[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên

Chương 6 : Sự vui sướng của gương đồng

Người đăng: 

Tên tuổi của Hứa sư tỷ ở Kháo Sơn Tông này là không nhỏ, có thể nói là không ai không biết, bởi vì hiện nay Kháo Sơn Tông trên thực tế chỉ có hai đệ tử nội môn. Ngoài Hứa sư tỷ ra thì chính là nam tử bên cạnh Thượng Quan Tu. Như vậy chuyện Hứa sư tỷ cho mượn động phủ đã tạo nên tác dụng chấn nhiếp, giúp cho Mạnh Hạo an toàn mang theo linh thạch và Ngưng Linh Đan lui ra khỏi quảng trường này dưới ánh mắt của bao người. Mãi tới khi đi được thật xa rồi, lưng Mạnh Hạo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dù không nhìn thấy những ánh mắt phía sau người, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng như có những con dao nhỏ vô hình dần tiêu tan khi mình nhanh chóng đi xa. Ba nén hương sau, Mạnh Hạo đi một mạch không hề dừng lại, thậm chí còn không quay trở về nơi ở của ngoại tông, mà dùng tốc độ nhanh nhất đi theo những gì biểu thị trong ngọc giản của Hứa sư tỷ tới ngọn núi nam của Kháo Sơn Tông. Dưới chân núi này, hắn tìm được động phủ của Hứa sư tỷ. Ngoài động phủ chừng hai trượng có bãi đá dựng hai bên, tận cuối là một cửa đá dựng đứng, bốn phía có dây leo quấn quanh, thoạt trông không hề tầm thường, hơn hẳn hai chỗ ở trước của Mạnh Hạo. Nơi này khá yên tĩnh, bốn phía lại đầy màu xanh, cách đó không xa là một dòng suối róc rách chảy. Gió thổi tới từ núi đuổi đi cái nóng, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Mạnh Hạo đứng ở cửa động phủ hồi lâu, sắc mặt mới hiện lên vẻ thỏa mãn, hắn vô cùng hài lòng với tòa động phủ này. Giờ phút này hắn mới hiểu được động phủ trên thực tế trân quý hơn chỗ ở kia rất nhiều, thảo nào lúc nãy đám đồng môn ngoại tông nghe được Hứa sư tỷ cho hắn mượn động phủ thì đều tỏ ra hâm mộ và ghen tị. - Đây mới đúng là chỗ ở của Tiên nhân. Mạnh Hạo vung tay lên, chiếc ngọc giản màu trắng kia lập tức bay thẳng tới cửa đá của động phủ, rầm một tiếng phi vào trên mặt cửa đá. Ngay tức khắc tiếng ù ù vang lên, cửa của động phủ này từ từ mở ra. Động phủ không lớn, chỉ có hai gian thạch thất, một gian để nghỉ ngơi tu hành, một phòng khác bị cửa đá đóng kín. Mạnh Hạo bước vào động phủ thì cửa đá từ từ đóng lại, cho đến khi nghe một tiếng rầm hoàn toàn đóng lại, ngọc giản màu trắng bay tới, rơi vào trong tay Mạnh Hạo, cùng lúc đó nham bích trên đỉnh động phủ tản ra ánh sáng êm dịu. Đảo mắt một vòng quanh động phủ, Mạnh Hạo lại càng thêm hài lòng. Cuối cùng dừng mắt trước thạch thất đóng kín kia, suy nghĩ một chút, Mạnh Hạo cầm ngọc giản trong tay ấn lên trên. Cánh cửa đá đang đóng kín này chậm rãi mở ra, trong giây lát ấy, một luồng linh khí nồng đặc phả vào mặt, Mạnh Hạo nhìn vật trong thạch thất mà trợn mắt há hốc mồm. - Tòa động phủ này của Hứa sư tỷ… món quà đáp lễ này… lớn quá. Lâu sau, Mạnh Hạo mới khôi phục lại, kinh ngạc nhìn trung tâm thạch thất, nơi đó có một thứ như tuyền nhãn, từng dòng linh khí ồ ạt trào ra từ đó, trông thật đẹp mắt. Không rõ chúng đã tích lũy bao lâu trong thạch thất này mà cửa thạch thất vừa mở ra đã lập tức trào ra, phả vào trong mũi nghe ngọt lành, khiến cho người ta thoải mái tinh thần. - Không ngờ là linh tuyền… Mạnh Hạo thì thào. Hắn dù chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng từng thấy miêu tả trong Ngưng Khí Quyển. Trong thiên địa có linh tuyền, thứ tuyền này không phải là suối nước, mà là một điểm thiên nhiên nơi linh khí phun trào, trên thế gian này không có nhiều, hầu hết đều bị tu sĩ chiếm cứ, và căn cứ theo lượng linh khí tràn ra từ linh tuyền để định mức độ quý giá. Linh tuyền nơi đây rất nhỏ, đã có dấu hiệu khô kiệt, linh khí tràn ra chỉ nồng đậm hơn bên ngoài một ít, không có mấy tác dụng với Ngưng Khí tầng ba tầng bốn, dẫu sao đã vượt qua tầng ba thì cần rất nhiều linh khí, nên tác dụng rất nhỏ. Nhưng dù vậy Mạnh Hạo tự biết với mình nơi đây quý báu đến mức khó có thể hình dung, chắc chắn hơn một viên Hạn Linh Đan kia nhiều. Nhận ra điều đó, Mạnh Hạo vui mừng như điên. Không kịp nghĩ nhiều, Mạnh Hạo lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp. Sau vài canh giờ, linh khí tích lũy nơi đây tan đi hơn nửa, Mạnh Hạo mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời. - Gần mấy canh giờ đả tọa mà tương đương với chừng một tháng tu hành ngày thường! Tuy nơi đây vì linh khí tích lũy đã một thời gian dài, sau này sẽ không như thế nữa, nhưng với ta thì tốc độ tu hành ở nơi đây chắc chắn nhanh hơn bên ngoài không ít. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, quay qua nhìn vách tường bốn phía, dần phát hiện được xung quanh có những ấn ký mà hắn xem không hiểu. - Linh khí ở nơi đây có thể tích lũy mà không bị phát tán ra ngoài ắt là do những ấn ký này. Có lẽ Hứa sư tỷ đã dùng phương pháp này để tích lũy linh khí, tiện cho một lần thổ nạp. Mạnh Hạo trầm tư suy đoán, sắc mặt phấn chấn, lại ở trong đả tọa thổ nạp tiếp. Một đêm nhanh chóng qua đi, sáng ngày hôm sau khi Mạnh Hạo mở mắt ra, linh khí trong thạch thất đã loãng đi, nhưng có linh tuyền thì chừng một đoạn ngày nữa linh khí nơi đây sẽ lại nồng đậm. Mạnh Hạo cảm thụ tu vi của mình, đã gần tương đương với tu hành hai tháng. - Nếu có thể tu luyện như thế này vài lần, ta sẽ đột phá Ngưng Khí tầng một, bước vào Ngưng Khí tầng hai! Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lòng hưng phấn. Hắn khát vọng đột phá lên Ngưng Khí tầng hai, vì chỉ có đạt tới tầng hai thì mới có thể thi triển được tiên thuật đầu tiên trong Ngưng Khí Quyển. Nghĩ tới tiên thuật, Mạnh Hạo rời khỏi thạch thất rồi đóng cửa đá lại như cất trân bảo, chờ linh khí trong đó tích lũy. Hắn quyết định dùng phương pháp mà Hứa sư tỷ từng sử dụng, không phải lúc nào cũng canh giữ trong linh tuyền này, mà chờ nó tích góp từng chút một cũng đủ rồi. Ngồi trong động phủ, Mạnh Hạo sờ bụng, nghĩ tới mấy ngày không gặp mập mạp, thậm chí hơn nửa tháng rồi chưa ăn món gì, chỉ có vài quả dại, thầm nghĩ từ khi trở thành đệ tử ngoại môn, trái lại còn không được ăn no như đám tạp dịch, trừ phi có đủ linh thạch tới Dưỡng Đan Phường đổi chút linh dược mà nghe nói ăn một viên mấy ngày không đói như Tích Cốc Đan hoặc Ngự Thực Đan, nếu không thì đều phải tự mình nghĩ cách giải quyết cái bụng. Suy nghĩ một lúc, Mạnh Hạo dứt khoát ra động phủ. Gió núi thổi tới, hắn bước vào trong núi, vừa đi, Mạnh Hạo vừa theo thói quen lấy chiếc gương đồng trong túi trữ vật ra. Nay hắn đã xác định hắn đã bị vị sư huynh ở Bảo các kia lừa bịp, chiếc gương này chẳng có chút tác dụng nào, hơn nửa tháng nghiên cứu mà hắn chẳng tìm thấy điểm kỳ lạ nào ở chiếc gương này. Lúc này ngắm nghía nó ở trong tay, vẫn chẳng thấy chút thần kỳ nào. - Đáng tiếc nửa khối linh thạch trong túi trữ vật, phỏng chừng tới Bảo các đổi bảo bối khác là phải hối lộ chút ít mới được. Mạnh Hạo giơ tay mò tới túi trữ vật trong lòng, ánh sáng lóe lên, hắn lấy ra nửa khối linh thạch, có chút đau lòng. Đang hành tẩu thì Mạnh Hạo bỗng ngừng lại, vội ngẩng đầu nhìn núi rừng cách đó không xa, một màu sắc vừa vụt qua nơi đó, tốc độ không nhanh. Mạnh Hạo mắt sáng ngời, với kinh nghiệm bắt gà rừng mấy tháng nay, hắn chắc chắn đó là một con gà rừng. Không có thời gian ngưng thần đưa gương đồng và linh thạch vào túi trữ vật, Mạnh Hạo tiện tay đút vào trong túi quần áo, rồi nhảy vọt tới phía trước. Từ khi cơ thể xuất hiện linh khí, Mạnh Hạo phát hiện thân thể mình linh hoạt hơn lúc trước không ít, tuy vẫn gầy yếu nhưng cũng có sức bật hơn. Nhất là khi tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng một, bật nhảy thế này tốc độ càng nhanh, chỉ mấy chục giây mà Mạnh Hạo đã bắt được con gà rừng đang kinh hoảng kia. Con gà này bị nắm chặt lấy đôi cánh là sẽ không vỗ phịch phịch nữa. - Không rõ mập mạp nay thế nào rồi. Mạnh Hạo xách con gà rừng, nghĩ tới mập mạp, đang định tìm gã để cùng hưởng vài món ăn dân dã, đang xoay người, Mạnh Hạo bỗng cảm thấy có thứ gì đó trong túi áo nóng lên. Ngay sau đó, con gà rừng bị hắn bắt vốn đang yên lặng chợt kêu lên thê thảm, toàn thân giãy dụa, mạnh tới mức khiến Mạnh Hạo suýt nữa thì không nắm chặt được. Con gà giãy dụa cực kỳ mạnh, lại kêu lên vô cùng thê lương, mà trong lúc giãy dụa, đít nó bụp một tiếng trực tiếp nổ tung, máu tươi văng khắp nơi. Cảnh này xảy ra quá đột ngột, Mạnh Hạo hoàn toàn ngơ ngẩn. Hắn lên núi gần bốn tháng, bắt được không ít gà rừng, đây đúng là lần đầu nhìn thấy chuyện như thế này. Nhất là nhìn phần đít nổ tung của con gà đã chết kia, Mạnh Hạo kinh ngạc, vội ngó nhìn khắp nơi, nhưng bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chẳng có bóng dáng nào. - Sao lại thế này? Mạnh Hạo rùng mình, con gà kia chết rất thê thảm, nhất là phần đít bê bết máu thịt, có thể tưởng tượng lúc chết nó đã phải chịu đau đớn tới mức nào. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đè xuống sự khẩn trương trong lòng. Con gà rừng này chết quá kỳ quái, thậm chí Mạnh Hạo còn cảm thấy toàn thân lạnh toát. - Không đúng. Mạnh Hạo ném con gà rừng đã nổ bung cái mông kia đi, rồi lấy linh thạch và chiếc gương trong túi áo ra. Hắn nhớ lúc trước khi con gà rừng này xuất hiện dị thường, có thứ đồ gì đó trong túi đã nóng lên. - Không thể nào là linh thạch được… Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào gương đồng, tim đập rộn lên, mắt tỏa sáng. - Hay là… Bàn tay cầm gương đồng của Mạnh Hạo run run, lúc này hắn mặc kệ chuyện tìm gà rừng với mập mạp, mà cầm gương chạy thẳng vào trong rừng với tốc độ nhanh nhất. Hắn muốn tìm một con sơn thú để coi hung thủ làm mông con gà rừng kia nổ bung có phải là thứ này không. Hắn lao đi, không bao lâu thì một con hươu xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, nó ngờ nghệch nhìn hắn, Mạnh Hạo tới gần, lập tức giơ gương trong tay lên chiếu vào con hươu kia. Vẻ ngây dại trên mặt con hươu kia lập tức thay đổi, cả người nhảy vút lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết bỏ chạy. Tiếng kêu ấy khó có thể mô tả được, như xé ruột xé gan, khiến cho người ta vừa nghe là có thể tưởng tượng được nó đau nó thê thảm tới mức nào. Nhưng Mạnh Hạo nhìn thấy rõ ràng cái mông của con hươu khi nó nhảy lên rõ ràng như bị một sức mạnh nào đó đánh vào, liên tục hai cái, con hươu đó cũng kêu thảm hai tiếng, thân thể còn chưa rơi xuống thì mông đã nổ tung, co giật mình mà chết. Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn con hươu đã chết, lại nhìn xuống chiếc gương trong tay, một lúc lâu sau, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ kích động và hưng phấn trước nay chưa từng có. - Bảo vật, thứ này nhất định là bảo vật!! - Chỉ là… bảo vật này hơi quái dị, thích bạo chết mông dã thú… Mạnh Hạo dù thấy khó hiểu nhưng lúc này hưng phấn đã choán hết tất cả, cũng mặc kệ vì sao bảo bối này lại quái dị như vậy, trái lại còn nóng lòng muốn tìm những dã thú khác để thử. Dọc đường đi, Mạnh Hạo càng thêm hưng phấn, mà con đường hắn đi qua đầy mùi máu tanh… Đó là do máu do mười con thú bị nổ mông nhuộm đỏ. - Bụp! Con sói hoang có bộ lông dày phía trước Mạnh Hạo kêu gào thảm thiết, bị đánh vào mông ba lượt liên tục, cuối cùng khi nổ bung thì toàn bộ mông đã đầy máu và thịt. Một con đại bàng bay xuống rừng kiếm ăn, còn chưa kịp bay lên thì đã kêu lên thảm thiết như đang phải trải qua cơn ác mộng mà cả đời chưa từng gặp, mông đít trực tiếp nổ tung. Đó là một con mãnh hổ to chừng người lớn, đang vồ tới Mạnh Hạo từ trong rừng, khi còn ở giữa không trung, tiếng gầm gừ khiến người ta phải sợ hãi liền biến thành tiếng kêu thảm thiết, trong lúc kêu thì nửa cái mông nổ tung, có lẽ là do bộ lông con mãnh hổ này dày nên đã bạo liên tục năm lần. - Bảo vật, đúng là bảo vật rất mạnh. Thấm thoắt đã tới hoàng hôn, Mạnh Hạo đã kích động tới cực điểm. Hắn nhìn chiếc gương đồng trong tay, cả một ngày này đã có không dưới trăm con mãnh thú bị chiếc gương này làm cho nổ tung phần mông đít mà chết. May là nơi đây toàn núi hoang, chứ nếu tập trung lại ở một ngọn núi, nhất định sẽ khiến nơi đây đầy mùi máu tanh. - Nhưng gương này không phải có tác dụng với tất cả, lúc trước ta thử với mãng xà và cá sông, nó không hề phản ứng với đám có vảy, trái lại lông càng dày thì gương càng mạnh. Ngày này Mạnh Hạo đã thử rất nhiều lần, còn phát hiện để gương trong túi trữ vật thì không có hiệu quả, chỉ có cầm trong tay mới có tác dụng. Thậm chí hắn còn có một cảm giác kỳ lạ là dường như chiếc gương đồng trong tay này còn kích động khi dã thú nổ mông mà chết hơn cả mình, ngay cả vết rỉ sét trên mặt nó dường như hòa tan, giống như mấy năm qua chưa từng được phóng thích như vậy. Hoàng hôn buông xuống, cả một ngày trời Mạnh Hạo đi tới từng ngọn núi hoang vu, lúc này gió đêm lùa tới, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, mang theo kích động định bụng trở về động phủ theo đường cũ, dù sao nơi đây nhiều thú hoang, thậm chí Mạnh Hạo còn nghe nói nơi đây từng có yêu thú biết tu hành xuất hiện, lúc này tuy kích động, nhưng cũng biết nó hung hiểm như nào. Lúc đến đây vì còn phải tìm dã thú nên tốc độ không mau, nhưng khi về lại chuyên tâm chạy đi, Mạnh Hạo phóng đi như bay giữa rừng núi, vượt qua từng ngọn núi hoang vu. Không lâu sau, trăng khuyết từ từ mọc lên, chỉ cần ba ngọn núi nữa là trở về động phủ thì một trận gió nóng kéo tới. Trong gió đó có mùi tanh nồng nặc, làm cho Mạnh Hạo khựng người lại, cảm thấy nguy hiểm, không chút do dự nhanh chóng lùi ra sau. Gầm! Một tiếng gầm vang dội khắp nơi gần như vang lên cùng lúc Mạnh Hạo lùi ra sau. Theo gió nóng nhào tới là một con mãnh thú cao chừng một con người, trông như khỉ, nó có đôi mắt đỏ sậm ánh lên vẻ hung tàn, lông toàn thân dày và mượt, thậm chí còn rũ cả xuống dưới. Con mãnh thú này nhìn chòng chọc Mạnh Hạo với ánh mắt khát máu. Mạnh Hạo biến sắc, nhìn vào mắt nó thì tâm thần chấn động, dường như ý thức cũng bị đôi mắt của mãnh thú hút đi, mà Mạnh Hạo còn cảm nhận được dao động tu vi trên người con mãnh thú này. - Ngưng Khí tầng hai! Mạnh Hạo lại lùi ra sau, sắc mặt cực khó coi. Hắn biết rằng đây không phải là hung thú mà là yêu thú, hiển nhiên là bị mùi máu tanh ban ngày đưa tới. Thời gian không cho phép Mạnh Hạo suy nghĩ, con yêu thú lông rậm như khỉ này đột nhiên nhảy lên, nhưng bên ngoài cơ thể nó trong khoảnh khắc lại xuất hiện ngọn lửa. Ngọn lửa kỳ dị này không đốt cháy bộ lông của nó, mà là theo con thú vồ thẳng tới Mạnh Hạo.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang