[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1 : Thư sinh Mạnh Hạo

Người đăng: 

.
Triệu quốc là một nước nhỏ, giống những nước nhỏ khác ở Vùng đất Nam Thiệm này, hướng tới Đông Thổ, hướng tới Đại Đường, hướng tới Trường An, đó là sự kính trọng quốc chủ, cũng là lý tưởng của giới văn sinh Triệu quốc, giống như Đường Lâu trong đô thành có độ cao như hoàng cung, dường như có thể nhìn tới Đông Thổ Trường An ở cách trăm núi ngàn sông. Thời tiết tháng Tư lạnh lẽo nói không nên lời, tất nhiên là không có cái nóng gay gắt. Ngọn gió nhè nhẹ lướt qua mặt đất, ùa qua Bắc Mạc Khương Địch, thổi qua Đông Thổ Đại Đường, cuốn lên chút bụi đất như sương, uốn lượn vài vòng tới Đại Thanh Sơn ở bên cạnh Triệu quốc, rồi rơi xuống người của một vị văn sinh thiếu niên đang ngồi trên đỉnh ngọn núi kia. Thiếu niên này hơi gầy gò, tay cầm một chiếc hồ lô, người mặc một chiếc trường sam văn sĩ màu lam trông khá sạch sẽ, thoạt trông chừng mười sáu mười bảy tuổi, không cao lắm, da lại hơi đen, nhưng đôi mắt trong suốt kia lại mang theo chút thông minh, chỉ là lúc này hắn nhăn mày lại nên khiến vẻ thông minh liễm đi, mà thêm một phần mê mang. - Lại thi rớt… Thiếu niên thở dài. Hắn tên là Mạnh Hạo, là một thư sinh bình thường ở huyện Vân Kiệt dưới Đại Thanh Sơn này, cha mẹ đột nhiên mất tích từ thuở ấu thời, gia tài để lại vốn không nhiều, lại mấy năm đèn sách xa xỉ nên nay đã bần cùng. - Thi ba năm, ba năm nay không ngày nào là không đọc sách thánh hiền, đọc tới phát ngán rồi, chẳng lẽ khoa cử thật sự không phải con đường tương lai của Mạnh Hạo ta? Mạnh Hạo tự giễu, cúi đầu nhìn chiếc hồ lô trong tay, sắc mặt buồn bã. - Lý tưởng làm quan phát tài để làm kẻ có tiền đã ngày càng xa, lại càng đừng mơ tới chuyện có tiền rồi sẽ tới Đông Thổ Đại Đường… Vô dụng nhất đúng là thư sinh. Mạnh Hạo gượng cười, ngồi trên đỉnh núi yên tĩnh này nhìn hồ lô trong tay, vẻ mặt lại càng thêm u mê, u mê ấy là sự sợ hãi với tương lai, lại là mê mang về cuộc đời mình, không biết mai sau mình có thể làm được gì, cũng không rõ con đường tương lai ở nơi nào. Liệu sẽ có vị quý nhân nào coi trọng mình, hay có vị tiểu thư khuê các nào vừa ý mình, hay là năm sau đó liệu mình còn có tiếp tục khoa cử. Những câu hỏi không đáp án này, với một vị thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà nói, sự mê mang ấy như hóa thành một cái miệng lớn vô hình nuốt lấy hắn, làm cho hắn thấy sợ hãi. - Cho dù là tiên sinh dạy học trong huyện thành thì mỗi tháng cũng chỉ được vài đồng, thậm chí còn không nhiều bằng cửa hàng thợ mộc của Vương bá. Biết thế thì năm đó chẳng thèm đi học nữa, mà học tay nghề thợ mộc với Vương lão bá thì sau này có thể giải quyết ấm no rồi, còn tốt hơn là hai bàn tay trắng như bây giờ. Mạnh Hạo trầm mặc. - Nhà nay đã chẳng còn mấy lương thực, ngân lượng cũng đã tiêu xài chẳng còn dư là bao, còn nợ Chu viên ngoại ba lượng bạc, sau này… biết phải làm sao. Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thì thào vài câu. Bầu trời thật trong xanh, thật to lớn, nhìn mãi không thấy tận cùng, giống như hắn không nhìn tới tương lai. Hồi lâu sau, Mạnh Hạo lắc lắc đầu, lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, chăm chú đọc một lúc rồi nhét tờ giấy vào trong hồ lô, sau đó ra sức quăng xuống núi. Dưới núi có một con sông lớn, đông giá rét mà nước sông không hề đông lạnh, nghe nói là nó chảy qua Đông Thổ Đại Đường. Đứng trên đỉnh núi, Mạnh Hạo im lặng nhìn hồ lô dần trôi xa theo dòng nước dưới chân núi, không hề chớp mắt, dường như thấy được người mẹ ruột thịt của mình. Hồ lô kia mang theo lý tưởng của hắn, mang theo khát vọng mãnh liệt của hắn với tương lai, càng lúc trôi càng xa, không biết ngày nào tháng nào sẽ có người nhặt được hồ lô đó, đọc được tờ giấy bên trong. Một lúc sau, Mạnh Hạo mới thu tầm mắt lại, che dấu đi vẻ mê mang trong ánh mắt, hít một hơi thật sâu hơi thở của núi non, ánh mắt toát lên vẻ kiên định. - Cho dù thế nào, học hành cũng được, thợ khéo cũng vậy, luôn phải… sinh tồn. Mạnh Hạo vốn là người có tính cách như vậy đó, trong thông minh có kiên cường, nếu không như vậy thì năm đó khi song thân ra ngoài rồi hắn đã chẳng thể một thân một mình sống tới bây giờ. Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lại càng thêm kiên định, đang định xuống núi thì đúng lúc này, dưới vách núi kia truyền tới âm thanh yếu ớt như sắp bị gió thổi tan, lúc truyền vào tai Mạnh Hạo thì đã mỏng manh đến mức dường như khó có thể phát hiện. - Cứu… cứu với… Mạnh Hạo khựng người, giật mình một cái rồi cẩn thận nghe ngóng, tiếng cứu mạng ấy cũng rõ ràng hơn khi hắn chú tâm lắng nghe. - Cứu với… Mạnh Hạo bước vội vài bước tới cạnh đỉnh núi, cúi xuống nhìn thì thấy ở lưng chừng vách núi này dường như có một kẽ nứt, có người thò nửa người ra từ nơi đó, sắc mặt tái nhợt và hoảng sợ đầy tuyệt vọng đang hô hoán. - Ngươi… phải là Mạnh Hạo không, cứu với, Mạnh tài tử cứu ta với. Người thò ra từ lưng chừng vách núi kia cũng là một thiếu niên, gã liếc thấy Mạnh Hạo cái thì lập tức mừng rỡ như tìm được đường sống trong chỗ chết. - Vương Hữu Tài? Mạnh Hạo mở to mắt nhìn vị thiếu niên ở giữa sườn núi đó, hắn có biết người này, chính là con của Vương bá có cửa hàng mộc trong huyện thành. - Ngươi… sao ngươi lại chạy tới đây? Mạnh Hạo liếc qua cái khe bên dưới, nơi đó cực kỳ dốc, căn bản không cách nào mà con người có thể leo xuống, nếu không chú ý một cái là nhất định sẽ rơi xuống dòng sông bên dưới ngay. Mà nước sông lại chảy xiết như vậy, một khi rơi vào là cửu tử nhất sinh. - Không chỉ ta, còn có mấy người khác ở huyện lân cận, bọn ta đều ở trong này. Mạnh huynh đừng nói vội, mau cứu bọn ta ra đi. Vương Hữu Tài sốt ruột nói, có lẽ là do thò người ra một thời gian dài, nói xong thì một tay vồ hụt, nếu không phải được mấy người phía sau nắm lấy quần áo thì đã trượt ngã xuống rồi, khiến cho Vương Hữu Tài sợ tới mặt càng thêm tái nhợt. Mạnh Hạo thấy chuyện cấp bách, nhưng hắn một mình lên núi, không có dây thừng, muốn cứu người cũng chẳng có cách nào. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua dây mây chằng chịt khắp núi, mắt tỏa sáng, lập tức tìm kiếm. Hắn vốn gầy gò, phải mất hai nén hương mới tìm được dây mây đủ dài, thở hổn hển cuốn dây mây lại rồi trở về bên vách núi, vừa gọi tên Vương Hữu Tài, vừa xoay người thả dây leo kia xuống dưới sườn núi. - Ngươi còn chưa nói rốt cuộc các ngươi xuống đó như thế nào? Mạnh Hạo thả dây mây xuống, hỏi. - Bay! Người phun ra chữ này không phải là Vương Hữu Tài, mà là một thiếu niên tám chín tuổi bên cạnh gã, thiếu niên này trông khỏe mạnh kháu khỉnh, lớn tiếng kêu lên. - Nói linh tinh, bay cái gì mà bay, nếu ngươi bay xuống được thì sao giờ không bay lên đi. Mạnh Hạo giễu cợt một câu, dứt khoát rút dây mây lại một ít. - Đừng nghe nó nói bậy, chúng ta bị một nữ nhân biết bay bắt tới đây, bảo là muốn mang chúng ta tới cái tông gì đó làm tạp dịch. Vương Hữu Tài vội mở miệng nói liên hồi, sợ Mạnh Hạo sẽ thu dây mây lại. - Lại nói hươu nói vượn rồi, biết bay? Đó là tiên nhân trong truyền thuyết, ai tin hả. Mạnh Hạo chẳng hề tin, thầm nghĩ mình đọc trong sách vở, thấy không ít những câu chuyện tiên nhân trở thành kẻ có tiền, mà những chuyện ấy chỉ là sách vở gạt người thôi. Mắt thấy sợi dây kia tới khe núi trên vách núi, được Vương Hữu Tài bắt lấy, nhưng Mạnh Hạo đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi tới từ phía sau, nhiệt độ dường như trở về mùa đông khiến hắn rùng mình, theo bản năng quay đầu lại thì lập tức kinh hô một tiếng, suýt nữa thì bước hụt ngã xuống sườn núi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang