[Việt Nam] Nạp Thiếp Ký Chi Bách Điểu Triều Phụng

Chương 30 : Một đoạn chuyện cũ

Người đăng: 

.
Trên đường trở về thái độ Phi Yến vẫn rất khác thường, không tung tăng nhảy nhót như chú chim non như mọi ngày, mà một mực im lặng đi theo sau Dương Thiên Sở thi thoảng liếc nhìn hắn một cái. Đợi đã ra hẳn ngoài thành, rời khỏi đường chính rồi, Dương Thiên Sở mới dừng lại, nói: - Phi Yến, cô không có gì muốn nói với ta sao? Hắn hỏi bất ngờ làm Phi Yến hơi giật minh, lập tức tươi cười trông không thật tí nào, nói với vẻ hồ hởi hơi thái quá: - Thiếu gia! Người xem thu hoạch ngày hôm nay đủ cho cả nhà chúng ta cho dù tạm thời không có thu nhập cũng duy trì được rất lâu. Nhìn chỗ cá thịt này, nhất định tiểu thư sẽ rất vui, nô tỳ cũng lâu lắm không được ăn ngon thế rồi … Dương Thiên Sở mỉm cười rất ôn hòa, bước lên phía trước một bước : - Còn gì nữa không? Phi Yến đảo mắt nhìn quanh, lùi lại, gượng cười nói: - Hắc hắc .. thiếu gia hôm nay thật lợi hại, ngay cả câu đối của tài tử ở kinh thành cũng đối được, nô tỳ còn tưởng thiếu gia học hành chẳng ra làm sao cả. Dương Thiên Sở lại bước tới một bước: - Còn nữa không? Thiếu gia của nàng đã thay đổi rồi, không phải kẻ đớn hèn mà nàng có thể tùy tiện có thể chửi mắng trước kia nữa. Dù bề ngoài ít thể hiện ra nhưng trong lòng Phi Yến dần dần lặng lẽ có sự thay đổi, bât giác kính sợ hắn từ khi nào, nên dù Dương Thiên Sở vẫn cười rất ôn hòa nhưng Phi Yến cảm thấy tim cứ đập mạnh dần, lắp bắp nói: - Hết rồi! Lưng Phi Yến đã dựa vào một cái cây, nàng hết đường lui rồi, nhưng Dương Thiên Sở vẫn hòi tới: - Thật chứ? - Thật! Phi Yến đáp như một cái máy. - Ra là không còn gì nữa. Dương Thiên Sở đột nhiên quay người đi, Phi Yến thở phào, nhưng còn chưa kịp mừng thì nghe Dương Thiên Sở nói: - Vậy mà ta còn cứ tưởng tiểu thư của cô và vị Hoàng công tử kia có tư tình gì đó cơ đấy. Phi Yến thoáng một cái mặt đã tái mét, nhưng ngay lập tức lại đỏ bừng, chạy vòng tới trước mặt Dương Thiên Sở, tay chống lên hông, mắt mở to ra, giọng nói có chút tức giận: - Thiếu gia, cho dù tiểu thư không phải là nương tử thực sự của người, thì người cũng không được phép nghi ngờ nhân phẩm của tiểu thư, người và tiểu thư đã được đính ước từ nhỏ, sao tiểu thư có thể làm chuyện trái luân lý như vậy được! Dương Thiên Sở đã biết người xưa có quan niệm khắt khe về chuyện nam nữ, nữ nhân đã đính ước cũng không khác nhiều so với được gả đi, chỉ đợi ngày về nhà chồng thôi, nên mới cố tình nói thế chọc tức Phi Yến. Mục đích đạt được, đương nhiên hắn phải tiến thêm một bước: - Chẳng nhẽ ta nhầm? Phi Yến, cô không thấy thái độ của mình hôm nay rất khác thường sao. Chính xác là từ lúc vừa mới bước ra khỏi sương phòng lầu ba của Thái Bạch Lâu, lúc đó ngoài chúng ta ra chỉ có mấy tên tài tử kia. Mà trong số đó chỉ có Hoàng Tử Tài là tới từ kinh thành, những người còn lại là tài tử địa phương. Như vậy chỉ có y mới là nguyên nhân làm cô phải trốn đi đúng không? Phi Yến bị nói trúng tim đen, tức thì không tức giận nổi nữa, bối rối cúi đấu xuồng. - Hạng người như Hoàng Tử Tài, tất nhiên không thể có liên quan gì tới những người như ta và cô. Cho dù là có, ta nghĩ với tính cách của cô nhất định cô không phải trốn tránh, như vậy chỉ có thể là liên quan tới tiểu thư của cô. Cô phải trốn, hoặc là tránh gặp mặt y hoặc là phải giấu chuyện gì đó về tiểu thư của cô với ta, sợ y làm lộ ra… Phi Yến, cô không biết nói dối đâu, cô càng giấu thì chỉ càng làm ta nghi ngờ thôi. Nhìn thái độ này của Phi Yến, Dương Thiên Sở biết mình suy luận đúng rồi. Trong lòng bỗng cảm thấy chua chát, hắn nghĩ thấy cũng phải, cô gái như Hạ Phượng Nghi nếu nói không có nam nhân nào theo đuổi, thì trừ phi nam nhân đều mù mắt cả. Mà với phong độ, tài học, diện mạo của Hoàng Tử Tài đích thực xứng đáng hoàng tử bạch mã trong lòng các cô gái. Nếu hai người họ có chuyện gì đó là chuyện bình thường. Chẳng lẽ hắn là người thư ba vô duyên xen vào hai người họ, là nguyên nhân Hạ Phượng Nghi dứt khoát muốn đưa ra cái hẹn một năm kia … Dương Thiên Sở không muốn nghĩ thêm nữa, Phi Yến vẫn không nói gì, hắn bước nhanh qua trước mặt Phi Yến, hắn không muốn nàng nhìn được bộ dạng của mình lúc này. Phi Yến thực ra vẫn lén quan sát thần sắc của hắn, thấy sắc mặt Dương Thiên Sở hơi nhợt nhạt, mấp máy môi vốn định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Lúc ngẩng lên thì Dương Thiên Sở đã đi qua rồi, nàng nhanh chóng đi theo. Không ngờ Dương Thiên Sở đi quá nhanh, nàng không theo kịp, lòng càng hoàng, cuống quít chạy đuổi theo nắm lấy tay áo hắn: - Thiếu gia, không phải nô tỳ dấu người, nhưng thực sự tiểu thư và Hoàng công tử không có gì cả. Dương Thiên Sở thầm mắng mình chẳng ra làm sao, hắn biết mình đang ghen, chẳng lẽ thực sự đã yêu Hạ Phượng Nghi rồi, bời tâm tình lúc này của hắn không hề bị ảnh hưởng của vị thiếu gia kia, tất cả thực sự hoàn toàn phát ra từ trong lòng hắn. Trong đầu Dương Thiên Sở hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Phượng Nghi, nàng rât ít khi cười, nhưng chỉ một cái khóe miệng nhếch lên đã mang đủ ngàn vạn kiểu cách tươi đẹp yêu kiều, để lại trong lòng hắn bao mối tư tình, thầm nghĩ chỉ mới được một tháng thôi mình đã lún sâu như vậy rồi, một năm sau nàng thực sự ra đi hắn sống thế nào đây. Dương Thiên Sở đưa mắt nhìn cảnh tịch dương ở xa xa, cố sức xua tan tâm sự trong lòng, buộc bản thân phải nghĩ, nhưng hiển nhiên ánh chiều ta cô tịch không phải là lựa chọn tốt để con người ta xua đi nổi buồn. Dù cố gắng hết sức Dương Thiên Sở vãn thấy giọng nói của mình như lạc đi: - Cô nói đúng, nàng không phải là nương tử thực sự của ta, ta làm gì có quyền gì. Phi Yến chỉ lờ mờ hiểu được tâm sự của hắn thôi, nàng là cô gái nhỏ còn chưa hiểu chuyện yêu đương, mà có lẽ vì lễ giáo khắt khe thời xưa, trong lòng nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Nhưng nàng hiểu hắn đang rất buồn vì chuyện tiểu thư của nàng, Phi Yến ngập ngừng một chút, quan sát gương mặt của hắn, cắn chặt hai hàm răng nhỏ nhắn, hạ quyết tâm lí nhi nói: - Thực ra, tiểu thư và Hoàng công tử từng có quan hệ khá thân thiết, nhưng tiểu thư chỉ coi y là huynh trưởng thôi, có điều Hoàng công tử lại không chấp nhận, cứ một mình bám theo tiểu thư. Nên nô tỳ mới phải trốn, cũng là để không cho y biết tiểu thư có ở đây. Sợ hắn hiểu lầm thêm Phi Yến, mau chóng nói qua trước, để ý thấy mặt hắn hơi hòa hoãn lại rồi mới thời phào, nếu đã nói ra rồi thì chẳng cần dấu gì nữa, nên Phi Yến kể ra hết… Thực ra chuyện cũng không có gì, Hạ lão gia có một vị đồng liêu ở trong công bộ, quan hệ cũng rất thân thiết. Vị Hoàng đại nhân có hai người con, Hoàng Tử Tài là con trưởng, sau đó là tiểu thư Hoàng Ngọc Phượng. Do hai nhà đi lại thường xuyên, trong tên hai cô tiểu thư của hai nhà vừa khéo có cùng chữ “Phượng”, nên trở thành đôi bạn thân thiết trong khuê phòng. Hạ Phượng Nghi cũng gặp được Hoàng Tử Tài ở đó. Hoàng Tử Tài ngoài chút kiêu ngạo ra thì là con người rất tốt, nên được lòng Hạ Phượng Nghi, nàng còn gọi y một tiếng đại ca. Bỗng nhiên vào năm ngoái, Hoàng Tử Tài bày tỏ lòng yêu mến của mình với Hạ Phượng Nghi, nhưng nàng nói rõ với y chỉ coi y như đại ca, hơn nữa nàng cũng được đính ước rồi, sau đó bỏ về. Từ đó không tới nhà họ Hoàng nữa. Hoàng Ngọc Phượng thương đại ca, nên đem những lời Hạ Phương Nghi tâm sự về Dương Thiên Sở nói cho y, Hoàng Tử Tài càng thêm đau lòng, hơn nữa nghĩ rằng do mình bày tỏ quá đột ngột nên làm Hạ Phượng Nghi vì sự e lệ của nữ nhâm mà từ chối. Y tìm Phi Yến, nhờ đưa tin hẹn Hạ Phượng Nghi ra ngoài nói chuyện. Hạ Phượng Nghi không tới, lúc đó là mùa đông, y chờ suốt cả một ngày đêm. Sáng hôm sau mới có người phát hiện Hoàng Tử Tài ngất trong tuyết mang về nhà chữa trị. Lần đó Hoàng Tử Tài suýt mất mạng, phải nằm nhà mấy tháng trời mới bình phục được. Hoàng Ngọc Phượng tìm đến tận Hạ phủ tìm Hạ Phượng Nghi. Phi Yến giọng buồn buồn kể: -… Hoàng tiểu thư muốn tiểu thư tới thăm Hoàng công tử, ít nhất sẽ làm y mau khỏe lại. Tiểu thư từ chối, nói không muốn để Hoàng Tử Tài hiểu lầm thên. Hai người cãi nhau một trận rất lớn. Từ đó trở mặt không còn là bạn nữa. Dương Thiên Sở thở dài, không ngờ vị đại tài tử của kinh thành lại si tình như vậy. Nhưng dù ở cùng với Hạ Phượng Nghi không lâu, nhưng hắn cũng biết nàng là cô gái rất tự chủ, rất kiên quyết. Nếu nàng đã làm như thế thì thực sự chỉ coi Hoàng Tử Tài như huynh trưởng thôi, y vô vọng rồi, nên từ bỏ thì hơn. Bất giác Dương Thiên Sở nổi lên cảm giác đồng bệnh tương lân với y, Hạ Phượng Nghi là cô gái rất đáng để yêu, Hoàng Tử Tài làm thế không có chút gì đáng trách cả, thậm chí Dương Thiên Sở còn thấy hơi tiếc cho y. Cũng có lẽ bời chuyện lùm xùm này mà Hạ lão gia thêm quyết tâm gả con gái của mình cho một kẻ chẳng ra gì như “hắn”, nếu thế “hắn” còn phải cảm ơn Hoàng Tử Tài nữa mới đúng. Dù thế nào khối băng trong lòng Dương Thiên Sở cũng hoàn toàn tan đi. Nói mấy câu để Phi Yến biết hắn hoàn toàn tin lời nàng nói để Phi Yến yên tâm, hai người rảo bước về nhà. Chắc chắn đối với thu hoạch của Dương Thiên Sở thì lão Hà là người vui mừng nhất, ông ta một tay chăm nom hắn từ bè tới lớn, bao kỳ vọng tới tận bây giờ mới được thỏa nguyện, lập tức chạy đi thắp hương báo cáo với Dương lão gia và Dương phu nhân. Lão Phúc cũng nước mắt ngắn dài. Hạ Phượng Nghi thì chỉ tỏ ra chút ngạc nhiên, rồi bình thản chúc mừng hắn, tới một nụ cười hắn kỳ vọng cũng không có, làm Dương Thiên Sở có chút thất vọng. Lại nghe thấy Dương Thiên Sở muốn chuyển nhà lên huyện thành ở, hai lão gia nô đương nhiên vô cùng tán đồng. Nhưng lão Phúc nói ông ta không muốn rời đi, muốn ở lại nơi này chăm sóc chút gia sản sót lại của Dương gia, hơn nữa ông ta cũng già rồi chẳng giúp gì được cho hắn nữa, đi theo cũng vô ích. Lão Hà cũng nói tạm thời sẽ không đi theo, lấy cớ vườn rau mới trồng không nỡ bỏ lại, cũng muốn ở bầu bạn thêm với lão Phúc lâu năm mới gặp lại. Nhưng Dương Thiên Sở lờ mờ đoán được hai ông già muốn tạo điều kiện cho đôi vợ chồng trẻ ở cạnh nhau khỏi vướng bận. Dương Thiên Sở cũng không kiên trì thêm. Hạ Phượng Nghi thì khỏi phải nói, lấy gà theo gà, lấy cho phải theo chó rồi. Buổi tối hôm đó có một bữa liên hoan nho nhỏ. Dương Thiên Sở bắt cả lão Hà, lão Phúc, và Phi Yến ngồi cùng ăn với hai người. Cơm cá, gạo trắng có cả, năm người đã khá lâu rồi mới có được bữa ăn ngon như vậy …
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang