[Dịch]Nếu Cho Chàng Một Cơ Hội, Là Hạnh Phúc Hay Đau Khổ? - Sưu tầm

Chương 9 : Ra đi

Người đăng: 

.
" Đông Phương Tử Âm, tên nghe thật êm tai a. Ta có thể gọi huynh là Đông Phương ko?" Gọi như thế vừa ngắn gọn vừa giống như là gọi Đông Phương Bất Bại y. Mình là một fan của Đông Phương mà. Gương mặt hắn cứng lại trong chớp mắt rồi lại ôn hòa như thường gật đầu nói: " Đươc!" " Vương gia! Bữa tối đã chuẩn bị xong." Một tên lính đi tới bẩm báo. " Cô nương cùng đi chứ?" Hắn ôn hòa hỏi ý cô. " Haha, ta ở đây ăn cũng được rồi, ta không thích nơi đông người." Má ơi, vương gia, không phải chớ. Vương gia cũng đâu phải là củ cải đâu mà tùy tiện gặp gỡ được. Kiếp trước sĩ quan hay thiếu úy gì gì đó còn chưa thấy bóng, cả đại gia giàu nhất tỉnh cũng không biết mặt mũi ra sao mà giờ thăng cấp lên tới tận vương gia. Mặt cô nhất thời đơ ra như con ngố vậy. Đoán già đoán non cô cũng chỉ nghĩ công tử thế gia của quan viên nào đó. Đánh chết cô cũng không tin mình có phúc gặp được tới vương gia. Hắn thấy gương mặt bị đã kích không nhỏ của cô mà mỉm cười, ưu nhã bước đi. Cô ngồi khoanh chân trên xe ngựa nhỏ, vẻ mặt u ám nghĩ đến tương lai, không biết bây giờ Đông Phương đang đi đâu, mình phải nhanh chóng tách ra, những người có họ Đông Phương không có người nào mà thân phận đơn giản hay không nguy hiểm cả. Đây là kinh nghiệm vừa mới đúc kết ra được của cô. " Này! Cơm, nước của ngươi đây." Một tên lính lác bưng chén cơm mẻ, một ống trúc tới cho cô. " Đa tạ!" Cô khách khí nói. Nhìn tên lính đưa cơm xong rồi nhanh chóng rời đi thì cô cũng nhấm nháp bữa tối nhạt nhẽo này. Uống xong hớp nước cô quyết định ngủ lấy sức, mai nhất định phải sớm rời khỏi đây. " Vương gia, ngày mai chúng ta có thể tới được Bắc Khánh quốc. Vậy người, chúng ta nên xử lý thế nào đây." Sở Trúc nhìn người trước mắt đang nhắm mắt hờ hững trong xe nói. " Chỉ cần đưa nàng ta tới Bắc Khánh quốc thì được rồi. Tuyền Ngọc Hàn sẽ xử lý thay bản vương thôi. Ngồi xem tuồng hay hơn là diễn kịch nhiều." Vẫn giọng nói ôn hòa như vậy như hàm ý trong đó thì lạnh nhạt vô cùng. --- ------ ------ ------ ------ --- Ánh mặt trời chiếu rọi, lại một ngày mới, một thử thách mới, liệu Trần Hàn có thể vượt qua thử thách của vòng xoáy quyền lực tình yêu, âm mưu này không? Mời bạn tiếp tục xem đoạn sau vào tối nay Bắc Khánh quốc Một nữ tỳ bưng nước vô phòng nghĩ của thái tử phi, người con gái trên giường đang nhắm mắt ngủ, làn da trắng, mềm mịn như miếng đậu hủ, lông mi dài cong vút, đôi môi hồng nhuận, thật là một mỹ nhân bế nguyệt tu hoa. Nữ tỳ đặt nhẹ chậu nước xuống nhưng tiếng động này lại khiến người con gái yêu kiều đó tỉnh giấc. " Ưm, Tinh Si, muội thật là đúng giờ." Giọng nói mềm nhẹ, ý tứ cũng làm nũng mang theo giọng mũi thật chọc người thương tiếc. " Đã đến giờ rồi thái tử phi. Vương gia cũng sắp đến nơi, ngài luôn luôn trông ngóng , tối qua còn thức khuya như vậy, giờ nếu không chuẩn bị sớm thì sẽ không kịp gặp người a." Tinh Si là nha hoàn thân thiết theo hầu thái tử phi khi còn là quận chúa của Vi Uy vương Đông Phương quốc. Vì hòa thân hai nước mà Vi Mỹ Ôn Nhi được phong làm Bình Nhi công chúa thành hôn với thái tử Bắc Khánh quốc Tuyền Ngọc Hàn trở thành thái tử phi. " Thái tử bây giờ đang làm gì?" Nàng trở mình ngồi dậy, vuốt mái tóc dài đen nhánh trước ngực, sóng mắt dịu dàng hỏi. " Thái tử đã lên triều nghị sự. Chốc lát sẽ về cùng ngài cùng đi nghênh tiếp vương gia." Nhìn quận chúa bây giờ đã là thái tử phi vui mừng, nàng cũng vui mừng theo. " Chàng có còn nhớ ta chăng? Liệu chàng có vui khi thấy ta? Ta sợ chàng đã không còn nhớ cô bé cùng chàng múa hát dưới trăng trong lương đình năm nào?" Mày liễu nhẹ nhíu lại, tạo ra vẻ yếu đuối cần người che chở thành công khiến Tinh Si gấp gáp trấn an nàng. " Vương gia yêu người sâu đậm như thế, làm sao có thể quên người được. Người phải tin tưởng vào tình yêu của người và vương gia." " Đúng vậy! Chàng nhất định vẫn yêu ta như ngày nào. Tinh Si mau chuẩn bị thật tốt cho ta, chàng vẫn thích màu tím, hãy lấy bộ mấy ngày trước ta vừa đặt làm ra đây." Nàng gấp gáp chuẩn bị, gò má ửng hồng tư xuân. --- ------ ------ ------ ------ ----- Người này chính là một cơn ác mộng trong đời của Trần Hàn. Mặc niệm 1p'. :hixhix: :hixhix: . Các độc giả đừng suy đoán lung tung mà bỏ đọc truyện đấy nhé. Lỡ đọc thì đọc cho trót giúp mình ngaa. --- ------ ------ ------ ------ ---- " Vương gia, đã tới Bắc Khánh quốc." Sở Trúc cưỡi ngựa bẩm báo người trong xe. " Được rồi. Chắc Tuyền Ngọc Hàn cũng đã tới rồi nhỉ?" Người Trong xe thờ ơ nói. Cũng không đợi trả lời mà lẩm bẩm:" Ôn Nhi, nàng vẫn khỏe chứ?" Vuốt ve cổ cầm trong tay, vẻ mặt hắn ôn nhu ẩn chứa si mê. " Hít, tối qua lạnh chết đi được mà không có gì đắp. Cực khổ cho tấm thân xương xẩu không có miếng mỡ giữ nhiệt của mình." Cô oán thầm, ngồi trên xe nhìn tường thành trước mắt mà bao cảm xúc ngổn ngang. Trong lòng bất an dâng trào, cảm xúc này khiến cô thấy thật khó chịu, tâm lý trốn tránh trào lên trong đầu. Giống như lúc sắp bị mẹ chửi, hay mình làm sai chuyện gì, hoặc làm mất đồ vật quan trọng của mẹ là sẽ xuất hiện cảm xúc này, khi đó cô cũng nghĩ muốn trốn tránh nhưng cuối cùng cũng bị mẹ mắng xối xã một trận rồi xong. Nhưng đó là mẹ cô, sẽ vẫn tha thứ và nhẹ tay cho cô, còn ở đây nếu cô làm sai chuyện gì đó, mất mạng rất dễ dàng. Thân cô, thế cô, hoàn cảnh xa lạ, sắp tới sẽ lại gặp rất nhiều loại người với nhiều kiểu tâm tư khác nhau càng khiến tâm lý trốn tránh này của cô lên cao. Nắm chặt tay đến trắng bệt, cô quyết định nhảy xuống xe ngựa chuồn đi. Binh lính thấy cô lén lút rời khỏi cũng không có hành động gì. Cấp trên không có lệnh thì bọn họ vẫn hộ tống vương gia đến Bắc Khánh quốc. Sở Trúc chỉ nhìn thoáng qua cô rồi dời mắt tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang