[Dịch]Nga Mỵ- Sưu tầm
Chương 59 : Đánh đập tàn nhẫn
.
Tiếu Bách Luyện nhìn qua thấy như trẻ tuổi, nhưng trên thực tế cũng đã gần trăm tuổi rồi, vì bụng dạ thâm trầm nên khi bị Thành Khuê Bản gấp rút thúc giục thì ngược lại do dự .
Hắn nhìn ra được tuổi của Doãn Tử Chương đích thực không lớn lắm, có thể có được tu vi của Luyện Khí kỳ tầng chín, chỉ sợ không phải người bình thường, giết tên này không khó nhưng vạn nhất tin tức tiết lộ ra ngoài, đưa tới sau lưng sư phụ hắn thì hậu quả không thể lường trước được, chỉ vì một Thành Khuê Bản không khỏi quá không đáng giá.
Cho nên hắn không vội ra tay: “Tiểu bối hãy xưng tên ra!” .
“Doãn Tử Chương.” Doãn Tử Chương không có giấu diếm tên của mình, lúc bị người ta phát hiện trong lòng hắn không khỏi có mấy phần ảo não, mình quả nhiên vẫn còn thiếu hụt kinh nghiệm.
Về phần cao thủ Trúc Cơ kỳ trước mặt này, hắn chẳng những không sợ ngược lại còn có phần kích động. Hôm qua ở trước cửa Thiên Công phường gặp phải tiểu hài tử xấu xa cố tình gây sự kia, hắn đã muốn thử xem một chút thực lực của mình cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ chênh lệch là bao nhiêu?
Hắn tấn nhập Luyện Khí kỳ tầng chín đã có hơn nửa năm, nhưng hắn cũng không có nóng lòng mong muốn tăng cấp nhanh, ngược lại hắn ổn định lại tâm thần lên kế hoạch củng cố tu vi tăng lên, có Chu Chu dùng linh thảo Linh thú nấu nướng thức ăn ngon, cộng thêm mấy tháng gần đây cơ hồ là đem đan dược làm cơm để ăn, nên sư phụ Vu Thiên Nhận của hắn từng cảm thán quá, tu vi của hắn đã tiếp cận gần sát đỉnh Trúc Cơ kỳ rồi, chỉ thiếu một bước là đến cửa cuối cùng, thậm chí có khả năng đạt tới việc không cần Trúc Cơ Đan cũng có thể đột phá thành công cảnh giới trình độ Trúc Cơ biến thái.
Hắn khẩn cấp cần cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ chân chính buông tay đánh một trận, cho dù hôm nay không có đụng vào Tiếu Bách Luyện, hắn trở lại Phái Thánh Trí cũng sẽ xin tiền bối Trúc Cơ kỳ đối chiến một trận.
Tiếu Bách Luyện nghe tên Doãn Tử Chương thì sắc mặt liền biến hóa, mấy tháng trước hắn đã nghe nói Nguyên Anh tổ sư Vu Thiên Nhận của Phái Thánh Trí mới thu một gã đệ tử thiên tài băng hệ đan linh căn, nhìn tuổi tác cùng thủ đoạn sử dụng của thiếu niên này, tám chín phần đúng là tên đó.
Vì một Thành Khuê Bản mà cùng tu sĩ Nguyên Anh kết làm tử thù, không khỏi quá không đáng giá rồi!
Thành Khuê Bản nhìn ánh mắt đánh giá của Tiếu Bách Luyện cũng đoán được ý nghĩ của tên này rồi, trong lòng lo lắng vô cùng, con ngươi xoay tròn suy tư tìm đối sách. Doãn Tử Chương và Chu Chu nhất định không thể để chạy được, không nói tới chuyện thù hận thường ngày, chỉ cần lý do hắn ra ngoài bán những đan dược này cho phái Thống Chướng, vì có không ít đan dược là từ trong đan phòng thường ngày khấu trừ đoạt được ở Ứng Bàng Phong, còn một bộ phận là hắn lén thay phái Thống Chướng luyện chế. Chuyện này mà truyền đi ra ngoài chính là phản bội sư môn, làm sao cũng sẽ là một chữ chết.
Vô luận như thế nào cũng nhất định phải nghĩ biện pháp để cho Tiếu Bách Luyện giết người hai mầm tai hoạ này!
Hắn khẽ cắn răng dứt khoát thẳng thắn nói: “Tiểu tử này là nhập thất đệ tử Nguyên Anh tổ sư Vu Thiên Nhận phái ta mới thu, cùng ta có thù oán riêng, Tiếu tiền bối chỉ cần giúp ta giết hắn, thì ta liền đầu nhập vào phái Thống Chướng, tuyệt không đổi ý!”
Tiếu Bách Luyện nhìn hắn nhưng không có lên tiếng, Thành Khuê Bản lập tức sẽ tấn nhập vào nhị phẩm Luyện Đan Sư rồi, thực tế tuổi hắn không lớn lắm, tiền đồ ngày sau không thể biết được, Phái Thống Chướng thiếu nhất nhân tài như vậy, nhưng mà lý do này còn không đáng để mình cùng với Phái Thánh Trí xé mặt, liều chết đắc tội với Vu Thiên Nhận tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thành Khuê Bản tiếp tục kích động nói: “Tiểu tử này tư chất đan linh căn là băng hệ, hiện tại vẫn chưa tới hai mươi tuổi đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng chín, lúc này không trừ diệt đi, ngày sau tất thành họa lớn cho Phái Thống Chướng! Chúng ta hành động bí mật một chút, người nào lại biết hắn chết trong tay chúng chứ?”
Ngược lại câu này hắn đã nói đúng nội tâm của Tiếu Bách Luyện, lập tức Tiếu Bách Luyện không do dự nữa, nhìn Doãn Tử Chương lạnh lùng nói: “Chỉ đổ thừa vận khí của ngươi không tốt, hôm nay liền để tánh mạng ở lại chỗ này đi.”
Chu Chu nghe Thành Khuê Bản một phen dụng tâm ác độc giải thích, đã hiểu trận chiến này chạy không thoát được, nàng kéo ống tay áo Doãn Tử Chương nói: “Ngươi cẩn thận một chút, ta có Kim tước bình bát diện, còn có Tiểu Trư, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Thật ra thì nàng sợ gần chết, nàng cũng nghe qua các sư huynh đệ khác nói đến sự khác biệt giữa Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ, bình thường mười tu sĩ Luyện Khí kỳ chín tầng chống lại một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tệ nhất chỉ đạt cấp sơ kỳ cũng đã một đi không về rồi.
Nhưng mà vào lúc này nàng không thể lộ ra bộ dạng hoảng sợ vô dụng để tăng thêm gánh nặng cho Doãn Tử Chương, một khi Doãn Tử Chương mà thua, nàng cũng sẽ không có kết quả tốt, để hắn yên lòng chuyên tâm toàn lực ra tay, nói không chừng hai người còn có một cơ hội sống.
Doãn Tử Chương quay đầu lại cười một tiếng, lấy Bát Vân Thoi ra rồi đẩy Chu Chu vào trong, khẽ nói: “Đồ con lợn, đàng hoàng chờ ở đó đi. Ai có rãnh lo lắng cho ngươi!”
Sư phụ quả nhiên có dự kiến trước, tốc độ phi hành của Bát Vân Thoi vừa mau lại có pháp trận đủ để ngăn cản tu sĩ Trúc Cơ kỳ công kích, đánh không lại còn có thể chạy, thật sự là thứ tốt cần thiết cho nhà lữ hành.
Tiếu Bách Luyện vừa thấy Bát Vân Thoi, thì sắc mặt hết sức khó coi, nhưng đồng thời cũng không nhịn được mà nổi lên lòng tham, Chu Chu nhìn qua cũng không có tu vi gì, từ hành động Doãn Tử Chương đẩy nàng vào Bát Vân Thoi cũng nói rõ tiểu nha đầu này căn bản không có tính chất uy hiếp nào cả, chỉ cần hắn giết Doãn Tử Chương rồi thì ngay cả năng lực dùng Bát Vân Thoi rời đi Chu Chu cũng không có, đến lúc đó hắn có thể vui lòng nhận được một món bảo khí trung phẩm như vậy, lại còn có thêm một khoản tiền của phi nghĩa.
Hắn hướng Thành Khuê Bản nháy mắt, người sau lập tức hiểu ý, chỉ chờ Tiếu Bách Luyện cùng Doãn Tử Chương giao thủ, hắn sẽ phải trông chừng Bát Vân Thoi này, để ngừa Doãn Tử Chương chạy trốn, một khi để cho hắn tiến vào Bát Vân Thoi thì mình cùng Tiếu Bách Luyện cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tên này chạy trốn thôi.
Thành Khuê Bản hung hăng nhìn chằm chằm Doãn Tử Chương, thầm nghĩ: tiểu tử thúi, ngươi thật không biết trời cao đất rộng, đợi lát nữa ngươi sẽ biết lợi hại của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng may là ngươi cuồng vọng tự đại, nếu không ngươi trực tiếp dùng pháp bảo này chạy trốn thì chúng ta quả thật không thể làm gì cả.
Bên kia Tiếu Bách Luyện chỉ cầu tốc chiến tốc thắng, vừa ra tay chính là xuất ra tuyệt chiêu toàn lực ứng phó, một cái bàn tay lớn chừng ba trượng từ phía sau hắn dần dần hiện hình, rồi dùng thế sét đánh lôi đình đánh về hướng Doãn Tử Chương!
Phạm vi bàn tay to bao trùm quá nhiều, đáng sợ nhất chính là ảnh hưởng hướng của chưởng, Doãn Tử Chương cảm thấy động tác cả người hắn chậm chạp sức nặng không chỉ gấp mười lần, mà vô luận hướng phương nơi nào né tránh cũng không kịp nữa.
Thành Khuê Bản lớn tiếng hoan hô tán thưởng: “Cự linh chưởng, uy thế tốt!”
Chu Chu trợn mắt nhìn hắn, Tiểu Trư từ trong túi lớn chứa linh thú được thả ra cũng thở hồng hộc theo.
Doãn Tử Chương đối mặt với ảnh hưởng của lực chưởng khổng lồ sẽ tiếp xúc tới trong nháy mắt cũng không có hoảng loạn, hai tay toàn lực hợp lại, một cánh tay băng thô dài khoản hai thước như cây cột nhanh chóng ngưng kết mà thành, đỉnh trụ băng bén nhọn sắc bén, hướng nơi lòng bàn tay cự chưởng nghênh đón.
Cự chưởng bị trụ băng đâm thật mạnh, trong nháy mắt liền xuất hiện hình ảnh co quắp vô cùng sinh động, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, rắc một tiếng đã đem trụ băng làm chấn động nát bấy, một lần nữa hướng Doãn Tử Chương đập tới.
Doãn Tử Chương cũng không có trông cậy vào trụ băng có thể ngăn cản được Cự chưởng, hắn chỉ cần một chút thời gian để thoát khỏi phạm vi Cự chưởng công kích. Ở trước một khắc Cự chưởng đập vào, hắn dưới nguy hiểm của nguy hiểm lớn lách mình tránh ra, Cự chưởng đập xuống trên mặt đất cách không tới nửa thước bên cạnh hắn, một tiếng ầm vang lưu lại một hố sâu chưởng ấn khổng lồ chừng hơn một trượng, cả sơn cốc hơi bị chấn động.
Một kích của Tiếu Bách Luyện bị ngăn trở, lần nữa vận chưởng truy kích, bộ cự linh chưởng này mặc dù tốt, nhưng nó quá tiêu hao pháp lực, hắn một lần nhiều lắm là chỉ có thể đánh ra ba chưởng, chưởng đầu tiên đập không trúng có chút ít đáng tiếc, nhưng mà hắn không cảm thấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể có bản lãnh tránh thoát hai chưởng phía sau!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện