[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)

Chương 40 : Phương trượng đại sư

Người đăng: 

.
Mạnh Thiên Sở hỏi Tễ Văn: “Khi đó ngươi ở đâu?” Tễ Văn đáp: “Ta? Khi lão gia đi ra ngoài, ta cũng đi vệ sinh, lúc đó phát hiện phu nhân treo cổ trong đó.” “Hắc hắc, ngươi không sợ quỷ sao?” Mạnh Thiên Sở cười nói. “Ta…ta không dám đi bên ngoài…” Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, tuy nữ nhân bản tính nhút nhát, nhưng vẫn xấu hổ, nếu có nhà vệ sinh sẽ nguyện ý đi trong đó, không giống nam nhân, nhà vệ sinh công cộng tùy ý mang đi khắp nơi. Mạnh Thiên Sở hỏi thêm: “Ngươi không trở về phòng mình sao?” Phi Yến đáp: “Không, ta luôn ở phòng phu nhân cùng nàng nói chuyện, mãi cho đến lúc phát hiện phu nhân chết.” Mạnh Thiên Sở gật gật đầu: “Nói như vậy, người cuối cùng nhìn thấy Tần phu nhân chính là ông chủ Tần, từ lúc đó đến lúc phát hiện thi thể đại khái khoảng nửa canh giờ. Còn có ai nhìn thấy Tần phu nhân nữa không?” Mọi người đều lắc đầu. Mạnh Thiên Sở nói: “Nói như vậy, Tần phu nhân bị hại trong khoảng nửa canh giờ đó. Bây giờ ta sẽ dùng phương pháp loại trừ để tìm ra hung thủ. Mỗi người sẽ tự nói mình làm gì trong nửa canh giờ đó, chỉ ra người làm chứng. Ta sẽ nói trước, nửa canh giờ đó ta luôn ở tại phòng Trương công tử uống rượu nói chuyện, có nương tử và nha hoàn của ta có thể làm chứng, đúng rồi, Tễ Văn cũng nhìn thấy, phải không?” Tễ Văn gật đầu: “Ta thấy, lúc đó Trương công tử ở sương phòng đối diện, gọi ngươi đi uống rượu.” “Cám ơn Tễ Văn đã làm chứng. Sau đó ta cùng Trương công tử uống rượu, trong khi uống không có ai ra ngoài. Cuối cùng, Trương công tử muốn đi giải quyết, vừa mới ra khỏi cửa đã nghe Tễ Văn la lớn, ta nói đúng không Trương công tử?” Trương Chấn Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy, ta có thể làm chứng, lúc đó Mạnh công tử luôn ở trong phòng cùng ta ăn uống, trước khi phát hiện thi thể đều không ra ngoài.” “Cám ơn!” Mạnh Thiên Sở nhìn mọi người xung quanh một lát rồi nói: “Được rồi, ta tìm được nhân chứng chứng minh lúc Tần phu nhân bị giết, ta không có khả năng ở hiện trường, đương nhiên, Trương công tử cũng có ta làm chứng. Như vậy hai ta tạm thời không thuộc diện tình nghi. Tiếp theo, mỗi người hãy kể lại trong nửa canh giờ đó mình làm gì và tìm cho mình một nhân chứng đi.” Hắn quay đầu nhìn Hạ Phượng Nghi: “Nương tử, để cho công bằng, nàng nói trước đi.” “Ta?” Hạ Phượng Nghi chần chờ một lát, “Sau khi ngươi vào phòng Trương công tử, ta cùng Phi Yến về phòng ngủ, ta… ta sợ nữ quỷ trong rừng cây ngoài kia, mà ngươi vẫn chưa về, ta không… không dám ngủ một mình, nên bảo Phi Yến ngồi lại cùng nói chuyện, đợi ngươi về, cho đến lúc nghe Tễ Văn hét to Tần phu nhân chết, trước đó không hề ra khỏi phòng.” Mạnh Thiên Sở gật đầu nói: “Được rồi, các ngươi có chứng cớ ngoại phạm, tạm thời loại trừ.” Hạ Vượng lầu bầu: “Hai người là chủ tớ, làm chứng không có giá trị.” Mạnh Thiên Sở nói: “Vừa rồi Tễ Văn có nói, lúc nàng ở trong phòng, Phi Yến vẫn chưa về, có thể coi đó là bằng chứng phụ. Hơn nữa, trước mắt là phải loại trừ để tìm được hung thủ, ai không có chứng cứ ngoại phạm đều có thể là người giết Tần phu nhân. Nếu ông chủ Hạ tìm được nhân chứng chứng minh lúc đó ngươi không ở hiện trường, ngươi cũng sẽ được loại trừ.” “Ta nói rồi a, lúc đấy ta ở trong phòng ngủ, lão đầu có thể làm chứng cho ta. Dù sao trước khi ngủ ta thấy lão, thức dậy cũng thấy lão, hắn không làm chứng cho ta, ta cũng không làm chứng cho hắn.” Mạnh Thiên Sở nhìn lão đầu: “Ngươi nghĩ kỹ một chút, ngươi có thể chứng minh Hạ Vượng ở trong phòng ngủ lúc đó không? Phải nói đúng sự thật!” ”Thiếu gia, ta thực sự không biết, đi suốt một ngày đường, mệt muốn chết, cơm nước xong ta ngủ liền, mãi đến lúc nghe thấy tiếng hét mới tỉnh dậy. Thật sự ta không biết Hạ Vượng ngủ hay ra ngoài lúc đó.” Hạ Vượng cười lạnh: “Tốt, nếu ngươi không chịu làm chứng cho ta, hai chúng ta đều bị nghi ngờ, ngày mai họ sẽ đem chúng ta nộp cho nha môn.” “Ta chỉ nói thật thôi, chuyện liên quan đến mạng người, không thể ăn nói bừa bãi được.” Mạnh Thiên Sở đành nói: “Được rồi, hai người đều không thể đưa ra chứng cứ ngoại phạm, vậy cả hai đều là đối tượng tình nghi.” Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn phương trượng Huyền Âm: “Phương trượng đại sư, thực xin lỗi, tại hạ phải hỏi đại sư, không biết đại sư lúc đó đang làm gì? ở đâu? Có ai làm chứng không?” “Ta ư?” Huyền Âm tỏ ra bị bất ngờ, chần chờ một chút rồi nói: “A di đà phật! Mạnh công tử nói đùa chăng? Bần tăng là người xuất gia, không được sát sinh là giới luật đầu tiên của phật môn. Hơn mười năm nay, ngay cả thức ăn mặn bần tăng cũng không động vào, nói gì đến sát sinh, sao có thể giết Tần thí chủ được.” “Việc phá án dựa vào nguyên tắc loại trừ, ai cũng không thể ngoại lệ, nếu không kết quả điều tra sẽ không chính xác, không có sức thuyết phục. Vậy nên, xin phương trượng đại sư trả lời giúp cho, trong nửa canh giờ trước, ngài ở đâu, ai có thể làm chứng?” Tiểu hòa thượng Hư Tùng vội nói: “Mạnh thí chủ, sư phụ ta xuất gia đã lâu, nghiêm thủ giới luật, vì cớ gì mà giết Tần nữ thí chủ chứ?” Trương Chấn Vũ cũng nói: “Tại hạ cho rằng phương trượng đại sư không có khả năng giết người, đại sư đã ở nơi thâm sơn cổ tự này khắc khổ tu hành lâu như vậy, tiền tài nữ sắc đều không màng đến từ lâu. Vì vậy có thể loại trừ.” Mạnh Thiên Sở cười cười: “Sao có thể loại trừ được, hắc hắc, tuy rằng đại sư đã tu hành tại đây nhiều năm, theo đạo lý sẽ không vì tiền tài mà giết người. Có điều, động cơ giết người, không chỉ có tham tài và mê sắc!” “Vậy còn gì nữa?” Trương Chấn Vũ nghi hoặc hỏi. “Ví dụ như giữ gìn danh dự phật môn, Tần phu nhân phong lưu mê người, câu dẫn Trương công tử, không chừng có thể còn câu dẫn cả phương trượng nữa. Hơn nữa, nàng ta ở trong trai phòng trêu đùa tiểu sư phụ Hư Tùng, lại còn hẹn Hư Tùng ra rừng cây tằng tịu với nhau. Hết thảy đều bị phương trượng phát hiện, ta cũng tận mắt nhìn thấy đại sư nổi giận, dùng gậy đánh vào đầu Hư Tùng, ta nói vậy có đúng không, phương trượng đại sư?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang