[Việt Nam] Nạp Thiếp Ký Chi Bách Điểu Triều Phụng
Chương 22 : Sơn nhất ắt có diệu kế
.
Thậm chí lần này tới cả Phi Yến cũng không lên tiếng bênh vực hắn, cô nàng một tay không rời cái la, một tay chống nạnh, đôi mắt vốn đã to lại càng mở to hơn bao giờ hết nhìn Dương Thiên Sở trừng trừng với vẻ bất bình, khỏi nói cũng biết cô nàng cũng là một trong số những fan cuồng của con khỉ họ Tôn kia rồi.
Dương Thiên Sở chỉ đành nhún vai cười khổ, đồng thời hắn cũng nghĩ tới một chuyện. Kiếp trước … cứ gọi tạm là thế đi. Kiếp trước hắn cũng thỉnh thoảng lên mạng đọc truyện, lúc đó hắn chỉ biết đọc rồi chia ra không thích và thích, chẳng suy nghĩ nhiều, giờ nhìn cảnh này mới cũng phần nào tại sao khối chuyện YY mà đôi khí hắn thấy nhạt thếch trên mạng lại được đón chào nhiệt liệt đến thế, nhân vật chính từ đầu tới cuối đánh đâu thắng đó, thuận buồm xuôi gió, chẳng chút khó khăn nào, thì ra vì cái tâm lý này. Bá tính bình dân đầu suy nghĩ giản không thích ngẫm nghĩ đạo lý sâu xa, đúc rút bài học gì hết, đơn thuẩn họ chỉ muốn giải trí thư giãn vui vẻ thôi.
Dương Thiên Sở thầm nghĩ đây đúng là bài học hữu ích, sau này kể chuyện cần rút kinh nghiệm.
Thiết Ngưu hừ lạnh một tiếng, sắn tay áo lên, hầm hầm định đi tới dạy cho mấy người đang nhiệt tình hô hào những người khác bỏ đi, nhưng bị Dương Thiên Sở nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
Đại Bao khôn khéo hơn ghé lại gần Dương Thiên Sở, xuất thân là lưu manh, cho dù còn giữ được vài phần đạo đức thì Đại Bao cũng lập tức liên tưởng tới một số thủ đoạn hay ho mà các “đồng nghiệp” thường dùng, nói nhỏ:
- Dương đại ca, hay là lão già họ Mã kia sai người tới giở trò.
Y biết cho dù có phải hay không, nếu ra tay đánh nhau ở chỗ này thì sự tình càng thêm tệ hại, nhất định càng có nhiều người bỏ đi vì tránh phiền phức, hoặc tai bay vạ gió, thế nên thận trọng đến dò hỏi Dương Thiên Sở trước.
Dương Thiên Sở khẽ lắc đầu nói:
- Không có chứng cớ gì đừng vội nghi oan cho người ta.
Tuy nhiên dù thế nào chuyện này cũng phải nhanh chóng xử lý, Dương Thiên Sở nhảy xuống, lấy cái dùi trong tay Phi Yến. Đang lúc cô nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì lấy hết sức gõ mạnh cái la.
Một tiếng “cheng” cực lớn vang lên, Phi Yên ở gần lại không chuẩn bị gì tức thì ù tai hoa cả mắt, vứt ngay cái la xuống bịt lấy lô tai.
Dương Thiên Sở cười thầm đắc ý, coi như gỡ lại chút vốn rồi. Đồng thời đám đông cũng bị tiếng la bất ngờ hơi im lặng trở lại. Dương Thiên Sở lớn tiếng nói:
- Phật tổ Như Lai từ bi ắt có an bài khác, Tề Thiên Đại Thánh ý chí ngút trời, tài phép thông thiên đương nhiên cũng không dễ dàng chịu thua được. Truyện vẫn còn rất dài, mọi người nghe tiếp hồi sau sẽ rõ.
Mọi người lại ùa lên hưởng ứng, đa số bọn họ không quan tâm tới những người quá kích động kia, họ đang lo lắng cho Tôn Đại Thánh, lại nghe Dương Thiên Sở hứa hẹn, liền lớn tiếng giục tiếp tục kể truyện.
Dương Thiên Sở chắp tay mỉm cười cảm tạ thính giả rồi trở lại trên tảng đá, không phải hắn cười bề ngoài, mà cười thực sự, loại trừ khả năng có người phá đám như Đại Bao nghĩ thì có người càng phản ứng như thế càng chứng tỏ truyện Tây Du Ký được những người này cực kỳ hâm mộ, say mê rồi. Tin chắc sau này biết được Tôn Ngộ Không thoát ra tiếp tục tung hoành tam giới sẽ trở thành người tuyên truyền tốt nhất, nhiệt tình nhất cho hắn.
Vốn hôm qua Dương Thiên Sở chuẩn bị sẵn đoạn này kể tới sự tích Kim Thiền chuyển thế, rồi sẽ dừng lại ở đoạn kịch tính Đường Tăng bắt đầu đi lấy kinh kinh theo lời của Quan Thế Âm Bồ Tát rồi dừng lại kết thúc buổi thuyết thư hôm nay.
Thế nhưng xét tình hình này nếu hắn kể như thế e rằng bị phản cảm, già néo đứt dây, nên chỉ đành cho Đường Tam Tạng lớn nhanh như thổi, vài câu nói từ từ chú nhóc đỏ hỏn thành ‘anh chàng cao lớn đẹp trai’, mấy chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể bỏ qua hết, cho Đường Tăng ‘cưỡi tàu tốc hành’ mau chóng gặp được và cứu Tề Thiên Đại Thánh ra, được Đại Thánh nhận làm sư phụ cùng nhau lên đường thỉnh kinh… quả nhiên làm đám đông reo hò ầm ĩ, mấy người lúc nãy bỏ đi thực ra không đi xa, lúc này chạy vỗ tay tợn nhất, còn không quên khen ngợi Dương Thiên Sở.
Kết thúc này hôm đó, mặc dù vẫn như cũ phần đông chỉ tới nghe thuyết thư rồi vỗ tay cổ vũ, nhưng số người chịu cho tiền cũng nhiều hơn, mỗi người một văn tiền, hai văn tiền, vậy là thu nhập được liền mấy chục văn tiền.
Mặc dù đã dự tính được từ trước, nhưng tính toán dù sao cũng chỉ là tính toán, giờ này Dương Thiên Sở mới thực sự thở phào, công việc này trước mắt có thể cho hắn một công việc ổn định rồi. Còn Phi Yến thì vô cùng kích động, bởi vì Hạ Phượng Nghi quyết ‘đồng cam cộng khổ’ với Dương Thiên Sở cho nên đây là món tiền rất lớn rồi, có thể mua được rất nhiều gạo, tiểu thư của nàng không phải ăn uống quá kham khổ nữa.
Tự biết năng lực hiện giờ của bản thân thì đây gần như là công việc duy nhất có thể làm được, cho dù không định lấy làm sinh kế lâu dài nhưng Dương Thiên Sở đặc biệt chú ý. Vốn năng lực kể chuyện của hắn cũng bình thường, tài ăn nói cũng bình thường, lại càng không phải là người giỏi đối phó với đám đông, thế nhưng kể lâu càng thuận mồm càng dũng cảm, với những chi tiết không nhớ rõ lắm ở trong Tây Du Ký cũng có thể thuận miệng bịa ra một cách lưu loát...
Thoáng một cái Dương Thiên Sở đã làm thuyết thư được hơn mười ngày, câu chuyện càng ngày càng hấp dẫn, làm cho người dân huyện Diên Khánh có thêm một thói quen mỗi ngày chờ đợi quanh tảng đá lớn nghe Dương Thiên Sở kể chuyện, nơi vốn là chỗ vắng vẻ yên tĩnh nhất thành giờ đã trở thành một trong số những nơi đông vui nhất, làm cho những cửa hàng cửa hiệu xung quanh đó được thơm lây không ít.
May hơn khôn, vùng đất trống rộng rãi kia cuối cùng trở thành lợi thế có thể tụ tập được rất đông người, không như những vị trí ‘đẹp’ ở đường lớn, bởi vậy dù phần đông là người dân nghèo chỉ nghe không, nhưng một số ít chịu bỏ tiền cũng là rất nhiều rồi, hơn nữa còn có nhiều người thưởng rất rộng rãi, hôm nghe được đoạn đặc biệt hấp dẫn bỏ liền ra mấy chục văn tiền cũng có.
Chỉ hơn mười ngày trời cái tên Dương Thiên Sở đã nổi tiếng khắp toàn huyện thành, đi đến đâu cũng có người nhận ra hắn, chắp tay khách khí chào một tiếng “Dương tiên sinh!”, nhờ phúc ấm của Ngô Thừa Ân lão gia hắn nhanh chóng trở thành danh nhân của cái huyện nhỏ này.
Những ngày này làm quan hệ giữa Dương Thiên Sở, Phi Yến cùng Thiết Ngưu, Đại Bao trở nên rất hòa hợp. Phi Yến tính thẳng thắn, cho nên hiểu được con người Đại Bao và Thiết Ngưu rồi thì không còn giận gì họ nữa, thậm chí ba người tuổi trẻ sôi nổi cũng chân thật như nhau chẳng mấy chốc còn thân thiết hơn cả với ‘ân nhân’ Dương Thiên Sở.
Đúng như Dương Thiên Sở nghĩ, Phan bộ khoái ngày nào cũng tới, còn Ngũ bộ đầu thì không thấy xuất hiện nữa. Mặc dù y nói tới vì hâm mộ câu chuyện Dương Thiên Sở kể nhưng hắn thừa biết là bởi vì Phi Yến. Chỉ có Phi Yến không biết do liên quan tuổi tác hay không mà vẫn hồn nhiên không hề hay biết, Dương Thiên Sở cũng chẳng lắm mồm nói ra làm gì.
Lão Hà và Lão Phúc sau khi thấy Dương Thiên Sở sau lần đầu trở về với cái mặt sưng húp kia ra thì không xảy ra chuyện gì nữa, cũng chuyển từ thái độ miễn cưỡng chấp nhận ban đầu, sang vui vẻ ủng hộ, thậm chí Dương Thiến ở còn biết lão Hà lén bảo Phi Yến kể Tây Du Ký cho nghe nữa.
Chuyện duy nhất chẳng hề có tiến triển gì là quan hệ với Hạ Phượng Nghi, sau chút chuyện hiểu lầm rồi được cởi bỏ ngày hôm đó Dương Thiên Sở tưởng có thể tiếp cận nàng thêm một chút, nhưng hắn lầm. Nàng nhanh chóng trở lại trạng thái như những ngày trước đó như chưa có chuyện gì xảy ra, dù vẫn làm đúng chức phận của hiền thê lương mẫu, nhưng thái độ nửa nóng nửa lạnh của nàng làm Dương Thiên Sở cụt hứng không thôi, hắn không biết có nên tiến tới hay buông xuôi, tránh nàng để về sau này thương tâm thêm khi hai người chia tay. Nhưng tạm thời thù đúng là bó tay hết cách.
Bỏ qua tất cả những điều đó thì còn một chuyện nữa phải lo là Tây Du Ký sắp kể hết rồi.
Ngày hôm đó chuyện đã kể xong, Dương Thiên Sở và Phi Yến vừa thu thập đồ dạc, vừa cám ơn những người thưởng tiền. Khác với thái độ lạnh nhạt ra vẻ thanh cao bề trên của vị thuyết thư già họ Mã kia, Dương Thiên Sở nhiệt tình chào hỏi, cảm ơn cả những người chỉ đến reo hò cổ vũ cho hắn, cho nên rất được lòng mọi người.
Khi Dương Thiên Sở và Phi Yến chuẩn bị tạm biệt Đại Bao và Thiết Ngưu chuẩn bị ra về vì có một người lớn tiếng gọi hắn lại.
Dương Thiên Sở không cần nhìn mặt cũng nhận ra ngay người đó là Tào chưởng quầy của Thái Bạch Lâu.
Tào chưởng quầy không phải là ngày đầu tiên đến đây nữa, ông ta là một trong số những người đặc biệt yêu thích Tây Du Ký, cũng là người thưởng hào phòng nhất, hơn nữa đã vài lần muốn mời hắn ăn cơm, bất quá Dương Thiên Sở đều uyển chuyển từ chối.
Trên đời chẳng có bữa ăn nào miễn phí, Dương Thiên Sở còn chưa kiêu ngạo, huyễn hoặc bản thân tới mức tự cho rằng mình thuyết thư thần kỳ tới mức có người muốn mới mình dùng cơm, hay hắn thực sự trở thành ‘danh nhân’mà người ta muốn làm quen để thơm lây gì đó, nhất là những người làm ăn buôn bán như Tào chưởng quỷ, chịu bỏ ra chục văn tiền thưởng đã là đáng quý rồi.
Hắn không phải kẻ nhát gan, sợ chuyện nhưng cuộc sống mới còn nhiều điều bỡ ngỡ với hắn, nên Dương Thiên Sở vẫn dè dặt đối phó.
- Dương tiên sinh! Mời đi phía trước, mời! Mời! Hôm nay tiên sinh nhất định phải nể mặt Tào mỗ đấy.
Tào chưởng quầy vẫn hăng hái như mọi khi, chẳng cho hắn cơ hội nói gì đã nhiệt tình kéo hắn đi rồi.
Dương Thiên Sở lần này không cự tuyệt, do dự một chút rồi để Tào chưởng quỷ kéo đi.
Tào chưởng quầy thấy thế thì tỏ ra vui mừng hết sức, cứ như ông ta mới là người được mời cơm chứ không phải là Dương Thiên Sở vậy, quay lại nói với Phi Yến:
- Dương tiểu thư, mời! Thiết Ngưu, Đại Bao hai ngươi cũng đi cùng đi.
Điều này làm Phi Yến rất kinh ngạc, nhưng Tào chưởng quầy ở bên cạnh nên không tiện hỏi gì, chỉ im lặng đi theo. Đại Bao và Thiết Ngưu không thể ngờ rằng mình cũng có phần thoáng ngạc nhiên rồi hớn hở đi theo sau.
Những ngày qua thu nhập tuy nhiều một chút, nhưng Phi Yến chỉ thực sự vui mừng những ngày đầu thôi, bời vì nàng cũng ý thức được nguy cơ.
Tây Du Ký ở trong đầu Dương Thiên Sở dài bao nhiêu nàng không biết, vì nàng có hỏi nhiều lần nhưng Dương Thiên Sở chỉ cười không đáp làm nàng tức điên, nhưng bình thường người thuyết thư chia thời gian ra kể chính là bời vì có thể kể dài thêm một chút, so ra thì câu chuyện Tây Du Ký này cũng đã kể khá dài rồi. Nếu trong thời gian ngắn kể lại lần nữa thì chẳng còn mấy ai nghe, càng chẳng có ai chịu trả tiền, nếu muốn giữ được thu nhập chỉ còn cách đi nơi khác thôi. Nhưng như vậy phải làm lại từ đầu, nguy hiểm càng cao, hơn nữa Dương Thiên Sở không giống như những người thuyết thư lang thang khác, hắn còn có gia đình có nhà cửa, thế nên rõ ràng không thể làm như vậy được.
Chính vì thế mỗi lần ở trong thành nàng chỉ mua bánh bao để ăn, trở thành khách quen tránh không nổi của anh chàng bán bánh tội nghiệp ở cổng thành, số tiền còn lại chỉ dùng mua rau gạo, không dám chi tiêu cho bất kỳ một khoản nào khác.
Phi Yến thấy bở là đảo mãi, làm chàng trai bán bánh tội hiền lành cứ thấy khuôn mặt xinh xắn rạng ngời của nàng là lại xìu xuống như cái bánh bao nhúng nước, thế nhưng không bán rẻ cho nàng không xong, chỉ đành thì thầm bảo Phi Yến giữ kín.
Quen thân với đám Đại Bao, Thiết Ngưu rồi, Phi Yến lôi cả hai tên lưu manh nghèo rớt này cùng đi ăn bánh bao.
Hai tên vô lương tâm kia đang tuổi ăn tuổi lớn, nên còn ăn gấp đôi cả Phi Yến và Dương Thiên Sở cộng lại, làm anh chàng bán bánh bao lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đó suýt nữa phát khóc tại chỗ, nếu hôm đó Dương Thiên Sở không bắt Phi Yến phải trả tiền đúng giá trị trường e rằng mấy quán hàng gần cổng thành hôm sau sẽ có một chỗ trống rồi...
Mấy ngày qua Dương Thiên Sở từ chối lời mời khách của Tào chưởng quỷ nàng cũng vô cùng tán đồng, dù theo lời Đại Bao nói thì Tảo chưởng quỷ làm ăn nơi này cũng không có tiếng xấu gì, nhưng dù tuổi còn ít nàng cũng biết ăn không của người ta không phải là điều tốt gì.
Nhưng Tảo chưởng quẩy cứ quấn lấy Dương Thiên Sở nhiệt tình chào mời, làm nàng không tiện hỏi gì.
Cả đoàn người cứ thế đi thẳng tới Thái Bạch Lâu.
Thái Bạch Lâu là một tòa tửu lâu lớn nhất huyện thành Diên Khánh, diện tích không những lớn mà còn có ba tầng, càng đi lên trên thì càng xa hoa quý phái, chi phí đương nhiên cũng càng cao.
Nhưng Tảo chưởng quẩy cứ quấn lấy Dương Thiên Sở nhiệt tình chào mời, làm nàng không tiện hỏi gì.
Cả đoàn người cứ thế đi thẳng tới Thái Bạch Lâu.
Tiến vào Thái Bạch Lâu, liền nhìn thấy bố cục bài trí tương đối với các tửu lâu khác, ở giữa là một vùng đất rộng để trống thông thẳng lên tận lầu hai, tất cả các bàn ăn ở lầu một đều xếp thành hình tròn quây xung quanh khoảng trống ở giữa, bốn xung quanh treo không ít thơ họa, chưa biết có phải là của danh nhân không, nhưng xen lẫn với cách phối màu bài trí ít cây cảnh hợp lý làm không gian khoáng đạt thời mãi. Thể hiện được được vẻ tao nhã bất phàm của Thái Bạch Lâu …
Tào chưởng quầy vào tửu lâu liền có mấy người khách quen chào hỏi, đành phải buông Dương Thiên Sở ứng phó, lúc này Phi Yến mới có cơ hội kéo Dương Thiên Sở qua một bên, nàng sợ Dương Thiên Sở nhất thời đắc ý mà trở lại thói quen cũ nên nhỏ giọng nhắc nhờ hắn:
- Thiếu gia, ăn ở nơi này một bữa sợ rằng phải bằng thu nhập bốn năm ngày của chúng ta đấy, hay là thôi đi?
Dương Thiên Sở nhìn qua Thái Bạch Lâu một lượt, rồi háy mắt nói với Phi Yến đầy vẻ bí hiểm:
- Yên tâm đi, sơn nhân ắt có diệu kế.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện