[Dịch]Nếu Cho Chàng Một Cơ Hội, Là Hạnh Phúc Hay Đau Khổ? - Sưu tầm
Chương 20 : Chương 20
.
" Cám ơn." Cô nói xong mới phát hiện mình lại dùng từ hiện đại. Thấy Đông Phương cũng không để ý thì yên tâm. Nhìn nhìn bản thân, tính nhét vào ngực nhưng cộm quá, đưa tay định gãi tóc thì mới nhớ, chậc chậc bỏ bay xuống. Nhét lọ thuốc vô đai lưng, bây giờ cô mặc váy nhiều lớp, không tiện vén lên, chỉ đành nín nhịn thêm mấy tiếng nữa vậy.
Số cô thật là hẩm hiu mà. Hít hít mũi tự kĩ. Thiếu cái khăn để chấm chấm nước mắt nữa là y chang một thiếu phụ u oán nơi khuê phòng. Chỉ tưởng tưởng bộ dáng của mình như vậy thôi mà cô đã muốn phì cười.
Mím môi nhịn xuống, ánh mắt cong cong nhìn khung cảnh lấp ló bên ngoài, tối thui như cúp điện vậy. Nhà nào giàu có thì trước cửa mới treo hai cái đèn lồng. Một bóng dáng quen thuộc phía xa, cố nheo mắt nhìn nhưng cũng không kịp. Lòng nghẹn lại, là Lam Minh Thương chăng? Đã hơn một tháng. Đệ có còn nhớ tỷ? Hazz.
Xe ngựa dừng lại một lúc, rồi lại chạy tiếp. Hắn nhìn cô lúc thì đột nhiên cười, nhưng chưa được một khắc thì thở dài, người như nàng, không thích hợp cuộc sống nơi thâm cung. Nhưng một quân cờ bị bày bố thì chỉ đành chấp nhận số phận. Hắn lại nhớ đến nụ cười bí hiểm của Tuyền Ngọc Hàn khi nhắc đến nàng.
" Nô tài nghênh đón vương gia!"
" Nghênh đón Yêu cơ!"
Một giọng thái giám chát chát cao vút vang lên.
Đông Phương Tử Âm tao nhã bước xuống, đưa tay lên với cô. Cô nhe răng cười bắt lấy, mượn lực nhảy xuống, nhưng bất hạnh thay cái chân đau chạm mạnh xuống đất thì không chống đỡ được khụy xuống. Cô chới với ngã ra sau thì tình huống bốn mắt nhìn nhau mặt e lệ xuất hiện. Thực tế là như thế này, cô bắm một tay ngay vai, một tay kéo áo trước ngực Đông Phương. Người ta bị cô kéo bất đắc dĩ phải phối hợp theo thôi.
Tuyền Ngọc Hàn và Vi Mỹ Ôn Nhi nhìn một màn này thì người nhướn mày, người sắc mặt xám ngắt. Bao nhiêu quan lại ra tiếp thấy vương gia và cơ thiếp thân mật vậy thì đánh mắt thâm ý với nhau.
Đông Phương nho nhã cười, đỡ cô đứng nghiêm chỉnh thì bước vô cùng mọi người. Cô thấy hoàn cảnh xung quanh hoành tráng, nhiều gương mặt cáo già, hồ ly thì như chuột chũi. Cắm đầu bước theo. Cô cũng muốn ưỡn ngực, tự tin đi vô nhưng khổ nổi, lỡ người ta chú ý, hỏi đông hỏi tây thì cô ngu người luôn. ( T/G: Thôi đừng ngụy biện làm gì, tôi rành cô quá mà. Ngực lép xẹp, ưỡn cho ai xem. ~.~)
Hura, may quá. Khôg phải kiểu ngồi nữ với nữ ngồi riêng, không là chết cô luôn. Núp bóng Đông Phương là an toàn nhất. Cúi chào hoàng đế xong thì mọi người đều ngồi xuống. Cô lén nhìn cô gái ngồi sau lưng cái ông chú vương gia gì gì đó thì phải. Cô ta đang rót rượu, gắp thức ăn cho người đó.
Hoàng đế Bắc Khánh quốc năm nay đã gần năm mươi tuổi. Sau khi nói những lời khách sáo với sứ thần Đông Phương quốc thì thoải mái cười to mời chư vị nhập tiệc. Người lớn tuổi cho dù là hoàng đế thì không tránh khỏi tai hơi điếc, mắt hơi mờ nên lão nhìn Trần Hàn ăn mặc đặc biệt, lạ lùng, những viên đá lấp lánh làm nổi bật nước da hơi ngăm. Đúng là có một phong vị khác.
Trần Hàn mà biết lão hoàng đế thấy cô đẹp thì chắc chắn sẽ phang một câu: " Cái gì xa xa ảo ảo chả đẹp, gần gần mới thấy thốn."
Nhìn đã lão mới lên tiếng nửa đùa nửa thật với Đông Phương Tử Âm:
" Nghe nói vương gia vì ngủ một đêm với nàng mới không kìm lòng được mà nạp nàng làm Yêu cơ. Chắc công phu trên giường của nàng rất tuyệt chăng?"
Mấy người khác đang nhấp ly rượu cũng nhao nhao phụ họa. Cô bặm môi nhìn bóng lưng trước mắt. Tay nắm chặt thành quyền.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện