[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 73 : Khổng Tuyên Luận Đạo
.
Khổng Tuyên nghiêm mặt nói: “Hoàng huynh, chớ vì tâm cảnh tu vi mà phiền muộn, tu luyện tâm cảnh phụ thuộc vào ngộ tính, không có ngộ tính thì tu nhiều năm cũng không đột phá, có ngộ tính thì tu luyện sẽ có lúc đốn ngộ, thuận theo tự nhiên là được. Lấy tư chất của hoàng huynh, tu thành hẳn không vấn đề gì, nhưng chớ có cấp bách…nếu tâm cảnh không ổn, chẳng những lúc bình thường bị tâm ma quấy nhiễu, mà đáng sợ là lúc độ kiếp, uy lực của tâm ma tăng mạnh vô cùng gây kinh nhiễu tinh thần, lúc đó nếu có thất thần, tất bị thiên kiếp đánh cho hình thần câu diệt rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục”.
Kinh nghiệm tu luyện của Khổng Tuyên phong phú, với hắn thì tu luyện không ngoài hai việc: thứ nhất là tu lực, tức là lực lượng phải mạnh, thứ hai là tu tâm, tức là cảm ngộ pháp tắc của lực lượng và quy luật của thiên địa; nếu chỉ tu lực không tu tâm, không những không thể phát huy lực lượng bình thường, mà còn bị tâm ma cắn trả; nếu tu tâm không tu lực, cũng như lão già nhìn thấy thiếu nữ, lực bất tòng tâm.
Quy luật thiên địa? lực lượng pháp tắc? Trương Tử Tinh lắc lắc đầu – lý giải của mình quá khác với người của thế giới này, cái gì âm dương, ngũ hành, nghe thì huyền diệu lắm, nhưng nếu dùng đánh giá của đời sau, chính là ngụy khoa học hoặc là mê tín. Hẳn không thể nói thẳng với Khổng Tuyên là thế giới này do vật chất cấu thành, hoặc giải thích cho vị huyền tiên này cái gì là nguyên tử, phân tử a…quá hoàng đường !. Tuy nói tự mình đã từ từ dung nhập vào thời đại này, nhưng muốn thay đổi quan điểm về bản chất xem ra vẫn còn khó khăn, nếu cứ vậy, tăng cường tâm cảnh thực là vấn đề khó khăn nhất.
Trương Tử Tinh đổi ý nghĩ, dù sao mình sau này cũng không định hoàn toàn dựa vào tu vi chiến đấu với địch nhân, Kim Đan kỳ cũng tốt, Hóa Anh kỳ cũng hay, sao phải cứng nhắc? quy tắc âm dương ngũ hành của ngươi không liên quan gì tới ta cả, ta giải thích thế giới này theo quan điểm của ta là được. Nghĩ tới đây, tâm lý hắn trở nên nhẹ nhàng, ngay tại lúc này, đột ngột như lĩnh ngộ điều gì đó, nhưng nhất thời không sao nắm rõ được, cũng may hắn biết chấp nhận, không cố cưỡng cầu, tiếp tục cùng Khổng Tuyên hàn huyên.
Trương Tử Tinh nhớ tới chuyện Nữ Oa, hỏi: “truyền thuyết về thời hỗn độn rất nhiều, như Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa đội đá vá trời tạo ra loài người, hiền đệ cũng là người trải qua chuyện này, có thể giải thích cho quả nhân một chút không?”
Khổng Tuyên thấy hắn tò mò, cũng không từ chối, tỉ mỉ kể ra. Trương Tử Tinh vừa rồi nghĩ ra quan niệm “hiểu thế giới theo cách của bạn”, nên tuy Khổng Tuyên nói rất khó hiểu, nhưng vào tai gã khoa học gia thế kỷ XXIV này lại là một cách lý giải khác, nghe đến kinh ngạc: Trời đất vốn là một khối hỗn độn, có một khối năng lượng trí tuệ kỳ dị tên là “Bàn Cổ” phát sinh nổ mạnh, tạo thành một không gian mới, dần hình thành nên vũ trụ vạn vật. Trong đó có một khỏa tinh cầu tập hợp phần lớn tinh hoa của năng lượng Bàn Cổ, linh khí sung mãn vô cùng, điều kiện khí hậu rất thích hợp cho các loài sinh vật sinh tồn, cho nên lượng sinh vật trên tinh cầu này càng lúc càng đông, đấy chính là “Địa cầu” mà Đại Thương tồn tại bây giờ.
Những sinh vật có trí tuệ trải qua việc hấp thu linh khí dần dần hoàn thiện và tiến hóa bản thân, lại trải qua ức vạn năm tu luyện, tiến hóa, cuối cùng hình thành các giống loài khác nhau. Mà có vài sinh vật tiến hóa cao nhất, gặp được chút kỳ ngộ nên nắm được lực lượng pháp tắc, trở thành thánh nhân.
Nhân loại vốn là chủng tộc yếu nhất trên địa cầu, tuy hấp thu được khí giao hợp trong thiên địa, có năng lực sinh sản rất mạnh, nhưng khả năng tiến hóa và trí lực thấp kém, sớm trở thành lương thực cho các tộc loại khác. Cao đẳng sinh vật Nữ Oa cảm thương loài người, dùng năng lượng đặc thù của mình giúp nhân loại khai sáng linh trí, đạt được khả năng tiến hóa cao độ, bà lại cùng anh trai mình là Phục Hi dạy cho nhân loại các kỹ năng sinh tồn. Xã hội loài người cũng từ đó phát triển, thoát khỏi đáy của thang bậc chủng tộc, tôn Nữ Oa và Phục Hi là thánh mẫu, thánh phụ.
Lúc đó, các chủng tộc cao đẳng không ngừng tranh đấu với nhau, trong đó Thủy thần Cộng Công bị Hỏa thần Chúc Dung đánh bại, phẫn nộ đập đầu vào núi Bất Chu, phá hủy ngọn núi, đồng thời chính mình cũng chết theo. Ngọn Bất Chu Sơn này là do năng lượng Bàn Cổ ngưng tụ lại, dù lực lượng không phải rất mạnh, nhưng có tác dụng bình hành và ổn định không gian địa cầu, dù là tiên nhân cũng không dám tùy tiện lại gần, không ngờ bị Cộng Công liều mạng đập vào. Núi Bất Chu bị phá, không gian tức thì vặn loạn, còn xuất hiện rất nhiều vết rách không gian, kẻ có tu vi cao thâm không nói, mà các chủng tộc nhỏ bé, đặc biệt là loài người thì gặp phải thảm họa kinh khủng, lại thêm bị các chủng tộc cường đại thừa cơ chèn ép, khiến nhân loại khổ sở vô cùng. Nữ Oa thân là thánh mẫu tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức đi lấy đá ngũ sắc, mạo hiểm tới vết rách không gian để tu bổ, trong quá trình “vá trời”, Nữ Oa đột nhiên lĩnh ngộ pháp tắc vô thượng, hóa thân thành thánh. Phục Hi được Nữ Oa chỉ điểm, tiêu diệt những dị tộc làm hại nhân loại, lại giúp loài người tái tạo gia viên, cũng nhờ “lực lượng công đức” mà thành chính quả.
Thực không ngờ chân tướng “đội đá vá trời” chính là như vậy! Mấy cái sự tích thần thoại này hóa ra lại khá giống lý thuyết Big Bang, thuyết tiến hóa, khiến Trương Tử Tinh nghe mà cảm khái không thôi.
Bản chất của thế giới này rốt cục là cái quái gì?
Khổng Tuyên đâu biết hắn giải thích kỳ quái nhi vậy, thấy hắn dường như có chút cảm ngộ, thầm gật đầu.
“Với khả năng của hiền đệ, còn bao lâu mới có thể thành thánh?”, Trương Tử Tinh hỏi một vấn đề mấu chốt: “Nếu lấy tu vi của hiền đệ bây giờ đối kháng với thanh nhân, kết quả thế nào?”
Khổng Tuyên cười khổ nói: “Thành thánh dễ vậy sao? Từ hỗn độn tới nay đã có vạn ức năm, người tu luyện nhiều vô số, kẻ có lực lượng siêu phàm cũng không ít, nhiều người còn đạt tới đỉnh huyền tiên thượng giai, nhưng có thể thành thánh cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Muốn thành thánh ngoại trừ phải có đại thần thông, đại trí tuệ, cơ duyên và cảm ngộ là quan trọng nhất, không có cơ duyên, đừng mơ thành thánh. Một khi thành thánh, hiểu được vô thượng thiên đạo, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều là sức mạnh thiên địa, mọi vật khác chỉ như kiến hôi. Huyền tiên thượng giai tuy so với thánh nhân chỉ kém một tia, nhưng xa xôi vô cùng, nếu ngu đệ gặp phải thánh nhân, bỏ chạy được cũng là may mắn rồi.”
Trương Tử Tinh nghe mà sợ hãi, trong sách nói Chuẩn Đề hàng phục Khổng Tuyên cũng phải tốn một phen khí lực, đầu tiên là dùng tới Thất Bảo, sau đó lại hiện ra 18 phật thủ, cùng 24 cánh tay thánh tượng mới có thể hàng phục Khổng Tuyên, miệng vẫn khách khí xưng “đạo hữu” chứ không phải “nghiệt chướng”, có thể thấy Chuẩn Đề khá coi trọng thực lực của Khổng Tuyên. Nhưng giờ nghe Khổng Tuyên nói, dường như chênh lệch giữa hai người còn lớn hơn trong tưởng tượng, trừ phi đều là thánh nhân, nếu không, muốn đối phó với thánh nhân gần như là không thể.
Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới khối ngọc khuê đen thần kỳ có thể hóa thân Thao Thiết, lập tức lấy ra hỏi: “Hiền đệ liệu có biết đây là bảo vật gì ?”
Khổng Tuyên vừa nhìn thấy ngọc khuê tức thì biến sắc: “Huyền Khuê! Hoàng huynh từ đâu mà được bảo vật này ?”
Biểu hiện của Khổng Tuyên khiến Trương Tử Tinh xác định được ngọc khuê hẳn là bất phàm, vội hỏi lai lịch.
Thì ra Huyền Khuê này chính là bảo vật Đế Nghiêu thưởng cho Đại Vũ đã có công trị thủy, bên trong có tinh phách của thượng cổ kỳ thú Thao Thiết, công thủ đều mạnh, có khả năng thôn phệ vạn vật, bá đạo vô cùng, là một kiện cùng với Phiên Thiên Ấn, Càn Không Xích mấy loại bảo vật đồng cấp là thượng phẩm pháp bảo. Có điều Huyền Khuê này yêu cầu người sử dụng phải có tu vi rất cao, nếu không đủ thì khó lòng sử dụng. Lấy tu vi của Trương Tử Tinh bây giờ, chỉ miễn cưỡng kích hoạt khả năng phòng ngự bị động, không thể chủ động sử dụng công kích.
Trương Tử Tinh mơ hồ hiểu được vì sao Thao Thiết chỉ tại lúc nguy hiểm mới ngẫu nhiên xuất hiện tương trợ, mà bình thường lại không sao triệu hoán, nhìn Khổng Tuyên đang tỏ ra tán thán không thôi, trong lòng chợt động nói: “Hiền đệ đã có pháp bảo thích hợp hay chưa? Nếu thích, Huyền Khuê này tặng cho đệ được không?”
Ánh mắt Khổng Tuyên chớp động, cái nhìn về phía Trương Tử Tinh cũng nhiều thêm vài phần khác thường – nếu đem loại pháp bảo như Huyền Khuê này đặt tại tiên giới, tất kẻ nào cũng muốn chiếm làm của riêng, mà hôm nay thiên tử lại không thèm suy nghĩ đem đưa tặng mình! Đáng quý hơn là, thiên tử cũng là người tu đạo, đã rõ ràng công hiệu của Huyền Khuê mà vẫn thành tâm đem tặng. Lại nhớ tới cảnh lúc trước hai người kết bái, Khổng Tuyên dù tâm như bàn thạch cũng không khỏi nổi lên một cỗ xúc động ”sẵn sàng hi sinh vì tri kỷ”.
Đối với Trương Tử Tinh, Huyền Khuê tuy rất trân quý nhưng sao bằng được nhân tài, lại là loại nhân tài như Khổng Tuyên, trừ Siêu Não, mọi bảo vật khác hắn không quá quan tâm.
“Ý tốt của hoàng huynh, ngu đệ xin nhận”, giọng nói Khổng Tuyên hiển lộ một cỗ ngạo khí: “ngu đệ trời sinh là thân thể ngũ hành, tu luyện ngũ sắc thần quang, ẩn chứa tương sinh tương sắc huyền diệu, công thủ toàn diện, còn có thể thu lấp pháp bảo của địch nhân. Huyền Khuê tuy trân quý, nhưng với ngu đệ có hay không cũng như nhau, huống chi vật này vốn thuộc về Hiên Viên Hoàng Đế, chỉ có huyết mạch đế vương mới có thể nhận chủ sử dụng, dù là tặng cho, ngu đệ cũng không thể phát huy chỗ lợi hại của nó.”
Đế vương huyết mạch? Trương Tử Tinh giờ mới biết vì sao hôm đó một giọt máu của hắn lại có thể mở ra hộp ngọc thần kỳ kia, chẳng lẽ đồ vật này còn trang bị cả hệ thống nhận biết máu huyết? nhớ lại tình tiết trong truyện, Khổng Tuyên quả thực không dùng pháp bảo nào, chỉ dựa vào Ngũ Sắc Thần Quang cướp lấy bảo vật của chư tiên, quả là có tư cách kiêu ngạo, nhưng cuối cùng cũng vì quá tự tin mà bị Thất Bảo Diệu Thụ giam cầm, nếu có pháp bảo tương xứng trong tay, chỉ sợ Chuẩn Đề muốn hàng phục hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ, lập tức lôi tất cả đồ vật trong túi pháp bảo ra, để Khổng Tuyên lựa chọn thứ nào phù hợp.
Khổng Tuyên kinh ngạc nhìn hắn lôi ra một đống tài liệu luyện chế và pháp bảo, thầm nghĩ vị hoàng huynh này gia sản cũng không ít a, mà kim mâu Phệ Phách và Cửu Cung Ma Phiên còn có thể coi là pháp bảo hiếm có, tiếc là không phù hợp với mình. Trương Tử Tinh thấy mấy đồ này đều không lọt vào mắt Khổng Tuyên, chỉ đành thở dài thu lại. Hai người lại hàn huyên một trận, Trương Tử Tinh có ý muốn phong Khổng Tuyên làm vương và trọng thưởng, Khổng Tuyên kiên quyết không chịu, cuối cùng nhận an bài tại một gian thanh tĩnh trong cung để tĩnh tu.
Trương Tử Tinh tiễn Khổng Tuyên rời đi, nhớ tới tối qua cùng Thương Thanh Quân hẹn hò tại Đông Giao hôm nay, đang muốn đi trước, nhưng tại đại điện lại gặp hoàng hậu Khương Văn Sắc. Trương Tử Tinh tâm tình đang vui vẻ, lập tức lôi Khương Văn Sắc đi theo, nói muốn dẫn nàng mặc thường phục xuất cung du ngoạn.
Trương Tử Tinh đã lâu không dẫn Khương Văn Sắc ra ngoài cung chơi đùa, tất nhiên nàng thập phần cao hứng, nhưng cũng không quên hai vị muội muội, đề xuất muốn cùng đi. Trương Tử Tinh mìm cười, ghé vào tai nàng thì thầm vài câu, mắt Khương Văn Sắc tức thời sáng lên, không kiên trì nữa, hai người lập tức chuẩn bị qua loa rồi xuất cung.
Ở gần cửa Đông của Triều Ca, một chiếc rèm trên xe ngựa không ngừng được kéo ra, sau rèm là một cô gái mặt che khăn trắng, một đôi mắt đẹp lộ vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía đường lớn, như đang chờ ai đó.
Chẳng lẽ hắn quên lời hẹn tối qua rồi ? nhớ tới đêm qua trong khuê phòng bị hắn thâu hương tiết ngọc, khuôn mặt sau chiếc mạng không khỏi đỏ bừng, nửa tháng trước mình còn là tấm thân xử nữ, giờ mới vỏn vẹn vài ngày đã bị trầm mê, thích thú cái chuyện xấu hổ kia…
Lúc này, một chiếc xe ngựa màu đen chạy thẳng tới bên cạnh, một người nhảy xuống nhìn nàng nháy mắt: “Thanh Quân có phải đang nhớ ta không?”
“Ngươi thực là đồ mặt dày mà…”, Thương Thanh Quân nhìn hắn tiến lại, nguýt một cái dài, nhưng trong lòng lại thập phần hoan hỉ.
“Da mặt nếu mà quá mỏng, sao có thể lọt vào mắt đại mỹ nữ a? ”, Trương Tử Tinh nhìn tên xa phu của Thương phủ, cười nói: “Thanh Quân lên xe ngựa của ta đi”.
Thương Thanh Quân gật đầu, phân phó xa phu tự về phủ, rồi bước tới phía xe ngựa của Trương Tử Tinh. Chờ hắn vén rèm, nàng đang định bước vào thì phát hiện bên trong còn một vị mỹ phu dung mạo xinh đẹp, nhất thời ngây người tại chỗ.
Vị mỹ phụ này nhìn Thương Thanh Quân nở một nụ cười thân thiện, nét cười mang theo vài phần ôn nhu khiến người khác an tâm: “thiếp thân là Khương thị, sớm nghe đại danh của Thương tiểu thư, hôm nay đặc biệt tới gặp”.
Thương Thanh Quân trí tuệ hơn người, lập tức biết được thân phận đối phương, nàng cũng phản ứng rất nhanh, sợ mình thất lễ, vội vàng gỡ khăn che mặt, cúi đầu hướng Khương thị thi lễ: “Thanh Quân ra mắt phu nhân”.
Dù nàng thông minh tuyệt đỉnh, lúc này cũng căng thẳng vô cùng, bởi trước mắt nàng vẫn đang là “kẻ thứ ba”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện