[Dịch]Này! Nữ Phụ Thì Làm Sao - Sưu tầm
Chương 14 : Chương 14
.
Aiyo sao đầu đau dữ vậy nè, cô nhớ mình đâu có bị gì đâu ta. Ong ong, ù ù lại còn choáng choáng thực đặc biệt mà, đặc biệt đến nỗi cô muốn khóc luôn rồi nè. =..=
Vật lên vật xuống cũng không dậy nổi cô liền hóa lười mà trở về vị trí cũ thì...
Má ơi, hết hồn hà. Cái tên cà chớn Vân An này tự nhiên nằm ngay bên cô làm cô sợ muốn chết. Chọt chọt má... không tỉnh, dùng tay nhéo mũi... không tỉnh. Khà Khà đã vậy đừng trách cô vô tình.
Nở nụ cười đê tiện, quỉ dị nhất của bản thân cô bắt đầu soi mói khắp người của Vân An. Kể ra thì hắn cũng thuộc dạng được xếp vào " bảo vật quốc gia " đấy. Đôi mắt nâu nhắm lại để lộ hàng lông mi dài khẽ rủ xuống. Chiếc mũi cao, môi cười, lông mày rậm đầy cương nghị, mái tóc ngắn đen cùng khuôn mặt góc cạnh nổi bần bật trên nền da trắng.
Từ từ đưa đôi mắt chuyển dần xuống phía dưới... ôi thôi rồi body cửa phải gọi là mê ly. Vai rộng, chân dài má nó chứ, trên tưởng thụ mà dưới lại công là thế quái nào. Áo sơ mi đen phía trên cổ có mở cúc làm lộ làn da người người ngưỡng mộ. Liếc liếc mắt nhìn sâu vào bên trong, má nó chứ máu mũi của cô đang phun trào núi lửa đây này. Xương quai xanh con mẹ nó quyến rũ đến không tưởng được. Phía dưới còn...
- Cô đang nhìn gì vậy?
- Không thấy sao mà còn hỏi. Đang soi body của tên khó ưa kia chứ còn làm gì.
- Vậy sao?
- Ừm vậy đấy. Kể ra body cũng tốt phết... Nhưng, mó anh dậy rồi hả? Tôi... tôi... hì hì.
- CÚT!
Mặt mày hậm hực Vân An đưa mắt hướng theo cái con người đang ba chân bốn cẳng chạy đến bạt mạng kia. Khốn nạn, không lẽ con gái bây giờ đều là như vậy, đều là thích xem thân hình của nam nhân. Lại còn lộ liễu kinh hoàng, máu chó!
~~~••~~~ ~~~~••~~~ ~~~••~~~
Hú hồn, suýt chút nữa là toi rồi còn đâu. Gì chứ, phải thông cảm cho cô chứ đây là lần đầu cô xem body nam nhân một cách chính diện như vậy. Mọi lần cô chỉ là một chút cũng chỉ được xem qua ảnh, tranh, poster lần này được như vậy nên cô muốn tự mình tận hưởng nhưng ai ngờ... thôi cũng chẳng muốn nói tới nữa.
Mà cô còn chưa được chạm thử, thật đáng tiếc mà... =)))
Mà cô là đang ở chỗ nào đây? Cây xanh, hoa màu sắc mọc tứ tung. Trong ngôn tình thì cô dám cá là kiểu gì cũng có một màn tỏ tình lãng mạn rồi sau đó sẽ không có sau đó nữa. =)))
Nhưng về vấn đề chính, cô là đang ở đâu?
Má nó, sẽ không phải là bị lạc đi. Rồi xong, đã xác định cô Trần Thiên Tuyết á nhầm bây giờ phải là Lãnh Thiên Tuyết đã chính thức bị lạc. Yeah yeah, tèn tén ten ten hoan hô, bung lụa rụng bông.
Stop, gì mà bung với cả lụa.
CÔ BỊ LẠC RỒI! MÁ ƠI, MÁU CHÓ!
~~~~~~~
END CHAP!
Chap này hơi ngắn xíu chap sau sẽ bù cho mọi người nha. ^^
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện