[Dịch]Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua - Sưu tầm
Chương 34 : Chương 34
.
Gì Minh trên trán đổ mồ hôi, sao có khả năng, hắn thấy được, chủ tử lại không thấy, rõ ràng, rõ ràng chính là thiếu phu nhân kia. Mặc tố y (áo trắng), tóc đen dài quá thắt lưng, mỉm cười nhẹ nhàng, giống như gần ngay trước mắt lại xa ngoài ngàn dặm. Khả, khả (có thể), vì cái gì chủ tử cũng không thể thấy. Ánh mắt hắn tĩnh (lặng) đến cực hạn. Thân ảnh kia lại tựa như mơ hồ ngay tại trước mặt.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được độ ấm của nàng, lại không thể chân thật nắm chắc.
Nhấc đầu một lần nữa, một thân ảnh xinh đẹp như gió thoảng ở trong tầm mắt mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ đang hỏi:“Ngươi vì sao lại hại ta như thế, hại ta rơi xuống nước?”
“Không, không phải ta, là Đỗ cô nương, là nàng, là nàng, muốn ta, ta không phải cố ý hại ngươi, không phải, tuyệt đối không phải –” Gì Minh cơ hồ sắp điên mất rồi, hắn là người có võ công, cũng không có thể xác định người nọ là quỷ hay là người?“Ta chỉ là muốn hù dọa ngươi. Không có ý hại chết ngươi –”
Lâm Hi Thần có chút khó hiểu nhìn Gì Minh, đây là tuỳ tùng theo mình nhiều năm, tính cách hiền lành, chẳng bao giờ có ý xấu gì. Có một thân võ nghệ tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa từng động thủ với người khác, đối Nhược Hân có thể nói là thiên y bách thuận, đối chính mình lại trung tâm không hai lòng, hôm nay sao lại đột nhiên như thế?
“Ngươi sao rồi?”
Gì Minh ngốc hề hề nhìn Lâm Hi Thần, đáng thương hề hề nói:“Là, là thiếu phu nhân, ta vừa thấy nàng , nàng hỏi ta vì cái gì phải hại nàng.”
Lâm Hi Thần sửng sốt một chút, giương mắt nhìn xung quanh, cái gì cũng không có, chỉ có không khí mới mẻ của buổi sớm, lộ ra những chiếc lá đỏ tía cùng hương cỏ xanh thơm mát.
“Không nên trủ ẻo nàng!” Lâm Hi Thần lạnh lùng nói,“Bây giờ còn chưa thấy xác của nàng, ta sẽ không tin tưởng nàng đã chết, có lẽ là bị nước sông cuốn tới nơi khác, trăm dặm nơi này đều là địa bàn của Ngạo Lâm sơn trang, chỉ cần còn trong phạm vi này, nàng sẽ có việc gì.”
Gì Minh lập tức gật đầu, miệng nói:“Đúng vậy, đúng vậy, thiếu phu nhân cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì, chủ tử –”
Gì Minh trong thanh âm đã run rẩy muốn khóc, hắn thật sự là bị dọa, giương mắt nhìn lại chỗ thân ảnh Hiệp Phàm vừa xuất hiện, tựa hồ còn quay đầu nhìn hắn cười nhẹ.
Lâm Hi Thần nhíu mày một chút, không kiên nhẫn nói:“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Sẽ không bị dọa thành bộ dạng như thế chứ? Đang nhìn cái gì ? Lại thấy thiếu phu nhân của người rồi?”
“Đúng vậy, chủ tử, ta thật sự thấy được.” Gì Minh thực sự sợ hãi .
Mơ hồ có tiếng sáo vang lên, thanh âm mát lạnh mà dễ nghe, tựa hồ từ bên kia rừng cây truyền tới, Lâm Hi Thần trong lòng vừa động, chẳng lẽ Gì Minh không phải gặp quỷ, mà là quả thật thấy được Hiệp Phàm? Kỳ thật đối với chuyện Hiệp Phàm rơi xuống nước không tìm thấy được, hắn trong lòng có hơi hoài nghi, cho dù nàng không biết bơi, tối thiểu cũng phải giãy dụa một chút, sao có thể vừa rơi xuống nước đã không thấy tăm hơi? Cho dù là Gì Minh cố ý làm cho nàng rơi xuống, nhưng là không có gan lớn đến mức đẩy nàng vào chỗ chết.
Thi triển khinh công đến rừng cây nhỏ kia, đã thấy được Tuyết Lan và Kiều Hà hai cái nô tỳ đứng, biểu tình nhìn có chút buồn cười, tựa như vừa sợ hãi vừa vui sướng.
Sau đó, thấy được Hiệp Phàm.
Tố y tố nhan (mặt trắng nõn), giống như không khí buổi sớm, khiến cho trước mắt người ta trở lên sáng ngời, trong lòng cực kỳ thoải mái. Không biết vì cái gì, đột nhiên nhìn thấy nàng, trong long Lâm Hi Thần chỉ muốn rơi lệ, trong miệng lại oán hận nói:“Nha đầu, ngươi sao lại ở đây?!”
“Hình như là bị nước trôi đến nơi này .” Hiệp Phàm buông cây sáo trong tay.
Lâm Hi Thần nhìn thoáng qua Gì Minh, Gì Minh lúc này đang ngơ ngác nhìn Hiệp Phàm, còn phỏng đoán xinh đẹp nữ tử trước mặt này rốt cuộc là người hay là quỷ. Xem nàng bề ngoài yếu đuối, hẳn là không phải một người có võ công, cho nên, vừa rồi khẳng định là mình nhìn nhầm.
Cười cười, Lâm Hi Thần đổi đề tài, ôn hòa nói:“Hôn lễ ngày mai sẽ cử hành, khách nhân tới rất nhiều, đều là chút bằng hữu trên giang hồ, ngươi tạm thời cứ ở yên nơi này, miễn cho xảy ra việc ngoài ý muốn.”
Hiệp Phàm gật gật đầu.
“Thiếu phu nhân, aiz, thực xin lỗi, ta, ta không phải cố ý , là, là –” Gì Minh có chút lắp bắp, muốn nói cái gì còn nói không được, bộ dáng thật là buồn cười.
“Là cái gì?” Hiệp Phàm thản nhiên hỏi,“Chính là không cẩn thận, nước sông này dù sao cũng không thể làm ta chết đuối, may mắn ta mệnh lớn, bị dòng nước cuốn lên bờ, gặp được Tuyết Liên cùng Kiều Hà hai người, đừng để có lần tiếp theo là được rồi. Đi thôi.”
Gì Minh ngẩn người, một tiếng cũng không dám phát ra.
“Vì sao không cho Tuyết Liên lập tức bẩm báo ta?” Lâm Hi Thần mỉm cười hỏi, ngữ khí nghe cũng có chút chột dạ,“Làm hại chúng ta mọi người bận việc suốt một đêm.”
“Chuyện sống chết của ta quan trọng vậy sao?” Hiệp Phàm biểu tình đáng yêu nhìn Lâm Hi Thần.
Lâm Hi Thần cứng lại, cũng không biết tiếp theo phải nói như nào.
“Ngươi kêu Gì Minh, phải không?” Hiệp phàm mỉm cười nhìn Gì Minh, nhẹ giọng hỏi.
Gì Minh lập tức gật đầu.
“Ta xem chỗ ở này, chỉ sợ là ngày ngày phải qua sông, nếu như lần sau tiếp tục xuất hiện loại tình huống này, ta phải làm sao đây?” Hiệp Phàm thanh âm thản nhiên , không có ý trách cứ, nhưng lạnh lùng khoảng cách,“Phải đi kiếm ngươi hay là Đỗ cô nương?”
“Tuyệt đối sẽ không có lần sau!” Gì Minh nhanh chóng phản ứng, dùng ngữ khí cam đoan, hoàn toàn chân thật đáng tin.
“Như vậy là tốt nhất.” Hiệp Phàm có ngạo khí tiểu thư nhà quan lại, dùng vẻ mặt như thế nói ra, ngay cả Lâm Hi Thần đều có chút sợ hãi khó hiểu.
Biết được Hiệp Phàm không có việc gì, Lâm phu nhân âm thầm thở phào, nếu như nữ tử này xảy ra việc gì, chỉ sợ kế hoạch của nàng rất khó thực thi, kinh thành thiên kim rất nhiều, chỉ có nữ tử này là hiệp Vương gia thiên kim, hơn nữa là tiểu thiếp sinh ra.
Quả nhiên là đã chọn đúng người, thế nhưng lại có vận khí tốt như vậy.
Nhìn kĩ lại Hiệp Phàm, có cảm giác như đoạt được trân bảo. Nếu luận dung nhan, Hiệp Phàm này cũng không kém so với Đỗ Nhược Hân, mặt mày như họa, khí chất cao nhã. Ừ, là một nữ tử không tồi.
Nghe nói khi còn bé nàng từng ngã xuống vách núi, ngã xuống từ nơi cao như vậy, lại có thể còn sống, hơn nữa lông tóc vô thương, thật sự là một chuyện bất khả tư nghị (khó có thể giải thích).
Nói không chừng, nàng thật sự có thể thành toàn kế hoạch của chính mình!
“Nô tài lớn mật, còn dám trêu đùa chủ tử của mình.” Lâm phu nhân mặt trầm như nước, trừng mắt Gì Minh, dùng khóe mắt lướt qua Đỗ Nhược Hân ngồi một bên,“Nếu chuyện này còn xuất hiện một lần nữa, thiếu phu nhân có gì sơ xuất, ngươi cũng không cần tìm ta nữa , tự tìm một chỗ thanh tĩnh đi thôi!”
Gì Minh không rên một tiếng, cúi đầu. Đỗ Nhược Hân bĩu môi, có chút không vui nhìn dì mình, oán trách dì thương người ngoài hơn thương nàng.
“Còn ngươi nữa, Hân nhi, về sau đừng có bướng bỉnh, làm hỏng đại sự.” Lâm phu nhân mặt mang vài phần ý cười nhưng ngữ khí hơi có trách cứ,“Chỉ sợ việc này cùng ngươi thoát không được can hệ, Gì Minh chẳng qua là một tuỳ tùng nho nhỏ, làm sao có can đảm như vậy, nếu không phải ngươi bày mưu đặt kế trong đó, hắn nào dám.”
Đỗ Nhược Hân có chút không vui, cúi đầu, âm thầm thương tâm.
Hiệp Phàm lẳng lặng nhìn hết thảy mọi việc, trong lòng cảm thấy vui sướng, những người từ khi nàng bắt đầu bước qua cửa lớn, liền đem nàng trở thành người ngoài, mà chỉ sợ khi nàng có chưa đến nơi, cũng đã bắt đầu tính kế làm sao đối phó nàng. Một khi đã như vậy, nàng cũng vui vẻ phụng bồi.
Không ai biết nàng có võ công, cũng không ai nghĩ đến nàng chính là tự bơi lên bờ , đều cho rằng nàng là một tiểu thư nhà quan yếu đuối, chẳng qua phúc lớn mệnh lớn mà thôi.
Như vậy rất tốt, nàng đỡ phải sống cuộc sống nhàn rỗi vô vị.
Nếu bắt nàng làm mồi dụ, vậy nàng phải làm một con cá phá lưới đi phiêu lưu.
Nàng nhất định, hảo hảo ,‘Dụ hoặc’ Lâm Hi Thần một chút, nàng nhất định, hảo hảo , khiến cho Ngạo Lâm sơn trang vì hành vi bọn họ mà trả giá đại giới!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện