[Dịch]Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua - Sưu tầm

Chương 24 : Chương 24

Người đăng: 

.
“Ngươi đang ghen.” Lâm Hi Thần trêu chọc,“Ngươi nghĩ rằng tối qua ta ở trong phòng Thượng Tú Lệ, cho nên sáng nay khi thấy ta vẻ mặt ngươi rất lãnh đạm, có phải hay không?” Nói xong, nhẹ nhàng tiến lên, hơi thở ấm áp phả vào khiến khuôn mặt Hiệp Phàm đỏ bừng. Hiệp Phàm theo bản năng chối bay chối biến, trong miệng nói,”Nói hươu nói vượn, ai thèm ăn dấm chua của ngươi. Ta chỉ là không muốn nói chuyện.– được rồi, ngươi không cần tiếp tục dí sát vào mặt ta, ta cũng không thể chạy đâu được, ngươi cứ tiếp tục như vậy, ta không chắc là mình sẽ không kêu Thượng cô nương lại đây.” Lâm Hi Thần không lùi mà tiến tới, dựa vào thân thể Hiệp Phàm, lười biếng nói:“Tốt, kêu đi, dù sao ngươi là lão bà của ta, ta không sợ người xem, tùy tiện.” Hiệp Phàm đỏ mặt lên, tức giận đến đẩy Lâm Hi Thần ra, oán hận nói:“Đi, ngồi qua một bên, ta cũng không phải là gối đầu, nếu một đêm không ngủ, tự mình nằm sang một bên mà nghỉ ngơi, đừng ở chỗ này phiền ta. Có nghe hay không?–” “Nghe được, nhưng chỗ này thoải mái hơn, ta không muốn rời đi.” Lâm Hi Thần âm điệu lười biếng, đầu liền gối lên đùi Hiệp Phàm, nhắm mắt lại, quyện quyện nói,“Ta thật sự mệt mỏi, muốn nghỉ rồi , tối hôm qua không được cùng ngươi, hôm nay bù, được không?” Hiệp Phàm cầm lấy sách, giả như không có nghe thấy lời nói của Lâm Hi Thần, không hề mở miệng. Lâm Hi Thần mỉm cười, không ngờ ánh mắt như thế, gối vào chân Hiệp Phàm, thân thủ nhẹ nhàng cầm một bàn tay của nàng, rất nhanh đi vào giấc ngủ. Hiệp Phàm muốn rút tay về, nhưng Lâm Hi Thần nắm thật sự nhanh, cho dù đang ngủ vẫn giữ chặt. Cái tay kia lẳng lặng nắm tay của nàng, có một phần ấm áp, có một phần kiên định. Hiệp Phàm hơi cáu giận bản thân, vì cái gì, dưới đáy lòng vẫn là quyến luyến loại cảm giác này như thế, vì cái gì luôn luôn đem hắn thật sự trở thành Lâm Hi Thần trước kia?! Thậm chí – Càng đi về phía trước dân cư càng thưa thớt, trên đường rất khó gặp được phòng trọ. “Đoạn đường này không dễ đi, phải cẩn thận một chút.” Lâm Hi Thần không biết đã tỉnh lại khi nào, xốc màn xe lên cùng lái xe nô bộc nói,“ Đi tới Thanh Long sơn tiếp tục nghỉ ngơi.” Hiệp Phàm cảm thấy hơi lạnh, thời tiết bên ngoài hình như đã thay đổi, nàng ôm chặt áo choàng trên người, nhìn xuyên qua cửa xe hướng ra phía ngoài mặt nhìn nhìn, hình như sắp có bão , lá cây đều bị thổi bay lên. “Hơi lạnh, phải không?” Lâm Hi Thần sờ sờ tay Hiệp Phàm, đóng cửa xe và cửa sổ lại,“Nơi này cách Ngạo Lâm sơn trang một khoảng ngắn nữa thôi, đêm nay chúng ta nghỉ lại Thanh Long sơn trại một ngày, sáng mai lại đi. Thanh Long sơn trại trại chủ là một vị bằng hữu của ta, tính cách hào sảng, ngươi nhất định sẽ thích.” Hiệp Phàm mỉm cười. “Ngươi không cần sợ hãi.” Lâm Hi Thần mỉm cười, nhẹ giọng nói,“Ngươi lúc nào cũng tỏ ra không thích nói chuyện, luôn thản nhiên , có tâm sự gì đều để ở trong lòng, như vậy không tốt, nhất là đối thân thể càng không tốt. Mẫu thân là người Bách Độc môn, hơn nữa giỏi dùng dược, ta cũng biết một chút. Nếu có chuyện gì, bất luận tốt, hay xấu , đều phải nói cho ta biết, dù sao nay chúng ta đã là vợ chồng.” Hiệp Phàm tâm lý thở dài một tiếng. Trước kia nàng, tuy rằng không xinh đẹp bằng hiện tại, nhưng mà tính cách cũng là hoạt bát đáng yêu , chính là từ khi gặp Lâm Hi Thần kia, nàng bắt buộc bản thân thu liễm tính cách lại, tình nguyện trầm mặc , tránh ở trước tầm mắt mọi người. Ngay cả là mười năm sống ở thời đại này, trong lòng vẫn còn bóng đen sợ hãi, luôn luôn nghĩ đến, lời nói năm đó, trước mắt mọi người bị trắng trợn ruồng bỏ, nàng liền cảm thấy sợ hãi. Nếu không, sao nàng phải tự sát, vì , chính là không bao giờ nữa muốn gặp những người đó. “Nha đầu, ngươi có được bao nhiêu tuổi đâu, sao lại nhiều tâm sự như thế?” Lâm Hi Thần mỉm cười phất phất tóc Hiệp Phàm,“Về sau cho dù như thế nào, chỉ cần có ta ở đây, nhất định khiến ngươi mỗi ngày cười tươi như hoa, sống thật vui vẻ.” Hiệp Phàm ngẩn người, nhẹ nhàng hỏi:“Ngươi có thể hứa ta cả đời này sao? Biết rõ ta chỉ là vị khách qua đường, một ngày nào đó, ngươi cùng Đỗ cô nương sống bên nhau, ta đã trở thành ngươi xưa rồi.” Lâm Hi Thần lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhìn Hiệp Phàm, nhẹ nhàng nói:“Có một số việc quả thật thân bất do kỷ , nhưng, nếu nói cô phụ, Hi Thần tuyệt đối không dám, tuy rằng nói lấy ngươi là do nhận lệnh của cha mẹ, nhưng nếu trong lòng ta thật sự không muốn, bọn họ cũng không thể ép buộc được ta. Ta không phải một người danh tiếng trong sạch, có rất nhiều chuyện xưa vẫn đang dây dưa không rõ, nhưng mà, đối với ngươi, ta không hề có lòng lợi dụng, lấy ngươi, chỉ là vì trong lòng đối với ngươi có phần cảm xúc khó hiểu.” Hiệp Phàm lẳng lặng nhìn Lâm Hi Thần, trong lòng sớm loạn như tơ vò. “Thật ra, ngươi cho ta cảm giác thật sự là rất kỳ quái, thế nhưng không buông xuôi được.” Lâm Hi Thần mỉm cười,“Giống như chỉ có lúc nào cũng nhìn thấy ngươi, mới an tâm.” “Cám ơn.” Hiệp Phàm cúi đầu, lại cảm thấy hốc mắt có chút ướt át. “Thiếu chủ, gió lớn rồi , hình như trời sắp mưa , ngài cùng thiếu phu nhân ngồi cẩn thận một chút, chỉ sợ là bây giờ phải tăng tốc.” Nô bộc lái xe ở bên ngoài nói cao giọng. “Đã biết.” Lâm Hi Thần ứng thanh, đối với Hiệp Phàm cười,“Yên tâm, hắn là người đánh xe giỏi nhất trong sơn trang, cho dù đường có khó đi hơn cũng không làm hắn nao núng.” Xe ngựa một đường chạy như điên, nghe thấy bên ngoài đã bắt đầu mưa gió, xe ngựa cũng thoáng có chút lay động, mưa rơi xuống thân xe phát ra tiếng vang, nghe thật là vui tai. “Có muốn mời Thượng cô nương cùng vào hay không?” Hiệp Phàm nhẹ giọng nói,“Bên ngoài dường như trời mưa , lại lớn như thế, Thượng cô nương kia chỉ sợ sẽ ngã bệnh.” Lâm Hi Thần lắc lắc đầu, nói:“Không cần, đằng sau còn có mấy chiếc xe ngựa, nếu trời mưa, trừ bỏ con ngựa, những người khác đều có thể trốn bên trong xe trú mưa, ngươi không cần lo lắng. Nàng sẽ không ngốc đến nỗi gặp mưa, chỉ sợ là lúc này đã vào chiếc xe nào đó trú mưa rồi.” “Ngươi sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế, Thượng cô nương kia càng là vì cái gì càng yêu mến ngươi, thật sự là kỳ quái.” Hiệp Phàm mỉm cười, trêu chọc nói,“Nếu nàng không giống như lời ngươi nói đã trú mưa trong xe, cố tình ngã bệnh để ngươi thương tiếc, ngươi phải làm sao?” “Vậy để nàng ở Thanh Long sơn trại.” Lâm Hi Thần không cho là đúng nói. “Chỉ sợ là lời ta đoán là thật .” Hiệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra một chút, nhìn bên ngoài, dấu hiệu sắp mưa đã càng ngày càng đậm, từng hạt mưa rơi xuống tạo thành bụi bậm, có thể nơi đây đã lâu chưa từng có mưa, cho nên mới tạo ra tình cảnh như thế. Thượng tú lệ thật sự không trốn bên trong xe trú mưa, một mình ngồi trên lưng ngựa, hiên ngang đi. Vài người tuỳ tùng của nàng cũng phải tránh đi trước. Nhìn thấy khuôn mặt quật cường của Thượng Tú Lệ, Hiệp Phàm khe khẽ thở dài, quay đầu nhìn Lâm Hi Thần, lẳng lặng nói:“Thượng cô nương thật sự không có trốn bên trong xe trú mưa, nếu ngươi không mời nàng vào trong, trong lòng nàng vốn dĩ đã tức giận, hơn nữa mắc mưa, chỉ sợ là thật sự bị bệnh .” Lâm Hi Thần đang muốn nói chuyện, bất ngờ kéo Hiệp Phàm từ trong xe ra ngoài, Hiệp Phàm chỉ cảm thấy bỗng nhiên một cỗ gió lạnh đập vào mặt, cái ẩm ướt của một cơn mưa sắp đến tức khắc tạt vào mặt, tai nghe một tiếng động rách tả tơi, xe ngựa bọn họ vừa mới ngồi nháy mắt nổ thành mảnh nhỏ, đồng thời người lái xe cũng kịp kìm dây cương, nhảy lên lưng con ngựa. Lâm Hi Thần ôm thắt lưng Hiệp Phàm, mang theo nàng vững vàng rơi trên mặt đất, Hiệp Phàm bị bất ngờ, nhịn không được run run một chút, theo bản năng đem thân mình hướng trong lòng Lâm Hi Thần nhích lại gần. “Không có việc gì, không cần sợ.” Lâm Hi Thần mỉm cười nói,“Có ta ở đây, chỉ là một chút mưa nhỏ, nơi đây cách Thanh Long sơn trại không xa, đến đó rồi thay quần áo, nghỉ ngơi một hồi.” “Thiếu chủ, ngựa!” Có người hô một tiếng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang