[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 67 : Đổ ước! Thánh nhân dữ nhân hoàng
.
"Đồ ngu độn, không nhìn được tốt xấu!" Đối mặt với nghi vấn của Trương Tử Tinh, Nữ Oa hừ lạnh một tiếng, "Trong lư hương kia là Huyễn dục hương, có người cố ý xếp đặt, muốn mượn tay ta trừng phạt ngươi, bất quá ngươi cũng có vài phần nhẫn nại, lại có thể chống đỡ".
"Thì ra là như thế, nếu không phải nương một người tri kỷ trong quá khứ liều mạng khắc chế, chỉ sợ ta đã làm trò ngu ngốc trước mặt nương nương".
Trương Tử Tinh hồi tưởng lại tình cảnh cổ quái vừa rồi, trong lòng tin hơn phân nửa, Nữ Oa nương nương là ai, như thật muốn tính kế hắn, không có khả năng chủ động hy sinh bản thân, lập tức linh cơ vừa động, xúi giục nói: "Người có thể dám tính kế với nương nương, chỉ sợ không phải chuyện đùa, chẳng lẻ cũng là thánh nhân…"
Nữ Oa nương nương sắc mặt khẽ biến, lập tức khôi phục bình thường, nói: "Việc này ta tự có tính toán, ngày sau ắt sẽ có nhân quả với ngươi. Ta lần này hiển thánh, là nghĩ ngươi có lòng thành, đặc biệt nhắc nhở, thiên hạ loạn thế không thể tránh, ngươi có bản lãnh gì, có thể nghịch thiên? Nếu không nghe khuyên bảo, tất dẫm vào tại họa như là Vũ Ất!"
Vũ Ất là tổ phụ của Trụ vương, cùng cha của Chu văn vương Cơ Xương bình định phương Tây. Hắn không tin thiên mệnh, từng giương cung bắn lên trời, đồn đãi trên bầu trời có máu tươi nhỏ xuống, vào năm thứ tư tại Vị Thủy bị thiên lôi đánh chết. Trương Tử Tinh xem ra, vô luận là Vũ Ất có quan điểm gì, từ đó mà thấy, cũngg là quân vương đầu tiên có niềm tin 'Nhân Định Thắng Thiên'.
"Nương nương chẳng lẻ khi ta không biết quốc vận Đại Thương? Vũ ất tiên quân tuy vong, sau có Văn Đinh tiên quân kế vị, giang sơn Đại Thương vẫn vững. Nếu ta làm như nương nương nói, từ nay về sau ngu ngốc vô vi, chỉ sợ kết quả sẽ là quốc phá nhân vong" Trương Tử Tinh khôi phục tỉnh táo, xuất ra nhiêu năm công phu biện luận: "Nương nương vừa rồi từng nói 'Thiên Đạo Vô Thường', nếu biến số sinh ra, thì không thể dự đoán được, được nghe thánh nhân có thể thông thiên hiểu địa, nhưng dù sao thánh nhân cũng không phải là thiên đạo tuyệt đối, nương nương không phải nói, thánh nhân cũng phải thuận theo lòng trời mà làm sao? Đã là như thế, nương nương sao biết việc ta làm nhất định là nghịch thiên? Nói không chừng, cái này cũng là thiên sổ biến đổi mà thôi?"
Một phen biện luận này, tham khảo bài luận nổi tiếng "Tử phi ngư" của Trang Tử và Huệ Tử, ngươi không phải trời, sao biết ta nghịch thiên?
Nữ Oa nương nương âm thầm kinh ngạc: Nghĩ không ra Thiên tử của phàm nhân giới này, tuu vi cũnng chỉ mới tới Hóa anh kỳ, chẳng những tựa hồ biết được thiên mệnh, lại còn có kiến thức như thế! Vừa rồi Huyễn dục hương lợi hại vô cùng, cho dù là tiên nhân, cũng khó tránh khỏi ảo giác là mê muội. Người này rõ ràng không cách nào thoát khỏi, đã có phương pháp kịp thời áp chế ảo giác, nếu không phải như thế, bản thân cũng thiếu chút nữa hiểu lầm hắn đại động dâm niệm mà ra tay, nếu bản thân giận dữ, giết chết Thiên tử Đại Thương, thiên hạ tất đại loạn, vừa lúc ứng với sát kiếp, chỉ là bản thân cũng sẽ bởi vậy mà bị cuốn vào trong nhân quả tương đối phiền toái, chẳng phải đã lọt vào trong mưu kế của người khác?
Nữ Oa thấy về phương diện này nói không lại hắn, cách nói chợt chuyển: "Đại Thương khí số phải tận, không thể vãn hồi, ngươi là người mang đạo thuật, đã tới Hóa anh cảnh, thọ nguyên gần như vô hạn, nếu là Thiên tử, sao không có loạn lớn? Huống hồ ngươi từ khi là Thiên tử tới nay, khắp nơi đều thể hiện công trạng, lại còn so với Phục Hi thánh nhân, quả thật hạng người cuồng vọng…"
Trương Tử Tinh nghe được như vậy, nhịn không được cười rộ lên: Tự so với Phục Hi? Thật sự là ép tội vào khuôn! Phục Hi trong thần thoại cùng Nữ Oa là huynh muội, lại nói Nữ Oa và Phục Hi huynh muội kết hợp, tạo nên nhân loại, cho nên có công "tạo nhân", nếu truyền thuyết này là thật, chẳng phải là thị phi không theo luân lý? Chẳng lẻ nói Nữ Oa nương nương bởi vì bổn Thiên tử "tự so với" ca ca của nàng (thậm chí là tình lang) mà bất mãn?
Mặc dù trong lòng suy nghĩ tà ác, nhưng hắn ngoài miệng lại có chút nhự nhàng hơn: "Quả nhân từ khi chấp chính tới nay, khắp nơi lòng mang bách tính xã tắc, chưa bao giờ vọng ngôn so với Phục Hi thánh nhân, nương nương muốn buộc tội thì thiếu gì cách nói? Tu vi trên người ta, cũng là cơ duyên xảo hợp đoạt được, nếu nương nương thấy ngại…"
Hắn đang nói chợt dừng, đột nhiên lớn tiếng nói: "Ta nguyện đem một thân pháp lực tẫn tán, từ nay về sau không khác gì người phàm, nương nương nghĩ thế nào?"
Nữ Oa không nghĩ Thiên tử lại dám hạ quyết tâm như vậy, nhất thời ngây người ngẩn ngơ, Trương Tử Tinh mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng hắn rõ ràng, chõo dựa trong tương lại không chỉ có bản thân tu vi này. Tâm niệm của hắn chợt chuyển, lại xuất ra thêm một đòn bồi thêm nữa: "Ta từng dùng “Đại Thương lễ nhạc” phổ biến trong thiên hạ, trong đó có nói đến 'Dân vi trọng, xã tắc vi khinh', nếu nương nương thấy không hài lòng, ta nguyện để cho nương nương chỉ định chư hầu, đem cả thiên hạ Đại Thương hai tay dâng cho người ta! Chỉ cầu chiến loạn không sinh, dân chúng từ nay về sau an cư lạc nghiệp, nương nương có nguyện ý không?"
Nữ Oa chấn động, rốt cục cũng đã đổi sắc.
"Thiện tai!" Trong Hỏa Vân động, ba thanh âm không hẹn mà cùng vang lên.
Trong Côn Lôn Ngọc Hư cung, một đôi mắt như nhìn thấu thiên địa đột nhiên mở ra, lộ ra tinh quang trong suốt, cùng Phong Hỏa bồ đoàn bên cạnh là một vị bạch mi lão đạo nhìn nhau, bạch mi lão đạo không đợi hắn mở miệng, tự nói một câu: "Nhân gian chi sự, tự bằng khí vận".
Trong Bích Du cung, một vị đạo nhân đang giảng về "Đạo đức ngọc văn" đột nhiên ngừng lại một chút, lập tức tiếp tục giảng, ngoại trừ đứng đầu tứ đại đệ tử Đa Bảo đạo nhân, không ai chú ý tới trên mặt đạo nhân đột nhiên xuất hiện dị sắc.
Trương Tử Tinh lần này không có né tránh, ánh mắt nhìn thẳng vào Nữ Oa nương nương, quả nhiên không có ảo giác và tà niệm như lúc trước, bất quá cũng kinh tâm động phách trước vẻ đẹp chân thật tồn tại trước mắt. Trương Tử Tinh lần này áp xuống rất nặng, hắn đánh bạc, đánh Nữ Oa không đồng ý loại phương thức giải quyết hòa bình này, cũng là hình thức đổi ngôi trong nhân gian, nếu không thể triệt tiêu sát kiếp, thì cũng thể hiện hình tượng hiền quân của mình; nếu vạn nhất mà nói, Nữ Oa nương nương đồng ý, vậy mình sẽ mang theo thê tử trốn vào thâm sơn, làm người đứng xem lịch sử, an hưởng ngày tháng tiêu diêu tự tại, cũng không phải không thể.
Quả nhiên chỉ thấy Nữ Oa thở dài một tiếng: "Thiên tử thật có lòng nhân đức! Mới vừa rồi thật ra là ta nói lỡ lời. Chỉ là thiên đạo mênh mông, mọi việc tự có định sổ, không thể cưỡng cầu, cho dù thiên tử đổi người, giang sơn đổi chủ, sát kiếp cũng không thể tránh khỏi. Ngươi tuy là nhân cử ra, thiên đạo xem ra, chỉ là 'Tiểu Nhân' không đủ, phá rồi lại lập, thần đạo trọng sắp xếp lại, đó chính là 'Đại Nhân' của thiên đạo. Ta cho dù là thánh nhân, cũng không thể nghịch chuyển".
Trương Tử Tinh sớm biết rằng Phong Thần bảng đã lập, trận chiến loạn này cũng khó tránh khỏi, lập tức nói với Nữ Oa mục đích chính của chuyến hàng hương lần này: "Nếu không cách nào tránh cho, khẩn xin nương nương niệm tình ta thật tâm vì dân và dân chúng Đại Thương vẫn luôn thờ cúng, đến lúc đó giảm bớt số dân bị chết".
Nữ Oa nương nương lắc đầu nói: "Đã là sát kiếp, người ứng kiếp không thể tránh cho, ta là thánh nhân, không dính bụi trần, cũng sẽ không bị cuốn vào chốn phân tranh này. Càng huống chi nếu có thay đổi, cũng chỉ là thay đổi quyền lực của triều đình, nhân gian vẫn đại hưng, hễ còn nhân gian thánh nhân sẽ không hồi đáp"
Trách không được cho dù cầu xin đến đâu, cũng không có một chút linh nghiệm! Thì ra các vị thánh nhân thanh tĩnh vô vi kia đã sớm buông bỏ Đại Thương, họ đã không quản triều đại hưng thế, trừ phi nhân gian bị diệt tuyệt, nếu không lão tử cũng sẽ không vì nhân loại mà ra tay. Trương Tử Tinh trong lòng chán ngán, nhưng vẫn không có buông tha tranh thủ Nữ Oa: "Dân chúng Đại Thương ta sùng kính nương nương, chẳng lẻ nương nương thật không để ý?"
Mặc hắn nói thế nào, Nữ Oa cũng chỉ có chối từ.
Trương Tử Tinh vốn định làm động lòng, để cho Nữ Oa nương nương ngày sau tại cuộc chiến phong thần mà giúp đỡ Đại Thương, không ngờ bị từ chối, không khỏi nói thẳng: "Tích văn nương nương vá trời tạo ra con người, công đức ra sao, không ngờ cho tới bây giờ chỉ lo thân làm ngơ, bỏ mặc sinh linh, chẳng lẻ là chứng hỗn nguyên đạo quả, lá gan ngược lại nhỏ đi? Năm đó nương nương đến tột cùng là vì công đức thành thánh mà vá trời, hay là vì cứu trợ vạn thiên sinh linh mà vá trời? Nếu là vế sau, vì sao hôm nay lại mất đi bản tâm?"
Nữ Oa không nghĩ tới hắn dám làm càn như thế, vì lời nói đầy thâm ý này mà kinh hãi đồng thời cũng tức giận, hừ lạnh một tiếng, Trương Tử Tinh cảm giác chung quanh có một cổ áp lực phô thiên cái địa truyền đến, thân thể không cách nào nhúc nhích. Bởi vì hắn không muốn bại lộ thực lực bản thân, cho nên đã đem toàn bộ siêu não cùng tất cả pháp bảo để lại trong cung, tại áp lực đáng sợ này, càng không có sức chống cự, mạch máu toàn thân như muốn nổ tung ra. Cái này trong phút chốc, thân thể và linh hồn cơ hồ muốn tiêu biến, ngay cả nguyên anh lực trong cơ thể cũng không hề có khả năng chống cự, cái này chính là nàng còn cố kỵ thân phận thiên tử mà hạ thủ lưu tình, nếu không chỉ nhìn như lơ đãng một chút, là có thể làm cho hắn hoàn toàn tiêu biến.
Trương Tử Tinh cuối cùng biết được sự lợi hại của thánh nhân, mặc dù cái này thậm chí không tính là lực lượng một đòn hủy núi. Tuy nói Trương Tử Tinh là người tu chân, cho dù đạt tới rồi cảnh giới tiên nhân, trước mặt thánh nhân cũng bất quá giống như đứa trẻ mới sinh, không cần phí chút khí lực cũng có thể diệt thành tro bụi. Nhưng Trương Tử Tinh không chút nào hối hận lời vừa mới nói, hắn biết Đại Thương còn có hơn mười năm khí vận, Nữ Oa tuyệt không dám giết Thiên tử, nếu không lúc trước cũng sẽ không giúp hắn thoát khỏi Huyễn dục hương - nếu nàng thật có dũng k "nghịch thiên" này, cũng sẽ không cự tuyệt giúp đỡ Đại Thương.
Hắn xem ra, thánh nhân này, nói bất quá cũng chỉ là người không cần ăn uống, lực lượng quả thật là siêu phàm nhập thánh, nhưng tâm tính phẩm đức lại không có gì sai biệt với con người - người không vì mình, trời tru đất diệt!
Theo áp lực từ từ tăng cao, Trương Tử Tinh thân thể đã không cách nào thừa nhận được áp lực mà nửa quỳ trên mặt đất, trên các đốt ngón tay thậm chí có máu tươi tràn ra, nhưng ánh mắt vẫn thấy rõ sự bất khuất và khinh thường.
Nữ Oa đột nhiên có loại cảm giác, muốn giết chết người trước mắt này quả thực không tốn chút lực, nhưng muốn cho hắn khuất phục so với nghịch thiên còn muốn khó hơn, loại cảm giác này làm cho thân là thánh nhân như nàng cũng rất không thoải mái. Nhưng nàng cũng không muốn thật sự lấy mạng hắn, bởi vì cứ như vậy, không chỉ có mất] [mặt, hơn nữa lại có chút trúng kế. Tự khi nhân gian đại hưng tới nay, địa vị vua của nhân gian, cho dù là tiên nhân cũng không dám khinh thường, càng huống chi là dùng phép thuật giết chết? Bực nhân quả nghiệt chướng này, cũng không phải chuyện đùa, cho dù là thánh nhân, cũng không muốn dính vào.
"Thánh nhân tâm cảnh, chỉ xem con người như là kiến hôi cần gì phải giải thích? Niệm tình hôm nay là kỷ đản của ta, tha cho ngươi tội khinh mạn" Nữ Oa ánh mắt hòa hoãn lại, Trương Tử Tinh cảm giác áp lực đáng sợ nọ đột nhiên biến mất, thân thể căng thẳng cũng bởi vì quán tính mà ngã ra trên mặt đất, mặc dù trông rất thảm, trong miệng lại cười to, trong tiếng cười lộ vẻ điên cuồng.
"Hay cho một con kiến hôi, trong mắt thánh nhân các người, thiên hạ sinh linh đều là một đám không đáng gì, mặc cho các ngươi tùy theo hỉ nộ mà bãi bố con kiến hôi đó! Đừng quên, con kiến hôi cũng có quyền lợi sinh tồn, ngay cả vũ trụ to lớn cũng có những đốm lửa nhỏ, cũng có những ánh sáng trong phút chốc!"
Trương Tử Tinh sau khi gào lên với Nữ Oa nương nương những lời trong lòng, chỉ cảm thấy thống khoái vô cùng, bất chấp đau đớn, cười to đứng lên: "Nếu thánh nhân bất nhân, dĩ vạn vật sinh linh vi sô cẩu, ta đây là thân kiến hôi, cũng muốn đấu với thiên mệnh một trận!"
"Không lượng sức lực!" Nữ Oa khinh thường nói một câu, đừng nói Thiên tử này tu vi Hóa anh kỳ, cho dù là kim tiên, huyền tiên cũng không có năng lực này, trừ phi đạt tới cảnh giới thánh nhân, mới có tư cách nói như vậy, nhưng dù là thánh nhân, có muốn nghịch thiên, cũng không phải dễ dàng.
Trương Tử Tinh dừng tiếng cười lại, lạnh lùng nói: "Nương nương có thể có gan dám cùng con kiến hôi thiên tử ta đánh cuộc?"
Nữ Oa tự nhiên hiểu được hắn dùng chính là phép khích tướng, bất quá đối phương đem thân phận nhân hoàng ra đánh cuộc, thánh nhân tự nhiên không thể yếu thế: "Đánh cuộc như thế nào?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện