[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 50 : Siêu não
.
Đám sương nọ kinh hãi nhìn từng đạo từng đạo tia chớp từ không trung liên tiếp không ngừng thông qua trụ đồng mà hướng vào Trương Tử Tinh mà đánh tới, cho đến công cụ hợp và trụ đồng không cách nào chịu được nhiệt độ cao mà đã hoàn toàn tan chảy, mà Trương Tử Tinh bị thiên lôi đánh cho toàn thân cháy đen, trông thảm không chịu được, thỉnh thoảng còn có vài tia chớp điện xẹt ra.
Đám sương quan sát một lúc lâu, sau khi xác định "người tu luyện" đã chết, trong lòng mừng rỡ, đón gió biến đổi, hóa thành một đạo nhân áo xanh tiến lên. Đạo nhân này tóc tai rối bời, đầu đội đạo quan, nhìn túi pháp bảo ở trên thi thể nọ, trên mặt lộ vẻ tham lam. Túi pháp bảo do Vân Tiêu chế ra quả nhiên rất tốt, dưới lôi điện như thế vẫn không chút hư hao nào.
"Nghĩ không ra không cần bổn chân nhân động thủ, bảo vật đã vào tay," Đạo nhân áo xanh cười cuồng ngạo liếc nhìn thân thể đen thui của Trương Tử Tinh, "Tiểu bối vô tri, là ngươi tự mình muốn chết, oán không được Thanh Giác chân nhân ta!"
Dứt lời, đưa tay hướng vào trong túi pháp bảo tìm kiếm, đem tất cả những gì bên trong đó lôi ra ngoài.
"Ngọn mâu này chẳng lẻ là thượng cổ bảo vật?" Thanh Giác chân nhân cầm lấy "Phệ phách", cảm giác được trên tay truyền đến hung khí phệ người, nhanh chóng vận xuất pháp lực ngăn chận, trên mặt càng thêm đắc ý: "Không ngờ tiểu bối này còn có đồ vật tốt như thế, bổn chân nhân thật sự là hồng phúc tề thiên!"
Thanh Giác chân nhân ánh mắt hướng tới hộp đá khen: "Quả nhiên cái này là bảo bối, huyền thanh khí tỏa ra từ cái hộp đá này cũng không thể nào đạm đặc hơn, bên trong tất có linh bảo khó tìm".
Khi Thanh Giác chân nhân mở hộp đá ra, lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong hộp đá chỉ có một khối bạch ngọc, bạch ngọc này điêu khắc tinh sảo, chất ngọc thật tốt, coi như là vật hết sức quý giá, nhưng không có nửa phần lực lượng dao động - hắn cũng không biết, Trương Tử Tinh lúc ấy sau khi lấy được ngọc khuê màu đen liền đeo lên trên cổ, khối ngọc này chỉ là một khối ngọc tầm thường được lấy tổitên cổ cất vào mà thôi.
Thanh Giác chân nhân đang trong lúc suy tư, đột nhiên chứng kiến trên "thi thể" người đang nằm trên mặt đất phát ra lam quang chói mắt, hội tụ thành một quang cầu, quang cầu này lớn cỡ nắm tay, chậm rãi từ thi thể bay lên, lơ lửng giữa không trung, phóng ra những tia sáng kỳ quái, dọc theo thân thể Trương Tử Tinh mà quét qua.
Với con mắt của Thanh Giác chân nhân, lại nhìn không thấu lam quang này là vật gì.
"Thì ra ở đây còn có bảo bối!" Thanh Giác chân nhân tham lam nhìn quang cầu màu lam ở giữa không trung, đang suy nghĩ xem phải thi triển thủ đoạn thế nào để chiếm lấy, lại không lưu ý đến trên ngực của thi thể nọ đang có ánh sáng đen đang lan tràn ra như ẩn như hiện dọc theo mặt đất.
Quang cầu màu lam nọ đột nhiên phát ra thanh âm cổ quái, dọa Thanh Giác chân nhân nhảy dựng lên: "Tế bào phân liệt dây chuyền kích hoạt độ B-, quá trình tái sinh tốc độ 3000%, cơ thể chữa trị trình độ 10%, phát hiện hệ thống thần kinh tăng cường năng lượng, loại hình không rõ, ý thức trong đại não khôi phục sau 83680 giây, thời gian chỉnh thể phục hồi như cũ cần 98279 giây".
Thanh Giác chân nhân hoàn toàn nghe không hiểu quang cầu nói là có ý nghĩa gì, ngay lúc hắn đang sửng sốt, ánh sáng đen trên mặt đất đột nheien xông lên tận trời, hội tụ thành một đầu thú thật lớn, diện mục hết sức dữ tợn, đúng là bộ dáng của đầu thú ở trên cái ngọc khuê màu đen của Trương Tử Tinh. Cái đầu thú nọ mở ra cái miệng khổng lồ như bể máu, hướng về phía Thanh Giác chân nhân mà hút, một cổ khí lưu cường đại nhất thời đưa cả thân thể của hắn hỏng lên khỏi mặt đất.
Thanh Giác chân nhân kiến thức rất nhiều, vừa thấy đầu thú này, không khỏi kinh hãi thất sắc, vừa hô lên hai chữ "Thao Thiết", đã bị hút vào trong miệng thú. Hắn đã tu luyện mấy ngàn năm, cũng không phải là yếu, ngay khi vừa bị nuốt lấy, mũ đạo quan trên đỉnh đầu thanh quang đại thịnh, cả thân thể như một viên đạn bắn vọt trở ngược lại mặt đất, nhưng cái mũ đạo quan đã lọt vào trong miệng của Thao Thiết, tóc rối bời tán lạc, có vẻ hết sức chật vật. Thanh Giác chân nhân ăn một đòn như vậy, cũng không dám dừng lại, hóa thành một đạo thanh quang mà nhanh chóng chạy trốn, trước khi đi còn không quên chộp lấy túi pháp bảo của Trương Tử Tinh vào nơi tay.
Thanh Giác chân nhân vừa đi, luồng ánh sáng đen hội tụ thành đầu thú Thao Thiết dần dần thu liễm, lại trở thành một tia huỳnh quang màu xanh, thu về cái ngọc khuể màu đen trước ngực Trương Tử Tinh. Ngay sau đó, Trương Tử Tinh vốn đen thui như than, thân thể không ra hình người đã như kỳ tích với tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng tái sinh lại.
Không lâu sau, quang cầu màu lam lại phát ra thanh âm: "Bởi vì đại lượng sinh vật có năng lượng đặc biệt không rõ hoạt gia nhập, tế bào phân liệt dây chuyền kích hoạt tăng cường đến độ A, tốc độ tái sinh 9000%, cơ thể chữa trị trình độ 15%, ý thức trong đại não sẽ khôi phục sau 24280 giây, thời gian chỉnh thể phục hồi như cũ cần 30279 giây".
Màn đêm phủ xuống, mưa gió liên miên đã hoàn toàn dừng lại, chung quanh cấm địa lộ ra một vùng tối đen, từ bụi cỏ xa xa truyền đến tiếng côn trùng thưa thớt. Lúc này thân thể Trương Tử Tinh đã tự động chữa trị đại đa số bộ phận, dần dần khôi phục nhịp tim và hô hấp, căn cứ theo quang cầu màu lam không ngừng báo cáo thời gian, còn khoảng hai mươi phút nữa, là hắn có thể hoàn toàn khôi phục lại ý thức.
Song, vận xấu tựa hồ vẫn không rời đi, ngay lúc này, một đám sương lén lút đến gần khu đất trống này, trong đám sương ẩn hiện hai điểm tinh quang, dường như trong đêm đen có vật gì đó, nhìn chằm chằm vào Trương Tử Tinh đang nằm trên mặt đất.
"Tiểu bối đáng chết, dám tính kế với bổn chân nhân!" Trong đám sương truyền đến thanh âm hận hận của Thanh Giác chân nhân, bởi vì kiêng kỵ uy lực của Thao Thiết nọ, nhất thời cũng không dám tiến lên.
Thanh Giác chân nhân lúc trước vì trốn tránh bị Thao Thiết thôn phệ, quyết đoán xuất ra bí pháp, hy sinh cái mão ở trên đầu để đổi lấy thành công chạy thoát. Trương Tử Tinh cũng bởi vì Thao Thiết hấp thu lực lượng của cái mão này mà năng lượng tăng gấp bội, tốc độ tái sinh được đề cao rất nhiều.
Trên lý thuyết, Thanh Giác chân nhân thiếu chút nữa là vứt bỏ tính mạng, lại được bảo vật của Trương Tử Tinh, hẳn là không dám trở lại tìm phiền toái. Nhưng cái mão này đối với Thanh Giác chân nhân cực kỳ quan trọng, cũng chính là hắn dùng tính mạng tu luyện ra một cái sừng, cũng là tinh hoa của pháp lực ba ngàn năm khổ tu, thật sự không cam lòng bị mất trong tay một tiểu bối có thực lực kém xa. Mất đi một sừng này hắn đã từ chân tiên hạ xuống Luyện hư kỳ, nếu mất đi tiên thể, tuyệt đối là không thể hồi lại, chạy ra khỏi cấm địa, Thanh Giác tìm chỗ khôi phục lại một bộ phận lực lượng, trong lòng càng thấy không đáng, cho nên lại len lén quay trở lại.
Chân thân của Thanh Giác chân nhân là rồng một sừng, nó vốn là một con trùng dưới nước tại một cái đầm thời thượng cổ, được nhật nguyệt tinh hoa tu luyện mấy trăm năm thành tinh, lại tu luyện năm trăm năm hóa thành thanh giao, lại tu luyện ngàn năm từ giao hóa rồng, sau khi hóa rồng lại khổ tu năm trăm năm, rốt cục diệu ngộ đắc đạo, mới có giác long thân như ngày hôm nay. Sau khi tu luyện thành hình người, đã tiến vào chân tiên cấp thấp, giác long cuối cùng hóa thân thành ứng long, ứng long là vương giả trong loài rồng, pháp lực tinh thâm, năm đó đã từng hiệp trợ Hoàng Đế tiêu diệt Xi Vưu và Khoa Phụ, được đời sau truyền tụng.
Giác long muốn tiến hóa thành ứng long rất khó khăn, tầng trung gian chính là trở thành giao long, sau khi trở thành giao long, ít nhất phải trải qua hơn ngàn năm tu luyện, không chỉ có đối với thiên đạo phải có cảm ngộ, còn phải có cơ duyên tương đương, cuối cùng mới có thể hóa thành ứng long. Giác long một sừng là mấu chốt để ngày sau tiến hóa thành ứng long, làm sao có thể nào dễ dàng mất đi?
Bởi vì kiêng kỵ thượng cổ kỳ thú Thao Thiết nọ, Thanh Giác chân nhân không dám tùy tiện động thủ, chỉ dám dùng pháp môn ẩn thân ở xa xa từ một nơi bí mật gần đó mà quan sát, vừa lúc phát hiện hình thể của Trương Tử Tinh nhanh chóng hồi phục lại, hơn nữa linh khí chung quanh không ngừng tăng mạnh, tựa hồ đang giúp hắn dịch cân tẩy tủy, thoát thai hoán cốt, không khỏi nảy ra sự kinh sợ.
Thanh Giác chân nhân biết bản thân mất đi một sừng tu vi giảm đi, mà sau khi đối phương hoàn toàn khôi phục lực lượng lại tăng, chỉ sợ đến lúc đó khó có thể đối phó, lập tức lộ ra sắc mặt dữ tợn: "Ngươi tố một, ta tố mười lăm! Ngươi thôn phệ tiên giác của ta, ta sẽ nuốt cả thân thể của ngươi!"
Thanh Giác chân nhân sau khi đã xuất ra chủ ý, đám sương bất động thanh sắc dần dần tới gần đám đất trống, thừa dịp Thao Thiết nọ còn không có xuất hiện, đột nhiên sử dụng thần thông pháp thiên tượng địa, hóa thành hình thể cự long khổng lồ màu xanh, như tia chớp hướng tới mục tiêu mà xông tới, quang cầu màu lam nọ tựa hồ phát hiện nguy hiểm phủ xuống, chợt hóa lớn, bao lấy xung quanh Trương Tử Tinh, rồng xanh cũng bất kể ba bảy hai mươi mốt, nuốt một phát, đem cả quang cầu màu lam nọ đồng thời nuốt hết vào trong bụng.
Sau khi thành công nuốt được mục tiêu, rồng xanh trong lòng biết lúc này là lúc quan trọng phải tìm một địa điểm an toàn để tiêu hóa "thực vật" vừa nuốt vào bụng, cũng không dám ở đây lâu, đem thân thể hóa nhỏ đi, nhanh chóng theo gió rời khỏi cấm địa, nhằm hướng Nam Giao mà bay đi.
Hang ổ của Thanh Giác chân nhân ở tại Trường Sinh động thuộc La Vi sơn đối diện Kính hồ, sau khi trở lại động phủ, hắn lập tức đem thên khoanh lại, vận chuyển huyền công, muốn nhanh chóng tiêu hóa hấp thu lại năng lượng của một cái sừng kia cùng Trương Tử Tinh và quang cầu màu lam thần bí nọ. Nếu chuyến này có thể thành công, vậy không những hồi phục được công lực, mà còn có thể tinh tiến hơn nữa.
Thời gian từng phút trôi qua, Trương Tử Tinh rốt cục cố sức mở mắt ra, trí nhớ của hắn đã dừng lại tại thời khắc bị tia chớp đánh bại, cũng không biết lúc này vận xấu đã đổ lên đầu, đã trở thành đồ ăn trong bụng rồng.
"Đây là nơi nào?" Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, không cách nào thấy được cái gì.
"Chủ nhân, theo phân tích, vị trí của chúng ta tựa hồ là đang ở trong dạ dày của một loài bò sát, độ phân hủy bên ngoài tương đối nghiêm trọng, đã khởi động thiết bị tạo không khí đặc biệt".
"Dạ dày động vật? Sao lại như vậy?" Trương Tử Tinh chau mày, đột nhiên phản ứng lại, kích động hét lớn: "Siêu não! Là ngươi sao? Ngươi đã ra rồi sao?"
"Đúng vậy, chủ nhân! Người đã cung cấp điện năng tương đối sung túc, đủ để hoạt động bình thường trong khoảng hai mươi lăm năm" Quang cầu màu lam nọ đúng là trợ thủ lớn nhất mà Trương Tử Tinh vẫn khát vọng - siêu cấp trí năng sinh vật điện não "Siêu não" của thế kỷ 24.
"Chủ nhân, ngoại trừ độ phân hủy tương đối cao, ta đã tự động khởi động mô hình phòng hộ, đem thân thể của chủ nhân bảo vệ trong khối cầu phòng hộ, bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?" Siêu não đã đưa ra vấn đề làm cho Trương Tử Tinh từ mừng như điên đã tỉnh táo lại, mặc dù hắn không biết bản thân tại sao lại ở trong dạ dày của động vật này, nhưng trước mắt quan trọng nhất, chính là thoát ly khỏi hiểm cảnh.
"Siêu não, công năng của ngươi đã khôi phục bao nhiêu? Có thể chiến đấu không?"
"Chủ nhân, công năng của ta đã khôi phục toàn bộ, có thể mở ra mô hình trí năng tự động tiến hóa, mô hình tự động nghiên cứu, mô hình tự động phân tích, mô hình tự động lao động…"
"Chờ một chút! Trí năng tiến hóa!" Trương Tử Tinh còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Ngươi xác định mô hình trí năng tiến hóa đã có thể mở ra thành công?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện