[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 3 : Thị Tập Ngẫu Ngộ
.
Nếu lúc đầu không nghiên cứu cái ”tấm kính” đáng chết kia…
Nêu bây giờ Siêu Não còn ở bên người…
Nếu có thể mang quân sự, khoa học tương lai thực hiện tại thời đại này…
Nếu…
Đáng tiếc, chỉ là ”nếu” mà thôi, cũng như hắn bây giờ trọng sinh thành Trụ Vương, rất nhiều chuyện không thể vãn hồi nữa.
Số mệnh cũng giống như bị cưỡng gian, đã là không cách nào chống cự, chẳng bằng tận tình hưởng thụ. Hay làm như Trụ Vương trong lịch sử, trầm mê tửu sắc, sinh hoạt hoang dâm, hưởng thụ vài chục năm, tiện tay mang giang sơn dâng cho người ta, lởm nhất lúc chết cũng được phong làm sao Thiên Hỉ?.
Đáng tiếc, Trương Tử Tinh không phải là loại người ngớ ngẩn, bi quan tiêu cực, hắn không cam lòng.
Trên đường nghiên cứu khoa học ”kiếp trước”, không phải rất nhiều khó khăn sao? Mà hắn cuối cùng dựa vào ý chí kiên định, tinh thần bất khuất thành công vượt qua mọi trở ngại, biến điều không thể thành có thể. Để người như vậy cam tâm nghe số mệnh áp đặt, sao có thể chứ?
Một ngày, Trương Tử Tinh tâm trạng chán nản dẫn theo vài tên tùy tòng ăn mặc thường phục ra ngoài, dạo chơi tại Muội Ấp Thành, bước chân đến giữa chợ lúc nào không hay.
Buôn bán thời nhà Thương đã sớm xuất hiện, giao thông thủy bộ cũng coi như phát đạt, hàng hóa trong chợ rất đa dạng, nhiều nhất là dụng cụ đồ đồng, đồ gốm, cũng có chút ít đồ vật đắt giá như lụa, ngọc trai, tiền tệ lưu thông là một loại đồ đồng đặc chế, trong chợ người mua kẻ bán, thập phần náo nhiệt.
Lúc này, phía trước truyền tới một trận ồn ào, chỉ thấy người trên đường dạt ra tránh né, một tên nam tử ở trần, lưng cõng một thân hình gầy gò nhỏ bé, liều mạng chạy về bên này, đằng sau hơn mười gã đại hán khẩn trương đuổi theo.
Tên này sức lực không nhỏ, cõng người mà còn chạy rất nhanh, nhưng bởi quá vội vã, không cẩn thận trượt vỏ chuối té ngã, cùng nữ hài trên lưng nhất thời ngã sóng soài trên đất, không chờ hắn kịp đứng lên, truy binh đằng sau đã đuổi kịp, bao vây hai người lại.
“Nô tài đáng chết! Dàm bỏ trốn khỏi phủ!” Gã đại hán cầm đầu mắt lộ vẻ hung dữ, từ bên lưng rút ra một thanh kiếm đồng.
Nam tử thân trần thấy không còn đường chạy, chỉ đành quỳ xuống: ”Tiểu nhân thực không muốn bỏ trốn, nhưng em gái năm nay mới tám tuổi người mang bệnh nặng, đến lúc nguy cấp. Cực chẳng đã mới trốn ra ngoài tìm thầy thuốc, xin đại nhân khai ân!”.
Đại hán nhìn nữ hài hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, thét nói: ”Lũ tiện nô chúng bay, thấp kém như kiến cỏ, chết thì chết đi càng đỡ tốn cơm, làm gì có tư cách tìm thầy thuốc? Mày phá vỡ hình cụ bỏ trốn, xử theo quy củ, cả nhà chịu hải hình!”.
Hải hình là loại xử phạt tàn khốc, mang người đánh thành thịt vụn, nam tử vội vã dập đầu cầu xin: ”Cha mẹ tiểu nhân mất sớm, chỉ còn lại em gái này, xin đại nhân khai ân tha cho em gái tiểu nhân, tiểu nhân nguyện theo ngài hồi phủ chịu tội”.
“Đồ không biết sống chết, còn dám mặc cả, chúng bay dám trốn hả, toàn bộ đều phải giết! Mày không phải chạy nhanh lắm mà, để bổn đại nhân chặt hai chân mày trước, xem mày chạy đằng nào!”.
Nhìn thấy hai anh em đáng thương trước mặt sắp máu chảy đầu rơi, người xem đông đúc nhưng chẳng kẻ nào nguyện ý đứng ra giúp đỡ, có kẻ lộ vẻ thích thú trước đau khổ của họ, còn đa số đều lặng câm.
Đại hán nhe răng cười giơ cao kiếm, đang muốn chém xuống, bỗng bên tai nghe thấy một thanh âm như sấm động, ”Dừng tay!”.
Người quát dừng tay chính là Trương Tử Tinh, đại hán đầu tiên kinh ngạc, đưa mắt nhìn lên tên mặc áo xám này, vẻ kinh ngạc biến thành cười lạnh: ”Ta là gia tướng Trần Cật trong phủ Phi Liêm đại nhân, ngươi là người nào dám xen vào chuyện này, biết điều mau cút đi”.
Thì ra, trang phục triều Thương phân biệt đẳng cấp, tôn quý nhất màu trắng, các quý tộc là màu vàng, hồng. Mà trang phục màu xám chính là đại biểu quan lại cấp thấp cùng bình dân, cho nên Trần Cật tuyệt không coi vào đâu.
“To gan!” Tùy tòng thấy chủ nhân bị một tên tiểu tốt nhà đại phu quát mắng, tức giận bước lên, lại bị Trương Tử Tinh giơ tay ngăn cản.
“Phi Liêm đại phu?” Trương Tử Tinh nhíu mày suy nghĩ, lập tức nhớ tới vài ngày trước một kẻ cao gầy đến Thọ Vương Phủ dâng lễ vật, chính là gian thần nổi tiếng nhà Thương Trụ. Khi quân Chu tấn công Triều Ca, còn cùng Ác Lai trộm ngọc tỷ dâng Vũ Vương, bán chủ cầu vinh.
Thấy bộ dạng vênh váo của Trần Cật, vốn đã phản cảm với Phi Liêm, Trương Tử Tinh không giận mà cười, huơ tay ”Phi Liêm đại phu thì sao? Chuyện hôm nay bổn đại gia làm chủ”.
Mấy tên tùy tòng sớm không nhịn nổi, thấy chủ nhân ra lệnh, lập tức xông vào mấy tên đại hán, bọn họ đều là hộ vệ tinh duệ trong phủ Thọ Vương, võ nghệ cao cường, lấy ít địch nhiều còn chiếm thượng phong.
Trương Tử Tinh xem thấy hứng thú, cũng gia nhập vòng chiến. Dù võ nghệ rất kém, nhưng động tác rất nhanh, sức mạnh hơn người, cứ một phát đấm là một tên đại hán ộc máu ngã xuống. Lại đá cho một tên khác ngất xỉu, không bao lâu sau đã đánh ngã 4 tên. Trần Cật thấy Trương Tử Tinh lợi hại, cầm kiếm chém trộm từ đằng sau. Nam tử thân trần thấy vậy, bất chấp tất cả xông tới ôm chặt Trần Cật vật xuống đất. Đầu mũi kiếm sượt qua bả vai Trương Tử Tinh, dẫn theo một vết máu.
Trần Cật đánh trộm không thành, vô cùng tức giận, đang muốn giơ kiếm đâm chết nam tử thân trần, bỗng nhiên trong ngực khó thở, cả người bị Trương Tử Tinh tóm áo nhấc lên, sau đó quăng ra xa, ”Rầm” một cái, đau đến nửa ngày không dậy nổi, mà thanh kiếm bị Trương Tử Tinh dùng sức bẻ gãy thành 2 đoạn.
Hộ vệ Thọ Vương phủ thấy chủ nhân thần dũng, cũng phấn chấn tinh thần đánh gục mấy tên đại hán còn lại. Trần Cật thấy chuyện không ổn, nhịn đau nhờ đồng bọn kéo dậy, buông mấy câu hăm dọa rồi vội vã ly khai chợ.
Chiến đấu xong mới phát hiện chủ nhân bị thương, lũ hộ vệ vội vã quỳ xưng tội, tự nhận bảo vệ bất lực.
Trương Tử Tinh thấy mấy tên đại hán cụp đuôi bỏ chạy, phiền muộn trong lòng tiêu tan không ít, cũng không trách mắng hộ vệ mà ngẩng mặt cười lớn, ”Thống khoái!”
Nam tử thân trần kia quỳ gối quay về Trương Tử Tinh dập đầu cảm tạ không ngừng: ”Đa tạ ân nhân ra tay cứu giúp! Phi Liêm đại nhân quyền cao chức trọng, xin ân nhân mau mau ly khai, tránh hậu hoạn vô cùng”.
“Ngươi không cần lo cho ta, xem chính mình đi…” Trương Tử Tinh ớn nhất mấy người quỳ rạp không thôi, huống hồ hắn thân là Thọ Vương, có lý nào lại sợ quyền thế của Phi Liêm, giơ tay đỡ nam tử dậy: ”Ngươi nô lệ bỏ trốn, trên người không có chứng kiện, cho dù đến y quán, ai dám chữa bệnh cho muội muội ngươi? Cho dù có người hảo tâm chữa trị, các ngươi cũng khó chạy thoát Muội Ấp thành, chỉ sợ cuối cùng còn khó thoát tội chết”.
Nam tử cười khổ nói: ”Nhà tiểu nhân mấy đời là nô đãi, cha đắc tội chủ nhân bị chém đầu, mẫu thân cũng mệt nhọc mà chết, chỉ còn lại mình muội muội cùng tiểu nhân nương tựa, bây giờ bệnh tình nguy cấp, tiểu nhân làm sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn em gái chết! Đành làm ra hạ sách này…tiểu nhân nếu chết, cũng thế mà thôi, chỉ thương em gái khổ mệnh”.
Trương Tử Tinh tự nhiên biết số mệnh bi thảm của nô lệ trong xã hội này, nghĩ đến nhà Thương vẫn còn ở thời dã man, xã hội sơ cấp, trong lòng không khỏi nặng nề, thấy nam tử trước mắt bày ra biểu tình phó mặc cho số mệnh, đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên. Chính mình tương lai là ”Trụ Vương”, cũng không phải chỉ là 1 quân cờ của ”thiên mệnh” sao? Đầu óc suy ngẫm, nhất thời đờ người ra.
Thực là bị sắp đặt rồi sao?
Thực không có cách nào thay đổi ư?
“Nếu có cơ hội, ngươi…có muốn thay đổi mệnh vận của mình và muội muội không?”
Im lặng cả buổi, Trương Tử Tinh đột ngột hỏi một câu khiến nam tử bất ngờ, ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu mạnh mẽ.
“Nếu ta nói, ngươi rất có thể sẽ thất bại hoặc chết đi, ngươi còn dám kiên trì?”
Nam tử không hề do dự, thái độ kiên định gật đầu. Hắn vốn là nô lệ bỏ trốn, trên người vô sản, còn chịu tội chết, còn sợ chó gì thất bại hoặc mất mạng?
Trương Tử Tinh nắm chặt đôi tay, trong đầu xẹt qua một tia chớp, ánh mắt dần biến thành cuồng nhiệt – ngay cả 1 tên nô lệ địa vị thấp nhất xã hội còn không sợ thất bải mà mong cải biến mệnh vận, chẳng nhẽ chính mình nắm trong tay mấy ngàn năm trí tuệ nhân loại còn không bằng hắn sao?
Không phải thời đại học bạn bè thường dùng câu thô tục, cái gì gọi là ”người chết súng hướng lên trời” (^-^) sao? Đơn giản chính là nói”Chó má”!
Đứt là cùng, sợ cái đíu! (Yeah! Yeah! )
Lão giặc trời muốn nhà Thương diệt vong theo bài vở ”tình tiết”, bổn điện hạ thề không cho ngươi đắc ý, nếu không làm cho cái thế giới này trời long đất lở, chẳng phải uổng phí lần”trọng sinh” này sao?
Từ kinh tế đến quân sự, thẳng tay khiến thời đại tiến bộ, trang bị hàng nghìn hàng vạn binh sĩ tay cầm súng ống đối phó với lũ tiên nhân, bắn thành tổ ong lỗ chỗ, xem các ngươi có bao nhiêu tiên dược mà uống? Làm loạn lên đấy, rồi sao? Nếu mà được, làm vài trăm quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân bắn tan tành núi Côn Lôn, để xem mấy lão rùa già trong Ngọc Hư Cung mai cứng đến mức nào.
Đối mặt đánh không lại tiên nhân, thì làm kế ly gián, xui hổ thịt sói, mượn đao giết người, chắc đủ a… Nếu không thẳng tay đối phó, giết được tên nào hay tên nấy, nếu có thể mang mấy vị giáo chủ thánh thân biến thành quang can tư lệnh thì thật là tuyệt …cho dù có chết bị phong thần, cũng là người mang chiến tích …
Mỹ nữ trong thế giới Phong Thần không phải rất nhiều sao? Cái gì tiên cô, tiên tử, công chúa…tiếc là trong sách mô tả không rõ, không cách nào hình dung, tốt nhất bê tất vào hậu cung, nếu cuộc chiến này không dễ dàng, chết trong vòng tay mỹ nữ, phong thần cũng phong lưu.
Trương Tử Tinh hạ quyết tâm, chỉ thấy cả người sảng khoái, bức bối lâu ngày tiêu tan không thấy, vui vẻ cười lớn.
Kỳ thật có chút chuyện rất đơn giản, nhưng người trong cuộc thường u mê, thậm chí lâm vào bế tắc, nhưng người thông minh thực sự chỉ cần 1 cơ hội, là có thể giác ngộ nhân quả mà thoát ra. Trương Tử Tinh hôm nay chính là nhờ cơ hội này, bên ngoài không có gì khác biệt nhưng tinh thần đã thay đổi căn bản.
Nam nô lệ này không biết chuyện, thấy ân nhân cười như thằng hâm, cũng không dám hỏi nhiều.
Lúc này đầu đường truyền tới một trận hò hét, khiến Trương Tử Tinh đang từ mơ màng tự sướng tỉnh lại, nhìn ra đằng xa thấy một nhóm người đang xông lại bên này. Trương Tử Tinh tinh mắt nhận thấy đi đầu là một võ tướng cưới ngựa dẫn theo một nhóm binh sĩ, mà kẻ bị mình đánh ngã, Trần Cật cũng ở bên trong. Nhưng hắn là ai? Sao có thể e ngại mấy tên này?
Nam tử thân trần cũng mẫn cảm đoán ra truy binh đã đuổi tới, vội vã nói: ”Mong ân nhân thương xót dẫn theo em gái tiểu nhân ly khai, tiểu nhân ở lại làm lạc hướng truy binh, liều chết cũng bảo hộ ân khân rời khỏi. Đại ân đại đức của ân nhân, chỉ có thể đem thân báo đáp”.
Nam tử này dù là nô lệ, nhưng trọng tình trọng nghĩa, thấy chết không sờn thật là hiếm có. Không chờ Trương Tử Tinh mở miệng, bỗng có người ở một bên nói: ”Không cần như vậy, các vị cứ yên tâm rời đi, bần đạo thi triển tiểu thuật, có thể bảo hộ các vị an toàn”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện