[Dịch]Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua - Sưu tầm
Chương 30 : Chương 30
.
Móng tay của nàng vừa mới chạm vào làn da Hiệp Phàm, đang muốn dùng sức, có một cái gì đó làm cho nàng cực kì không thoải mái dừng ở huyệt vị của nàng, yên tĩnh , có gì đó không ổn, lại khiến nàng không động đậy được, người im lặng ngồi ở kia, làm nàng có cảm giác buồn cười. Ngẩng đầu lên, trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt với nụ cười nhẹ nhàng. Ôn hòa nhìn nàng.
“Ngươi và Thượng cô nương có quan hệ thâm giao như thế nào, muốn để ngươi xuống tay với ta?” Hiệp phàm nhẹ nhàng hỏi, trên mặt nhìn không ra có chút tức giận nào.
“Ngươi, ngươi –” Người tới vẻ mặt hoảng sợ,“Ngươi, ngươi như thế nào, ngươi như thế nào có khả năng biết võ công? Ngươi, chẳng lẽ ngươi không phải thiên kim Hiệp vương phủ?”
“Đương nhiên không sai, nhưng mà, Hiệp vương phủ thiên kim chẳng lẽ không thể biết võ công?” Hiệp Phàm lẳng lặng nói,“Nếu ta động thủ, khuôn mặt xinh đẹp này của ngươi cũng chỉ sợ phải thấy thật đáng tiếc rồi.”
“Không cần!” Người tới thật sự sợ hãi, nàng thậm chí không biết Hiệp Phàm xuất thủ như thế nào, sao có thể không bị mùi hương của nàng tác dụng, loại hương trên người nàng có thể khiến cho người hít phải say mê, chưa từng có người nào tránh được, Hiệp Phàm làm sao thoát khỏi, lại làm sao có thể xuất thủ điểm huyệt nàng?“Ngươi không cần –”
Hiệp phàm thản nhiên cười, nhẹ nhàng hỏi:“Vì sao không cần? Ngươi có thể, vì sao ta lại không thể? Cho ta một cái lý do thích hợp.”
“Ta là sư tỷ Tú Lệ. Ta gọi là La Thanh Nhi.” Người tới thấp giọng nói, nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, tiếng vó ngựa động dồn dập.
Hiệp Phàm vẫn ngồi lẳng lặng như cũ, kéo lại chiếc áo choàng ấm áp trên người. Tựa hồ là lơ đãng hỏi:“Nói về vị Tú Lệ cô nương này ta nghe một chút, nếu chỉ là giang hồ nữ tử bình thương, sao lại làm như thế?”
“Nàng, nàng cũng chỉ là cái giang hồ nữ tử bình thường.” La Thanh Nhi nhẹ giọng nói, không dám lớn tiếng, sợ người ở xe đằng sau nghe được.
Hiệp Phàm không rên một tiếng, chỉ im lặng ngồi.
“Không phải là thích tiểu tử Lâm Hi Thần kia sao? Chẳng lẽ giang hồ nữ tử lại không thể thích hắn sao?” La Thanh Nhi chu mỏ, không vui nói.
“Vậy khối ngọc bên bên hông nàng thì giải thích như thế nào?” Hiệp Phàm lạnh lùng hỏi,“Khối ngọc bội đó chỉ có trọng thần triều đình công lao hiển hách mới có, một giang hồ nữ tử như nàng sao lại có được? Nếu nói nàng trộm, chỉ sợ làm nhục danh dự của nàng.”
La Thanh Nhi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hiệp Phàm.
“Không cần ta ép ngươi đã mở miệng, như vậy mới thật sự là không thú vị.” Hiệp Phàm lạnh lùng nhìn La Thanh Nhi,“Như vậy không bằng rõ ràng nói, người càng muốn lừa gạt thì chỉ càng làm cho ta thêm nghi ngờ mà thôi.”
“Nàng –” La Thanh Nhi có chút bất đắc dĩ, nữ tử trước mắt cũng không nhu nhược bất lực như vẻ bề ngoài, nàng biết, đối phương có thể trong lúc nàng hoàn toàn không phát hiện điểm huyệt nàng, cũng liền có thể trong lúc nàng không biết lấy mạng nàng.“Nàng là hậu bối của Thượng tướng quân trấn thủ biên quan, năm đó, Thượng tướng quân bởi vì một hồi chiến dịch đại bại, bị Hoàng Thượng trặt đầu xử quyết, nàng liền lưu lạc trên giang hồ, bị sư phụ ta thu làm đệ tử.”
Cổ Hà đại chiến?! Hiệp Phàm hơi hơi nhíu một chút mày, Thượng tướng quân chính là trong trận chiến kia đại bại trở về, Hoàng Thượng tức giận, lập tức hạ lệnh chém hắn để thị chúng, mọi người trong nhà cũng đều hoặc bị giết hoặc lưu lạc khắp nơi, chẳng lẽ Thượng Tú Lệ này chính là hậu duệ của Thượng tướng quân?
Lâm Hi Thần hẳn là biết thân thế của nàng, như vậy thì tại sao cùng nàng tới lui, chẳng lẽ hắn không để ý nàng là tội thần chi nữ? Lâm Hi Thần cưới mình, bởi vì thân phận của mình Hiệp vương phủ thiên kim, phụ thần là trọng thần của Hoàng Thượng. Nếu như thế, hắn hẳn là sẽ không cùng Thượng Tú Lệ có lui tới mới đúng!
Lúc ấy trong Thượng phủ người có thể đào thoát đều là nô tỳ vô dụng, tất cả hậu nhân chân chính của Thượng tướng quân đều phải bị diệt hết, tại sao có thể có người còn sống sót? Hơn nữa, nàng và Lâm Hi Thần quen biết rất sớm, nếu xem tuổi lúc này của nàng, hẳn là cháu gái Thượng tướng quân, khoảng cách Cổ Hà chiến dịch đến nay đã hơn mười năm, nàng có thể sống sót, hơn nữa là lưu lạc trên giang hồ bị người thu lưu — Tâm Hiệp Phàm mãnh liệt căng thẳng.
Năm đó, Thượng tướng quân đại bại sau bị gán tội danh bán nước –
“Sư phụ ngươi là người Bắc quốc?” Hiệp Phàm nhìn La Thanh Nhi, trong ánh mắt có sự bén sắc, nếu sư phụ nàng biết rõ thân phận của Thượng Tú Lệ mà vẫn dám thu lưu, nhất định cùng đối thủ trong tràng chiến dịch kia có liên quan.
“Đúng vậy.” La Thanh Nhi gật gật đầu.
Hiệp phàm không hề hé răng. Bách Độc môn là người Bắc quốc . Ngạo Lâm sơn trang cũng là người Bắc quốc. Như vậy tự nhiên, bọn họ lấy nàng thật sự chỉ là có liên quan tới mục đích nào đó không thể cho ai biết. Bọn họ nhất định cùng với đối thủ trong tràng chiến dịch kia có quan hệ mật thiết.
“Ngươi đi đi.” Hiệp Phàm thản nhiên nói.
La Thanh Nhi thậm chí không có thấy rõ Hiệp Phàm động thủ như thế nào, chỉ cảm thấy trêm huyệt vị kia nhẹ nhàng buông lỏng, thân mình lập tức có thể hoạt động. Nàng nhìn Hiệp Phàm, muốn nói cái gì đó.
Hiệp Phàm lại khoát tay áo, thản nhiên nói:“Đi thôi, nếu để Lâm Hi Thần phát hiện, việc này liên quan tới mặt mũi của hắn, may mắn cho ngươi sư muội ngươi thân thể không khoẻ, nếu không, ngươi căn bản không có khả năng có cơ hội ngồi ở này.”
Đẩy cửa xe ngựa ra, nghênh đón một trận gió lạnh thổi vào, Hiệp Phàm nhịn không được run run một chút, nhìn đến nô bộc lái xe cả người đã cứng ngắc, dường như có chút dại ra, chắc là trúng dược của La Thanh Nhi còn chưa tỉnh lại. Điều khiển xe ngựa đi nhanh về phía trước, xóa bỏ mùi hương bên trong xe đi, vạn nhất Lâm Hi Thần vào đây, ngửi được mùi trong xe, nhất định sẽ nghi ngờ.
Người nọ, từng nghe phụ thân có nói qua một lần, nhưng đến giờ vẫn thấy mịt mờ.
Người nọ cùng phụ thân của đương kim Hoàng Thượng vốn là bạn tri giao, hai người tình như thủ túc, tung hoành thiên hạ, đánh chiếm một mảnh thiên địa, mới có quốc gia bây giờ. Nhưng, trước khi triều đại được thành lập, hai người lại trở mặt thành thù, tiên hoàng phái người đuổi giết cả nhà hắn, năm đó cũng là thảm án nhất cọc.
Người nọ ở Bắc quốc, xây dựng trang viên, máu tươi xuống đất ba thước, phạm vi trăm dặm cũng không hết.
Người nọ lại may mà vừa vặn không ở trong nhà, cho nên tránh thoát một kiếp, vì thế tạo thành một đội ngũ, đối kháng đương kim Hoàng Thượng, vì thế mà có Cổ Hà chiến dịch. Lúc ấy Thượng tướng quân thất bại thảm hại, Hoàng Thượng hoài nghi hắn cùng với người nọ cấu kết, lấy tội thông địch chém đầu. Sau phái binh đến thanh trừ, người nọ bặt vô âm tín, nghe đồn là đã chết trận.
Hơn mười năm , người nọ thật không xuất hiện lần nào nữa, hơn nữa hậu nhân hắn cũng dường như không tồn tại, dòng họ hắn lúc này gần như hoàn toàn biến mất.
Lâm Hi Thần cùng người nọ có quan hệ gì?
Hoặc là
Lâm Hi Thần là con của sư phụ, tuyệt đối không có khả năng có quan hệ với người nọ, trừ phi Lâm trang chủ là thuộc hạ của người nọ. Hơn nữa Ngạo Lâm sơn trang cũng rất nhiều người Bắc quốc, cho nên, nếu hoài nghi bọn họ cùng người nọ có quan hệ, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Lấy nàng, có lẽ chỉ là vì làm cho Hoàng Thượng không hề chú ý Ngạo Lâm sơn trang, dù sao mười mấy năm qua, Ngạo Lâm sơn trang ở trên giang hồ đã hình thành một phạm vi thế lức không nhỏ, có thể coi là nhất hô bách ứng, đối với Hoàng Thượng mà nói, thủy chung là cái tai hoạ ngầm.
Qua một con sông lớn, con đường phía trước dần rộng rãi hơn, bên đường lại có rất nhiều cây cối, rậm rạp xanh um, cho dù đã là mùa thu, lại vẫn xanh tươi mơn mởn.
Tuy rằng mưa đã nhỏ lại, bên ngoài cũng rất sạch sẽ, trời vẫn âm u như trước , Hiệp Phàm cảm thấy thông thoáng hơn rất nhiều.
Nơi này rất giống với chỗ ông bà nội từng ở, mặc dù cha mẹ nàng không tốt lắm, nhưng ông bà nội lại rất hiền lành lương thiện. Bọn họ ở nông thôn, sống trong một thôn nhỏ hoang vắng xa xôi trong núi, có núi có sông, có thôn dân tốt bụng, ông nội là người duy nhất biết chữ trong thôn, thường xuyên giúp người ta viết câu đối xuân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện