[Việt Nam] Nạp Thiếp Ký Chi Bách Điểu Triều Phụng
Chương 25 : Tây Du Ký và Phong Thần Diễn Nghĩa
.
Dương Thiên Sở và Phi Yến ngây người ra một lúc thật lâu, nhưng trong lúc ngây ra đó đầu óc lại chẳng suy nghĩ được gì, bời quả thực thấy điều này quá sức nằm ngoài dự đoán, quá bất ngờ.
Nói không ngoa Tây Du Ký hiện giờ là nguồn sống của Dương Thiên Sở, là cơ sở cho tương lai của hắn, bắt hắn không kể nữa chẳng khác nào bảo hắn chết đói.
Thế nhưng cảm giác Lưu viên ngoại dứt khoát không phải là người tùy tiện, chắc chắn có nguyên nhân gì đằng sau mà hắn chưa hiểu, không vội tỏ ý, muốn tìm hiểu trước đã, vì vậy Dương Thiên Sở ngăn Phi Yến vừa mới định thần lại đang định mấp máy môi nói gì đó, hít một hơi nói đơn giản:
- Xin được nghe kỹ hơn.
Thái độ bình tĩnh của Dương Thiên Sở làm Lưu viên ngoại có chút tán thưởng, gật đầu hạ giọng nói:
- Vậy Lưu mỗ nói ngắn gọn cho tiên sinh vậy, hơn mười ngày nay, tiên sinh thuyết thư ở trong thành, kể câu chuyện Tây Du Ký lấy kinh kia, mặc dù nói thác đi là chuyện ở hải ngoại, nhưng từ nhân sinh, phong tục, thế thái mọi người vẫn cảm giác được là chuyện ở Trung Nguyên. Câu chuyện rất có sức cuốn hút, tiên sinh cũng có trình độ kể chuyện rất cao, cách hành văn mới mẻ độc đáo, chưa đầy nửa tháng đã có ảnh hưởng rất lớn. Hiện giờ không chỉ có rất nhiều người ở trong huyện thành tới nghe tiên sinh kể chuyện, trở thành một thường lệ, mà còn truyền miệng tới khắp các các thôn xóm, thị trấn xung quanh rồi. Câu chuyện về Phật Tổ, Quan âm, La Hán rồi việc hàng yêu phục ma, cứu độ chúng sinh. Các phép thần thông quảng đại hiện ra chân thật, sống sộng như thực. Điều này đối với Phật giáo mà nói đã có tác dụng tuyên truyền rất lớn, làm càng nhiều nhiều người tin tưởng vào Phật giáo hơn …
Dương Thiên Sở lờ mờ như hiểu được chút gì đó rồi, khẽ cười khổ :
- Tại hạ bất quá chỉ là người thuyết thư, kể chuyện kiếm chút tiền qua ngày mà thôi, làm gì có sức ảnh hưởng lớn như thế.
Lưu viên ngoại khẽ lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng nói chân thành :
- Đối với tiên sinh mà nói chỉ là một câu chuyện, nhưng thực tế câu chuyện này nó lại mang ý nghĩa không hề tầm thường. Bỉ nhân cũng đã nghe chuyện tiên sinh kể, mặc dù câu chuyện chỉ mượn bối cảnh Phật giáo .. Ừm! Điều này nói ra tiên sinh chớ giận, thực sự là trong câu truyện không hề chứa được bao nghiêu giáo nghĩa Phật giáo chân chính, thậm chí có những điều hoàn toàn trái ngược. Thế nhưng màu sắc thần bí, cốt truyện mới mẻ độc đáo lại như ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa sâu xa đã hấp dẫn thu hút nhiều tầng lớp, đặc biệt đại đa số người dân không am hiểu Phật pháp, họ chỉ cảm thấy sự huyền diệu và sức mạnh thần thông của Phật, chỉ thấy cửa Phật có cứu nhân độ thế mà thôi. Thế nên đã gián tiếp tuyên dương Phật pháp rồi, hơn nữa câu chuyện vẫn đang được lưu truyền đi, hiệu quả sẽ càng ngày càng lớn …. Không nói gì xa xôi hiện giờ chùa miếu , phật đường trong huyện thành hương hỏa đột nhiên tốt hẳn lên là minh chứng rõ ràng.
Dương Thiên Sở trầm tư gật đầu, những điều Lưu viên ngoại phân tích đúng là rât có lý, cũng là điều hắn chưa từng nghĩ tới.
Lưu viên ngoại không lên tiếng, để cho Dương Thiên Sở ngẫm nghĩ một lúc mới chậm rãi chủ động nói ra:
- Bỉ nhân là đệ tử đạo gia, nói thế chắc tiên sinh đã hiểu.
Phi Yến không hiểu, đệ tử của đạo gia thì quan tâm tới chuyện đề tài Phật giáo làm cái gì?
Dương Thiên Sở nghe ông ta nói vậy thì như xua tan mây mù nhìn thấy mặt trời, mọi thứ đều trở nên rõ ràng, thì ra là như thế.
Thế giới này vốn chứa đầy sự cạnh tranh, tự nhiên cạnh tranh tự nhiên, động vật cạnh tranh động vật, thực vật cũng có sự cạnh tranh, mà hiển nhiên xã hội loài người đầy phức tạp là có nhiều sự cạnh tranh nhất, cạnh tranh giữa các tôn giáo chỉ là một phần trong đó mà thôi.
Dương Thiên Sở kể Tây Du Ký đã dàn dần có ảnh hưởng nhất định với bản địa. Lưu viên ngoại là ánh mắt tinh tế đã sớm nhận ra được sức ánh hưởng sâu xa của câu chuyện, thân là đệ tử Đạo gia nên ông ta muốn ngăn chặn sớm việc này.
Dương Thiên Sở gật gù:
- Tại hạ hiểu ý viên ngoại rồi, nhưng xin thứ cho không thể tuân theo được.
Lưu viên ngoại không nói gì cả, chỉ móc từ trong lòng ra một tờ giấy, chậm rãi đặt lên bàn rồi đầy tới trước mặt Dương Thiên Sở.
Chẳng cần nhìn Dương Thiên Sở cũng biết tời giấy đó hẳn là những thứ đại loại như ngân phiếu, không cần nhìn Dương Thiên Sở lắc đầu đẩy trả lại cho Lưu viên ngoại, nói với chút kiêu ngạo cứng cỏi:
- Rất tiếc, tại hạ làm việc có nguyên tắc, chuyện Tây Du Ký này chắc chắc tại hẽ sẽ kể đến hết. Sợ rằng sẽ phải làm Lưu viên ngoại thất vọng rồi.
Lưu viên ngoại không hề phật ý, giọng nói vẫn điềm nhiên:
- Ban đầu bỉ nhân đúng là có ý dùng tiền để đạt được mục đích này, bất quá vừa rồi nhìn qua văn tự tiên sinh ký với Tào chưởng quầy đã nhận ra tiên sinh không phải là người thích bị chi phối, bó buộc, cũng rất có nguyên tắc rành mạch. Nên lời đề nghị mong tiên sinh không kể tiếp Tây Du Ký cũng chỉ là mang chút hi vọng nhỏ thôi, quả nhiên là bị tiên sình từ chối rồi. Số tiền này là để nhờ tiên sinh một việc khác.
Dương Thiên Sở không khỏi thầm thán phục Lưu viên ngoại, ấn tượng ban đầu của hắn không sai chút nào:
- Mời Lưu viên ngoại cứ nói thắng.
Lưu viên ngoại tỏ ra không hề khách khí nói liền một mạch.
- Được, thứ nhất sau này tiên sinh không kể Tây Du Kỳ lại một lần nào và tại bất kỳ đâu nữa, cũng không chép thành sách Tây Du Ký lưu hành ra ngoài.
Lưu viên ngoại nhìn ra được những điều trái với Phật pháp trong Tây Du Ký nên biết Dương Thiên Sở khẳng định không phải đệ tự Phật môn, hoặc không sùng tin Phật pháp, chỉ mượt chuyện của nhà Phật phát huy câu chuyện nên mới mạnh dạn đưa ra đề nghị phòng xa như thế. Tây Du Ký nếu không tiếp tục kể ở đâu nữa, thì ảnh hưởng sẽ rất nhanh biến mất và bó hẹp, còn người khác kể lại thì tam sao thất bản không được sức hút nữa.
Dương Thiên Sở vừa suy nghĩ vừa nghe Lưu viên ngoại đều đều nói tiếp:
- … Thứ hai, không kể chuyện liên quan tới Phật giáo ở Thái Bạch lâu nữa. Thứ ba , bỉ nhân muốn mời tiên sinh thuyết thư, hơn nữa là kể chuyện liên quan tới thần thông của Đạo gia, nơi kể chuyện bỉ nhân sẽ an bài cho tiên sinh, cũng chỉ trong huyện thành này thôi, ba ngày tiên sinh tới thuyết thư một lần đảm bảo thời gian không xung đột với chỗ Tào chưởng quầy.
Điều thứ nhất điều thứ hai đối với Dương Thiên Sở thực chất là một không khác biệt nhiều, bời Tây Du Ký đã sắp kể hết rồi, trong thời gian tới hắn cũng không có ý định kể chuyện cùng đề tài liên quan tới phép thuật huyền bí gì nữa để tránh nhàm chán.
Nói ra hắn còn phải cám ơn Lưu viên ngoại, tình hình nơi này hắn chưa hiểu rõ lắm, không biết mức độ tranh chấp giữa các tôn giáo nghiêm trọng tới mức nào, chuyện tôn giáo rất phức tạp, không cẩn thận sẽ dẫn hỏa thiêu thân.
Nếu chẳng phải Lưu viên ngoại là người hiểu lý lẽ, lại có tầm nhìn xa trông rộng còn muốn lợi dụng ngược lại hắn, mà là người khác có lẽ hắn gặp chuyện xui rồi. Giả sử nếu là kẻ lỗ mạng thì có khi đã tới tâm sự với hắn bằng vài quả đấm, gặp kẻ âm hiểm thì chắc chắn giờ trò ngáng đường sau lưng.
Mà đối với đệ tử Phật giáo chưa chắc hắn đã được cám ơn vì giúp hộ tuyên dương Phật học, biết đâu ngày mai đi thuyết thư thì có vài ông sư Thiếu Lâm Tự cầm côn chặn đường đòi tính sổ với hắn vì tội xuyên tạc Phật pháp cũng nên.
Hừ! Nhưng bính đến từ tướng ngăn, nước lên đê chắn, lão tử chẳng làm gì sai. Các ngươi thích tới kiếm chuyện thì cứ tới đây, lão tử chấp hết. Dương Thiên Sở thầm nghĩ, hắn là kẻ vô thần, quan điểm của hắn rất rõ ràng, nếu trên đời này thực sự có thần thánh đi chăng nữa thì tốt nhất cũng đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.
Nhìn qua Phi Yến, thì chỉ cô nàng chỉ tròn mắt nhìn Lưu viên ngoại với vẻ ngờa vực không tin, hiển nhiên là chẳng lo lắng gì.
Dương Thiên Sở trầm ngâm nói:
- Điều thứ nhất và điều thứ hai tại hạ đồng ý đề nghị của viên ngoại, còn điều thứ ba, tại hạ quả thực có một câu chuyện về Đạo gia ít nhất không kém Tây Du Ký, có điều trước khi kể tại hạ cần chỉnh lý sắp xếp lại trước, mà ngày mai tại hạ chuyển nhà lên huyện thành, còn vài việc phải lo nên chưa bắt tay vào thực hiện được, sẽ trả lời viên ngoại sau.
Chuyện Dương Thiên Sở nghĩ tới tất nhiên là Phong Thần Diễn Nghĩa rồi, nhưng chuyện này kể ra không đơn giản như Tây Du Ký, thần tiên nhiều, pháp bảo lắm, quan hệ cùng nhằng nhịt, nếu cận thận là làm câu chuyệnrối tung beng cả lên chẳng còn ra gì nữa. Thế nhưng Dương Thiên Sở cũng không lo lắm, được rèn luyện gần nửa tháng qua, hắn cũng đã đã nắm bắt cách kể chuyện rồi, kết hợp với các loại tiểu thuyệt tiên hiệp mà hắn đã xem, chắc chắn sẽ làm câu chuyện còn phong phú hơn cả bản chính.
Trước đây hắn nghe đâu đó lời bình luận rằng Tây Du Ký và Phong Thần Diễn Nghĩa là tiểu thuyết các tín đồ Phật – Đạo sáng tác ra châm biểm lẫn nhau, mặc dù không thể khảo chứng được. Nhưng Tây Du Ký đúng là dựa vào câu chuyện Phật gia phát huy, tác giả Ngô Thừa Ân thích Đạo gia hơn là điều người đời sau đều nhận ra, bên trong không có ngũ giới của Phật giáo, Phật cũng tỏ ra gian giảo giả dối, mỉa mai ngầm người dân thường không hiểu rõ Phật pháp khó nhận ra. Bên trong còn có hệ thống đẳng cấp thần tiên, và vô số thuật ngữ tu luyện của Đạo gia.
Tất nhiên đó là nói tới Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân thôi, còn theo lời kể đã có phần xiên xẹo của Dương Thiên Sở thì những tầng ý nghĩa đó không còn nữa, nhưng rõ ràng vẫn có thể thấy thần thông vô cùng của các vị Bồ Tát, La Hán nhà Phật, cùng đề cao kinh phật qua chuyến hành trình gian nan của Đường Tam Tạng.
Mà người với người sao lại khác nhau nhiều thế, người ta cũng xuyên việt, nhưng toàn làm những việc oanh oanh liệt liệt, thậm chí muốn thay triều đổi đại, đảo lộn lịch sử vẫn thuận buồm xuôi gió. Bản thân chỉ kể mỗi một câu chuyện nho nhỏ, kiếm lấy ít tiền đổi lấy vài cái banh bao một ít cơm gạo, nuôi được bản thân và hai cô vợ nhỏ … à nhầm một cô vợ thôi … chính xác thì mỗi một nửa, một cơ vợ chỉ nhìn được mà không ăn được, vậy mà sao nhiều khó khăn đến vậy.
Dương Thiên Sở không khỏi than thầm trong lòng.
Lưu viên ngoại nghe hắn nói thế thì mỉm cười tỏ ý hải lòng, lại đẩy tờ ngân phiếu tới trước mặt Dương Thiên Sở:
- Vậy bỉ nhân xin đa tạ Dương tiên sinh.
Phi Yến thấy Dương Thiên Sở đã nhận lời rồi, liền tò mò cần tờ ngân phiếu xem, tức thì giật mình thốt lên:
- Một trăm lượng bạc, tất cả chỗ này ư?
Lưu viên ngoại gật đầu.
- Đây là tiền công ứng trước cho Dương tiên sinh, nhưng không cần lập văn tự, bỉ nhân tin tưởng con người của tiên sinh, tiên sinh nói được nhất định sẽ làm được.
Dương Thiên Sở lại không tỏ ra kích động lắm, dù một trăm lượng đừng nói là nhiều mà phải nói con số hắn chưa từng tưởng tượng ra, nhưng hắn vẫn từ chối, lấy ngân phiếu trong tay Phi Yến trả lại cho Lưu viên ngoại, nói dứt khoát :
- Tại hạ vẫn dùng câu nói cũ đã nói với Tào chưởng quầy, vô công bất thụ lộc. Đợi tới khi tại hạ sắp xếp trong câu truyện mới rồi tới viên ngoại kể chuyện nhất định sẽ không khách sáo lấy thứ đang thuộc về mình. Hiện giờ xin lỗi tại hạ không thể nhận được.
Phi Yến nhìn mà tiếc đứt ruột, một trăm lạng bạc nha, số tiền này ít nhất đủ cả nhà năm người không phải lo lắng cơm gạo trong vòng một năm.
Lưu viên ngoại cũng tỏ ra có chút thất vọng, những chỉ đành nhận lại tờ ngân phiếu, chắp tay nói:
- Bỉ nhân phục rồi, hi vọng sớm được hợp tác với tiên sinh.
Dương Thiên Sở mỉm cười đáp lễ:
- Đó cũng là điều tại hạ mong muốn.
Cơm đã ăn no, chuyện đã bàn xong, không còn việ gì nữa, cả nhóm Dương Thiên Sở theo cùng Lưu chưởng quầy ra về.
- Ta đang nói là ai bao phòng chữ “thiên” ngày hôm nay, thì ra là một tên thương nhân buôn vải! Chậc chậc … cái Thái Bạch Lâu này càng ngày càng không ra sao rồi …
Lưu viên ngoại dẫn đoàn người Dương Thiên Sở vừa mới bước chân ra tới ngưỡng cửa thì đột nhiên từ bên cạnh vang lên tiếng cười lạnh mỉa mai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện