[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)

Chương 51 : Phản ứng sống

Người đăng: 

.
Sau khi khám nghiệm xong, Mạnh Thiên Sở bắt đầu kiểm tra hiện trường. Không tìm thấy dấu chân ở hiện trường, trên cửa sổ phía sau hắn tìm thấy vài dấu vân tay, nhưng sau khi thu thập và so sánh, đó là dấu vân tay của phương trượng Huyền Âm và Hư Tùng. Theo lời Huyền Âm nói thì lão phương trượng đã vào phòng qua cửa sổ sau, còn đây là phòng Hư Tùng, cho nên việc tìm dấu vân tay của hai người cũng dễ hiểu. Tại sao hung thủ lại không lưu lại dấu vân tay chứ? Cửa sổ này cũng khá cao, bình thường phải chống tay lên cửa sổ mới có thể trèo vào phòng. Thế mà lại không có dấu vân tay! Chẳng lẽ hung thủ đeo bao tay? Không thể nào, cổ nhân còn chưa có ý thức gì về vân tay, sao có thể đeo bao tay để tránh để lại dấu vân tay ở hiện trường được. Cũng có thể hung thủ chính là Huyền Âm, hắn vừa ăn cướp vừa la làng. Mạnh Thiên Sở ngồi xổm bên cạnh thi thể, mắt nhìn Hư Tùng đã lạng ngắt trầm tư suy nghĩ. Sau một lúc thật lâu, mắt hắn từ từ sáng lên, hắn vội vã đứng dậy mở cửa bước ra, sai Phi Yến pha một ly trà, đem đến gian phòng của Tần phu nhân. Hắn đóng cửa, ở trong phòng Tần phu nhân một lúc lâu không biết làm gì. Một hồi sau, hắn đẩy cửa ra, tay cầm cái chén đưa cho Trương Chấn Vũ nói: “Phiền ngươi mang giúp cho ta một chén rượu tới được không?” rồi vội vàng bổ sung khi liếc mắt thấy lão hòa thượng cau mày: “Ta dùng để kiểm nghiệm chứ không uống.” Trương Chấn Vũ gật đầu: “Được thôi!” rồi đưa tay nhận chén, một lát sau bưng chén rượu vào đưa cho Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở cảm tạ tiếp nhận, lại vào phòng đóng cửa. Một hồi lâu sau mới tươi cười bước ra. Mọi người thấy hắn hớn hở ra mặt đều xúm lại hỏi han. Mạnh Thiên Sở không vội vàng giải thích, chỉ bảo Tần Dật Vân đưa Hạ Vượng đến đại hùng bảo điện. Hạ Vượng đến rồi. Hắn cũng đã nghe nói Hư Tùng treo cổ chết, nhưng lúc này hắn chỉ quan tâm đến vận mệnh của mình. Hạ Vượng nói giọng van xin: “Mạnh công tử, Tần phu nhân không phải do ta giết… ta bị oan a…” Mạnh Thiên Sở mỉm cười tiến lên tự tay cởi trói cho hắn, vỗ vỗ vai: “Ta đã biết, hung phạm chắc chắn không phải là ngươi, mà là một người khác.” Hạ Vượng vô cùng mừng rỡ, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất rầm một tiếng, luôn miệng hô thanh thiên đại lão gia. Mạnh Thiên Sở cúi người nâng hắn dậy. Cũng khó trách Hạ Vượng có phản ứng như thế. Ở thời này, tìm thấy tang vật như vậy coi như ván đã đóng thuyền, chỉ chờ đem đi hành quyết nữa mà thôi. Cho nói Hạ Vượng tìm được đường sống trong chỗ chết cũng không phải là quá đáng. Trong khi Hạ Vượng vô cùng sung sướng, thì những lời này của Mạnh Thiên Sở lại làm cho những người khác sợ đến ngây người. Đương nhiên Hạ Phượng Nghi và Phi Yến không quá ngạc nhiên, vì tối qua có nói chuyện với Mạnh Thiên Sở về những điều nghi ngờ quanh vụ án. Tần Dật Vân lên tiếng trước tiên: “Không đúng, tối hôm qua chính ngươi nói hắn giết nương tử ta, sau đó đoạt lấy chiếc vòng trân châu, sao lúc này lại nói không phải?” “Bởi vì Hư Tùng không phải thắt cổ tự sát, mà bị người khác sát hại rồi ngụy trang tự sát. Mà Hư Tùng nói cho ta biết, đích thực kẻ giết chết nương tử ngươi không phải Hạ Vượng!” Lại là bị giết! Trong ngôi chùa cổ này một đêm có đến hai án mạng! Không ai bảo, mọi người đều quay đầu nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng, sởn gai ốc. Trương Chấn Vũ lên tiếng: “Mạnh công tử, càng ngày ngươi càng nói mơ hồ, khiến chúng ta quay cuồng, ngươi giải thích một chút xem sao?” “Đương nhiên phải giải thích rõ ràng. Mời mọi người đến thiện phòng của Hư Tùng.” Nói đoạn Mạnh Thiên Sở đi trước, mọi người thoáng nhìn nhau rồi đều đi theo sau. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến tuy sợ tử thi ở bên trong, nhưng muốn biết Mạnh Thiên Sở làm thế nào mà tìm ra được hung phạm, nên bọn họ cũng vào phòng. Nhưng hai người chỉ dám đứng cạnh cửa, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào! Mạnh Thiên Sở ngồi xổm trên mặt đất, cạnh đầu Hư Tùng, chỉ tay vào vệt hằn trên cổ hắn nói: “Hư Tùng bị dây lưng của chính hắn treo cổ, căn cứ vào vệt dây, đó là dấu vết treo cổ điển hình, vệt dây nằm ở giữa, sương sụn và giáp trạng đối xứng hai bên. Vệt hằn kéo dài từ dưới hàm qua phía sau, nhưng không giao nhau. Nói một cách đơn giản, chỗ thắt của sợi dây nằm phía trên đỉnh đầu của Hư Tùng. Trương Chấn Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đều thấy như vậy.” Tần Dật Vân lắp bắp: “Ngươi phân tích … vết hằn đó… có thể chứng minh vấn đề gì sao?” “Đương nhiên có thể!” Mạnh Thiên Sở chỉ chỉ vào cổ mình: “Trên cổ người có động mạch và tĩnh mạch, lần lượt đảm nhiệm việc đưa máu từ tim lên đầu rồi sau đó đưa máu từ đầu quay lại tim.” Nói đoạn hắn đưa tay làm bộ bóp cổ nói: “Khi cổ bị thắt chặt, cả động mạch và tĩnh mạch đều bị đè chặt, làm cho đầu rơi vào trạng thái thiếu máu, trở nên tái nhợt. Có điều, mọi người cứ nhìn mặt Hư Tùng xem, nó lại có màu xanh tím.” Nghe những lời phân tích này của Mạnh Thiên Sở, mọi người đều gật gù, Tần Dật Vân nói: “Trước kia ta có thấy một người chết do treo cổ, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không giống Hư Tùng.” Đã có người thấy qua người chết do treo cổ làm chứng, mọi người đều tin. Hạ Vượng gặp đại nạn không chết, tâm tình vô cùng hứng khởi, rối rít khen: “Mạnh công tử phát hiện được ngay manh mối, thật sự là rất giỏi.” Mạnh Thiên Sở tuy có giải oan cho hắn, nhưng cũng chẳng hề có cảm tình gì, không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Bởi vì biểu hiện bên ngoài của thi thể Hư Tùng không giống với treo cổ thông thường, cho nên ta nghi ngờ hắn bị người khác giết, sau đó ngụy trang treo cổ. Sau khi kiểm tra, quả nhiên như vậy.” Tần Dật Vân nói: “Thần kỳ vậy sao? Ngươi giải thích xem?” Mạnh Thiên Sở mỉm cười: “Được thôi, ta giải thích cho các ngươi nghe. Treo cổ chết với treo một cái xác chết khác nhau chủ yếu ở chỗ có tồn tại hay không phản ứng sống.” “Phản ứng … phản ứng sống là cái gì a? Phi Yến đứng một bên chăm chú nghe, chớp chớp đôi mắt đen láy hỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang