[Dịch] Nạp Thiếp Ký (Phần 3)
Chương 37 : Khám nghiệm hiện trường
.
Người bị treo cổ, nếu nghi ngờ do mưu sát, muốn cởi bỏ dây thừng treo thi thể, tốt nhất là cắt đứt ở giữa, không được cởi nút thắt ở cổ. Phải làm như vậy vì cách hung thủ thắt nút thắt đó là manh mối quan trọng để điều tra phá án. Khi cấp cứu nạn nhân, nếu có thể, tốt nhất là không động chạm vào đoạn dây thít ở cổ nạn nhân cũng như nút thắt, vì nó có thể chứa rất nhiều manh mối có giá trị.
Mạnh Thiên Sở đặt Tần phu nhân nằm trên mặt đất, thấy đoạn đó chỉ được thắt nút thòng lọng thông thường, không buộc chặt. Kiểu thòng lọng này dùng sức nặng của chính nạn nhân để giết chết nạn nhân, vì vậy Mạnh Thiên Sở vội vàng nhấc dây thừng ra khỏi cổ Tần phu nhân mà không sợ ảnh hưởng đến manh mối điều tra. Nếu Tần phu nhân còn sống, chỉ cần nàng không bị treo nữa thì sẽ không bị ảnh hưởng tới hô hấp.
Mạnh Thiên Sở đưa tay lên mũi Tần phu nhân tìm hơi thở, đặt tay lên tĩnh mạch cổ, rồi lại áp tai lên ngực nghe ngóng. Không có hơi thở, không có mạch, tim cũng không đập; xem ra Tần phu nhân đã lành ít dữ nhiều. Hắn trả kéo cho Hạ Phượng Nghi, lạnh lùng cười: "Nương tử, cất giữ kéo cho tốt, không chừng về sau còn cần dùng, hừ!"
Hạ Phượng Nghi nhận lấy kéo, khóe miệng hơi giật giật, nàng định giải thích, nhưng biết giờ không phải lúc, liền lui ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở thấy ngoài cửa có ngọn đèn, nói với Tần Dật Vân: "Ngươi đừng có đụng vào thi thể, ta đi lấy đèn, cẩn thận kiểm tra xem sao." Dứt lời hắn chạy ra ngoài lấy chiếc đèn lồng trên tay Huyền Âm rồi mau chóng quay lại hiện trường.
Đến bên Tần phu nhân, hắn lấy một tay nhẹ nhàng mở mắt nàng ra, một tay cầm đèn lồng đung đưa bên trên mắt nàng. Đồng tử không có phản ứng. Hắn lại lấy ngón tay ấn vào đồng tử làm nó biến dạng, khi nhấc tay ra, đồng tử không khôi phục được trạng thái ban đầu, chứng tỏ chức năng trung khu thần kinh đã ngừng hoạt động. Hắn nắm tay nàng, ép chặt ngón tay, ko thấy xuất hiện tụ huyết màu xanh, chứng tỏ đã ngừng tuần hoàn máu.
Mạnh Thiên Sở khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôn phu nhân đã chết rồi."
Tần Dật Vân ngồi bên thi thể, khóc rống lên.
Mạnh Thiên Sở nói: "Tần huynh, đừng quá bi thương, việc cấp bách giờ là điều tra xem nguyên nhân cái chết của phu nhân, là thắt cổ tự tử hay bị mưu sát. Nếu là mưu sát, phải nhanh chóng báo quan truy nã hung phạm, báo thù cho tôn phu nhân!"
Tần Dật Vân khẽ run, gật đầu: "Mạnh công tử nói rất đúng, giờ… làm gì đây?"
"Giờ đêm hôm khuya khoắt, sơn đạo khó đi, chắc phải đến hừng đông mới có thể báo quan. Nhưng sợ kéo dài tới sáng, hung phạm có thể nhân cơ hội này bỏ chạy. Thứ cho tại hạ nói thẳng, tại hạ có nghiên cứu về điều tra và phá án, nếu Tần huynh tin tưởng, tại hạ sẽ nguyện làm hết sức mình, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phu nhân. Nếu phu nhân bị mưu sát, nhất định sẽ vạch được chân tướng hung thủ."
Tần Dật Vân đã từng viết thư đề cử Mạnh Thiên Sở làm hình danh sư gia, đoán chứng hắn cũng có chút bản lĩnh, lập tức gật đầu: "Được, vậy xin nhờ Mạnh công tử."
Mạnh Thiên Sở đưa Tần Dật Vân cầm đèn lồng, rồi tự mình kiểm tra thi thể Tần phu nhân.
Vòng trân châu xa xỉ trên cổ nàng đã không thấy đâu nữa, Mạnh Thiên Sở gọi nha hoàn Tễ Văn vào, hỏi nàng lúc Tần phu nhân đi ngủ, có tháo vòng cổ ra không. Tễ Văn nói ngay cả khi tắm, Tần phu nhân cũng không rời chiếc vòng cổ đó. Câu này Mạnh Thiên Sở đã nghe thấy chính miệng Tần phu nhân nói ra lúc ở trai phòng dùng bữa. Xem ra có thể đây là vụ giết người cướp của.
Ngoại trừ các vết hằn trên cổ do dây thừng, đầu và các vị trí khác trên cơ thể đều không thấy dấu vết bị ngoại thương. Hắn cũng không tiện kiểm tra kỹ thi thể Tần phu nhân vì đây là nhà vệ sinh. Sau khi thương lượng với phương trượng Huyền Âm, hắn quyết định đưa thi thể nàng đến một gian sương phòng lớn bên cạnh Đại hùng bảo điện để tiến hành kiểm nghiệm.
Trước đó Tần phu nhân không hề lộ ra ý đồ muốn tự sát, mà nếu có tự sát, bình thường sẽ chọn thắt cổ ở trong phòng ngủ, chứ nhất định không chạy đến nhà vệ sinh rồi mới treo cổ. Hơn nữa, nữ nhi treo cổ tự sát thường hiếm khi dùng dây thừng, thông thường họ chỉ dùng dải lụa để tự vẫn; có thể là sợ đau, cũng có thể chết bằng vải lụa thì tính thẩm mỹ cao hơn!
Như vậy, khả năng Tần phu nhân tự sát là rất nhỏ, rất có thể nàng đã bị giết. Đương nhiên, Mạnh Thiên Sở vẫn cần phải đến hiện trường kiểm nghiệm thận trọng, tìm dấu vết khả nghi…
Hắn cầm đèn lồng, cẩn thận bước vào nhà vệ sinh điều tra.
Ngôi cổ tự này năm xưa hương khói thịnh vượng, cho nên nhà vệ sinh này cũng khá lớn, phân rõ hai bên nam nữ. Sau khi xảy ra chuyện ma quái, tăng lữ đều trốn chạy gần hết, chỉ còn lại hai thầy trò Huyền Âm và Hư Tùng. Có lẽ hai người vẫn thường xuyên quét dọn, cho nên trong nhà vệ sinh, hắn không tìm ra được một cái mạng nhện hay một chút tro bụi nào. Đương nhiên, hắn chẳng phát hiện được dấu vết gì.
Mạnh Thiên Sở vô cùng thất vọng. Giá mà có dụng cụ tìm dấu chân tĩnh điện ở đây, chắc hẳn có thể tìm ra dấu chân hung phạm. Hắn tiếp tục quan sát kỹ mặt đất cũng như trên tường. Không tìm thấy gì.
Chỉ còn mỗi xà nhà. Mạnh Thiên Sở đạp lên một bức tường thấp, vừa vặn đầu ngang xà nhà, có thể quan sát rõ. Hắn giơ cao đèn lồng, lòng lập tức trùng xuống. Trên xà vô cùng sạch sẽ, không có một chút bụi nào cả.
Mạnh Thiên Sở gọi Huyền Âm và Hư Tùng vào hỏi mới biết, ngày thường hai hòa thượng ngoài việc tụng kinh ra thì chẳng có chuyện gì làm, cho nên cứ năm ngày lại đem cả chùa quét tước sạch sẽ một lần, cả nhà vệ sinh cũng không tha. Hôm qua, khi trời đã tạnh mưa, cả hai vừa mới tổng vệ sinh xong.
Ăn no dửng mỡ! Hắn thầm nghĩ, ai bảo các ngươi chăm chỉ như vậy là gì, giờ thì tốt quá rồi, chẳng có dấu vết nào lưu lại cả!
Mạnh Thiên Sở vẫn chưa hết hi vọng, hắn gọi lão đầu đem cái valy của hắn đến, lấy ra chổi từ tính tìm vân tay. Hắn cẩn thận tìm một hồi, một cái vân tay cũng không thấy!
Hắn lại tiếp tục kiểm tra xà ngang, cũng không thấy có dấu vết ma sát của dây thừng. Hiện tại đã khám nghiệm hiện trường xong, Mạnh Thiên Sở vẫn không tìm ra được manh mối nào!
Bế tắc! Hắn vô cùng uể oải bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện