[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 20 : Lập Quân Uy Thân Chinh Đông Di

Người đăng: 

.
Giặc Đông Di đã diệt vài tiểu quốc chư hầu Chu, Mạc nơi biên cương, cướp tiền tài, phụ nữ vô số, đất Đông Lỗ của Khương Bá Hầu cũng bị tập kích quy mô lớn, tự thấy khó chống, nên xin bệ hạ phát binh chi viện. “Tự thấy khó chống ? Hừ !”, Trương Tử Tinh cười lạnh một tiếng: “quả nhân xem ra hắn muốn bảo tồn thực lực, không nguyện ý tổn hao binh lực đánh với Đông Di ! Không trách lần nào cũng đòi tăng viện gấp, lúc Đông Di thối lui lại ra vẻ nhiệt tình giúp đỡ mấy chư hầu kia phục quốc. Một là lấy tiếng nhân nghĩa, hai là tránh cho lãnh địa của hắn sát với Đông Di, tránh cùng Đông Di trực tiếp xung đột lợi ích. Nên mỗi lần có họa Đông Di, chịu tổn hại đều là mấy tiểu quốc chư hầu! Giỏi cho một tên Đông Bá Hầu !”. Văn Trọng nhíu mày nói: “Bệ hạ nói rất đúng, Đông Bá Hầu rõ là có ý không muốn dẹp giặc. Nhưng tiên đế từng hai lần mệnh lão thần lĩnh binh giao chiến với Đông Di, thấy chúng không phải là loại dễ đối phó. Người Đông Di là hậu duệ của Ma thần Xi Vưu, tinh thông dã luyện, có nhiều tinh binh, lại còn có thủ hộ ma thú năm đó được Hậu Nghệ hàng phục, hết sức lợi hại. Cho dù là lão thần, cũng không nắm chắc đánh thắng”. Trương Tử Tinh nhớ tới Hung Nô thời Tây Hán không ngừng quấy nhiễu biên cương, rất khó trừ diệt, không khỏi gật đầu, Khuyển Nhung và Đông Di nếu không bình định, biên cương Đại Thương sẽ khó có ngày an ổn. “Lão thần bất tài, nguyện lĩnh binh chinh Đông, quyết dẹp mối nguy Đông Di này !”, Văn thái sư quả là vị trung thần tiêu chuẩn “ăn lộc vua, lo việc nước”, lập tức oai dũng xin nhận trọng trách xuất chinh. “Lão thái sư, người vì Đại Thương ta cả đời rong ruổi lưng ngựa, công lao to lớn, quả nhân không đành lòng mệt nhọc ngươi. Lần này xin Thái sư tọa trấn Triều Ca, quả nhân muốn ngự giá thân chinh, bình định Đông Di!” Tử Tinh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lấp lánh tinh quang. Văn Trọng vừa nghe Thiên tử đòi thân chinh vào nơi hiểm địa, vội vàng ngăn trở: “Bệ hạ thân là Thiên tử, nên coi giang sơn xã tắc làm trọng, sao có thể tự mình xuất binh? Lão thần tuy tuổi cao, nhưng tự tin vẫn còn dư lực giúp Bệ hạ giải lo, chẳng nhẽ Bệ hạ chê lão thần già cả vô dụng rồi ?” “Lão thái sư chớ hiểu nhầm quả nhân, người là cô phụ được tiên đế phó thác, trụ cột của quốc gia, quả nhân vẫn xem như cánh tay phải của mình, sao lại xem nhẹ?” Trương Tử Tinh an ủi Văn thái sư đang có chút kích động, nói ra lý do tại sao mình muốn thân chinh: “không dấu Thái sư, Đại Thương từ thời Vũ Đinh vị thế giảm sút, sớm không giữ được cái uy chấn nhiếp bốn phương thưở Thành Thang. Hôm nay trong có 800 chư hầu bất tuân, ngoài có Khuyển Nhung, Đông Di rình rập, thực là trong ngoài đều có họa ! Quả nhân từ khi đăng cơ, tuy dốc lực phát triển kinh tế tăng cường quốc lực, nhưng muốn thay đổi cục diện không phải nhanh chóng làm được. Thân làm vua, trong tu đức độ, ngoài trị tướng lĩnh. Quả nhân ban ra tam đại kỳ thư, thiên hạ đều khen ngợi cảm tạ ân đức, quả là rất tốt. Mà hôm nay ngự giá thân chinh Đông Di, là để lập uy. Có uy, có đức mới có thể chấn nhiếp chư hầu thiên hạ, dễ bề thực hiện đại kế cải cách sau này”. “Lão thần ngu muội, không biết Bệ hạ hùng tâm tráng chí, xin được thứ tội. Lão thần nguyện đem hết sức phò tá Bệ hạ thực thi kế sách, sáng lập cơ nghiệp huy hoàng ”. Nghe Thiên tử nói vậy, Văn Trọng hết sức khâm phục, cũng không can ngăn nữa, “lão thần biết Bệ hạ có tài thao lược, nhưng dù sao cũng là lần đầu ra trận, cần phải hết sức cẩn thận, thêm nữa ý nghĩa cuộc chiến này quan trọng như vậy, xin Bệ hạ cho phép lão thần cùng theo dẹp giặc”. “Quả nhân lần này xuất chinh Đông Di, Triều ca quần long vô thủ, rất cần Hộ Quốc Song Tiên của Thái sư tọa trấn, tránh hậu phương không phòng bị, bị chuyện bất ngờ”, Trương Tử Tinh thành khẩn nhìn Văn Trọng nói: “quả nhân biết trận chiến này trọng yếu, nguyện nghe Thái sư chỉ bảo ”. “Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ võ nghệ cao cường, tinh thông binh pháp có thể dùng được, Phụ Quốc tướng quân Khương Văn Hoán tuy còn ít tuổi, nhưng lại là con trai Đông Bá Hầu, tất nhiên cũng theo ngự giá, chuyện quân sự nên tham khảo ý kiến hai người này”, Văn Trọng trầm ngâm giây lát, lại nói: “có hai người này phò tả, nếu là đối phó địch nhân tầm thường chắc chắn có thừa, nhưng Đông Di trừ bỏ có dị thú, còn có không ít đạo sĩ kỳ dị, cho nên Bệ hạ nên tìm thêm người ứng phó”. Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới hôm nay gặp Đặng Thiền Ngọc, đầu bỗng nóng lên nói: “nghe nói tổng binh ải Tam Sơn Đặng Cửu Công chinh chiến từ lâu, là nhân tài khó gặp, có thể dùng Đông chinh không?” “Đặng Cửu Công đúng là tướng tài, nhưng cũng không phải người tu đạo, thần đề cử một người - Tổng binh ải Thanh Long, Trương Quế Phương, người này là môn hạ Triệt giáo ta, không chỉ dùng binh xuất chúng, còn am hiểu đạo thuật, tướng dưới tay Phong Lâm cũng không phải người phàm, có thể theo bệ hạ xuất chinh”. Trương Tử Tinh cũng biết đây không phải là lúc nghĩ đến Đặng Thiền Ngọc, đừng nói người ta giờ còn là tiểu MM chưa thành thục, chỉ bằng chức trách của Đặng Cửu Công giờ cũng không nên điều động, Ải Tam Sơn gần với đất của Nam Bá Hầu, cùng mấy ải Du Hồn, Tỵ Thủy giống nhau, đều có vị trí chiến lược địa lý vô cùng trọng yếu. Nam Bá Hầu bề ngoài thô hào, nhưng nội tâm âm trầm, không thể không đề phòng. Hắn đề nghị Đặng Cửu Công, đa phần là vì tư tâm, vừa nói ra mồm cũng thấy không ổn, vội vàng thay đổi nói: “Thái sư nói rất đúng, quả nhân nghe ải Giai Mộng có Ma gia tứ tướng, ai cũng có pháp thuật…đúng rồi, còn có Lý Tĩnh ở ải Trần Đường cũng biết phép ngũ hành, có thể cùng quả nhân xuất chinh.” “Đại ca trong Ma gia tứ tướng, Ma Lễ Thanh từng theo lão thân xuất chinh Đông Di, rất có kinh nghiệm, lão thần đang muốn tiến cử tứ tướng, không ngờ Bệ hạ đã nói ra…Bệ hạ biết dùng người như vậy, quả là hồng phúc của Đại Thương ta. Có nhiều tướng tài theo trợ, tất có thể dẹp yên Đông Di, uy chấn thiên hạ”, Văn Trọng lộ vẻ tán thưởng, “Lần này đi Đông Di, phải hết sức cẩn thận, làm sự gì cũng nên suy nghĩ kỹ, chớ có nóng vội. Thần có một đạo linh phù, nếu Bệ hạ đánh giặc trở ngại có thể đốt nó, lão thần lập tức khởi binh tương trợ”. “Mệt nhọc Thái sư vậy”, Trương Tử Tinh biết Văn Trọng làm vậy là muốn tốt cho hắn, cũng không cự tuyệt đưa tay nhận lấy linh phù. Trương Tử Tinh lập tức hạ chỉ ngay trong đêm, đòi ải Thanh Long Trương Quế Phương, Phong Lâm, ải Giai Mộng Ma gia tứ tướng cùng ải Trần Đường Lý Tĩnh vào Triều Ca, đồng thời lệnh Hoàng Phi Hổ, Khương Văn Hoán hai người lo binh mã, lương thảo chuẩn bị Đông chinh. Hậu cung ba nàng nghe Tử Tinh muốn chinh Đông, lập tức lo lắng cùng ỉ ôi một trận, Hoàng Phi Yến còn đề xuất theo phu quân xuất chinh. Trương Tử Tinh biết trận chiến này ý nghĩa quan trọng, không dễ thắng lợi, tất nhiên không đồng ý. Cuối cùng vẫn là Khương Văn Sắc thông hiểu đại nghĩa, lấy thân phận đại tỷ cùng Hoàng hậu đả thông khuyên bảo Dương Cửu và Hoàng Phi Yến. Ba ngày sau, Hoàng Phi Hổ, Khương Văn Hoán hoàn thành tập kết đại quân, Trương Quế Phương, Phong Lâm, Ma gia tứ tướng cùng Lý Tĩnh cũng tới Triều ca, Trương Tử Tinh nén lòng từ biệt tam phi nước mắt ướt đầm, giao đại sự trong triều cho Văn Trọng và Thương Dung, ngự giá suất lĩnh 10 vạn đại quân đi lên biên giới phía Đông. Vài ngày sau, đại quân đã tới lãnh địa Đông Lỗ của Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở, nghe tin Thiên tử thân chinh suất binh đã tới, Khương Hoàn Sở vội vã dẫn thuộc hạ ra ngoài thành nghênh đón. Vừa hội diện, Khương Hoàn Sở đã quỳ xuống nhận tội với Thiên tử, Trương Tử Tinh tuy bất mãn, nhưng dù sao Đông Bá Hầu cũng là nhạc phụ của mình, lại hùng cứ một phương, nên cũng không trách mắng chuyện “không có khả năng dẹp loạn”, an ủi vài lời rồi lập tức hỏi han tình hình Đông Di. Người Đông Di rất giỏi bắn cung, cưỡi ngựa cũng tài, khả năng công kích từ xa tương đối lợi hại, thích loại hình chiến đấu du kích. Quân Đại Thương thường bị tập kích từ xa, khi đuổi lại gần thì đối phương rút lui rất nhanh. Quân Thương tuy rất mạnh, nhưng rốt cục không cách nào đuổi được kẻ địch, dần dần bị tiêu hao cho tới khi đành bỏ cuộc. Mỗi lần đẩy lui hay đánh bại Đông Di, binh Thương đều phải trả giá rất đắt.. Trương Tử Tinh hiểu được tình hình, biết Khương Hoàn Sở tuy thực có ý bảo tồn thực lực, nhưng Đông Di quả khó đối phó. Nhưng hắn đã ngự giá thân chinh, nhất định phải làm ra một chiến tích lẫy lừng, cho chư hầu thiên hạ đều biết uy nghi của Thiên Tử Trụ, xem mấy kẻ như Cơ Xương còn dám có ý phản nghịch !. Hắn rất biết đạo lý thu phục lòng người, không vào ngay hành cung Khương Hoàn Sở đã chuẩn bị, lập tức lên tiền tuyến thăm hỏi những chư hầu bị tập kích lãnh địa, phái y sĩ cứu trợ tướng sĩ và dân chúng bị thương, lại ban cho đồ tiếp tế. Việc làm này lập tức thu được hiệu quả, các tiểu chư hầu không cần nói, binh sĩ và bách tính thường ngày không ai nhòm ngó, không ngờ Thiên tử lại quan tâm đến bọn họ như vậy, cảm ân rơi nước mắt, xưng tụng ân đức Thiên tử. Sớm ngày thứ hai, thám tử cấp báo, phía Đông Di có Hữu Cùng tộc dẫn Hữu Ngu tộc, Hữu Hỗ tộc dẫn quân xâm phạm biên cảnh, đại quân đã đánh tới Đông Nguyên(đồng bằng phía đông). Trương Tử Tinh vội vã triệu tập chúng thần thương nghị đối sách. Khương Hoàn Sở cho rằng Đông Di quen công không quen phòng thủ, quen động mà không quen tĩnh, để tránh đồng bằng, là nơi bọn chúng có sở trường chiến đấu; không bằng bỏ qua chiến trường Đông Nguyên, cố thủ trong các thành xung quanh, chờ cơ hội phản kích. Nhưng Khương Văn Hoán lại cho rằng chiến lược của phụ thân quá bảo thủ, một là tăng chí khí quân địch, hai là để bách tính suốt một dải Đông Nguyên lâm vào thảm cảnh, ba là cố thủ không cách nào truy kích, chẳng bằng chủ động xuất kích, dùng kỳ binh đánh bại. Khương Hoàn Sở không nghĩ con trai mới tới Triều Ca 2 năm, đã biến thành nóng vội như vậy, lập tức phản đối kịch liệt. Đâu dè vị Nguyên soái hậu quân Khương Văn Hoán không hề sợ hãi phụ thân, còn dùng lý lẽ tranh cãi khiến Khương Hoàn Sở tức đến cả đầu bốc khói, nhưng ngại Thiên tử ở đây, không dám phát tác. Khiến Khương Hoàn Sở còn bất ngờ hơn là, Thiên tử vốn đang vẻ mặt lạnh lùng, trầm tư suy nghĩ, lại đột ngột đồng ý ý kiến cực kỳ mạo hiểm của con trai, lại còn định tự dẫn đại quân ra Đông Nguyên nghênh địch. Khương Hoàn Sở tuy có lòng bảo toản thực lực, nhưng cũng không muốn vị con rể Thiên tử Đại Thương đại bại trên đất của mình, mất hết mặt mũi, vội vã khổ tâm khuyên giải Trương Tử Tinh nên đánh chắc, thắng chắc, từ từ giành lại đất đai. Rất tiếc, vị Thiên tử trẻ tuổi này không thèm để ý tới hắn khổ cực khuyên nhủ, “một mình một ý” quyết tự dẫn ba quân xuất chinh, khiến Khương Hoàn Sở giậm chân không ngừng, suýt chút bất kể lễ tiết phát ra danh ngôn của hậu thế Tào Tháo ”loại mưu kế của trẻ con”. Không biết làm sao, Đông Bá Hầu chỉ đành chấp nhận theo Thiên tử xuất binh, ngầm dặn dò tâm phúc sẵn sàng tiếp ứng cứu viện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang