ngoài mộng! Mộng! Mộng! Mộng! Mộng! Sau đó y lại giơ cao cây củi cháy, quát to: - Đốt! Đốt! Đốt! Hắn vừa nói xong liền vứt cây củi cháy vào lều rơm. Mắt thấy ngọn lửa bùng lên, y cười lớn đến khàn cả giọng. Có lẽ cảm thấy thế lửa còn chưa đủ lớn, phiên tăng nhìn chung quanh lều rơm rồi rút thêm mấy thanh củi lớn nữa, không ngừng ném vào các lều cỏ xung quanh. Từng thanh củi cháy bay trong bầu trời đêm tựa những ngôi sao băng lấp lánh. Dãy lều cỏ cách nằm trong một khu đất trống cạnh bờ Kim Minh Trì, phiên tăng vừa điên cuồng lao ra vừa ném củi lửa vào các lều cỏ. Bảy tám gã bộ khoái lẫn quan binh đứng quanh cũng không ngăn được cơn điên của y. Thấy phiên tăng đi xa, Vương Nhu Hoa và hai bà nương vội vàng chạy đến lều rơm của mình lôi đống nồi, bếp ra. Đồ vật trong đó cũng không nhiều, chỉ chốc lát đã kéo xong. Bây giờ đã là canh ba, cửa hàng Thiết gia bởi vì có chuẩn bị nên đã kéo được ít đồ ra ngoài. Những cửa hàng khác, chủ tiệm đang ngủ thì bốc cháy, ai nây đều sứt đầu mẻ trán lo chạy ra ngoài, làm gì còn lòng dạ nào lo cho vật phẩm trong cửa hàng nữa. Họ chỉ đành đứng đằng xa dậm chân chửi rủa tên chết tiệt nào phóng hỏa mà thôi. Lúc này, ngọn lửa lớn đã lan ra rộng ra khắp bờ hồ, quân tuần hỏa gõ kẽng vang trời, chạy từ thành bên sang. Một đám quân binh tạo rãnh nước ngăn cách chợ với hoàng cung sau đó múc nước hồ dập lửa. Trong quân doanh vang lên từng tiếng tù và báo hiệu, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng tập trung về Kim Minh Trì. Thiết Tâm Nguyên duỗi cổ nhìn bốn phía, bóng dáng phiên tăng đã biến mất, thay vào đó là từng ngọn cờ lớn in chữ “Phủng Nhật” tung bay trong gió, che rợp cả Kim Minh Trì. Vương Nhu Hoa không ngừng tấm tắc, như đang cảm thán cảnh tượng hoành tráng trước mắt. Tâm tình nàng có vẻ rất tốt, theo tình hình này thì lão phiên tăng kia chết chắc. Hoàng đế nổi giận lên nhất định sẽ đem lão băm ra cho chó ăn. Bất quá, nàng vừa nghĩ tới tên Phiên Tăng kia có thuật cải tử hoàn sinh liền cảm thấy lo sợ, bất an trong lòng. Từng gian lều rơm ầm ầm đổ xuống, một người lửa đột nhiên chui ra từ gian lều cỏ gần phía hoàng cung nhất, y lảo đảo muốn phá vòng vây của quân binh, đi đến nơi khác tiếp tục phóng hỏa. Trong miệng hắn y ra những tiếng hú như dã thú, ai cũng cảm nhận được sự điên cuồng trong đó. - Đốt, đốt, đốt hết! Tất cả đều theo luật, tưởng như hiện hữu nhưng thật ra đều là hư ảo, đốt để làm đài sen của Như Lai ta! Đốt! Đốt! Đốt! Một mũi tên thô to từ trong bóng tối bắn xuyên qua người lửa, mang theo đốm lửa rơi vào trong Kim Minh Trì xa xa. Người lửa thế mà vẫn không ngã, lập tức có một làn mưa tên bắn tới, biến người lửa thành con nhím… Thiết Tâm Nguyên chẳng còn tâm tư nào mà an ủi mẫu thân đang trợn mắt há mồm, hắn lén lút móc từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đổ bột phấn nấm tán bay còn lại ra. Một con gió thổi tới mang theo phấn nấm rơi vào đám cháy, một mùi thơm dễ chịu bốc lên hòa vào không trung. Điều này làm cho Thiết Tâm Nguyên hơi tiếc nuối… Ngọn lửa lớn sáng rực Kim Minh Trì, lúc này đi dập lửa thì đã muộn, một khi dãy lều làm bằng rơm cháy lên thì mỗi giây mỗi lớn, nhiệm vụ của quân hỏa tuần chỉ là đi cứu những nơi đám còn chưa lan đến, về phần nơi đã cháy mạnh thì thật sự là bó tay. Bên ngoài đã bị đại quân bao vây, tất cả mọi người đều không được rời khỏi. Vương Nhu Hoa ôm Thiết Tâm Nguyên dứt khoát ngồi xuống bãi cỏ. Lúc này, Kim Minh Trì càng thêm tráng lệ hơn lúc trước.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang