[Dịch]Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu - Sưu tầm
Chương 28 : Bi kịch của Mị chân chó
.
“Hả? Mang theo thánh chỉ?” Chân mày Cổ Nhược Phong khẽ nhếch, những người đó thật có can đảm. Cùng Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là ý cười nồng đậm.
Si ở một bên rùng mình một cái, sao đột nhiên hôm nay trở lạnh vậy? Ngẩng đầu, ánh mặt trời trên cao chiếu rực rỡ…
Sau một khắc đồng hồ, Si im lặng đi theo sau Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, nhìn trời, nhìn đất, ngắm hoa, ngắm cỏ, thỉnh thoảng liếc mắt qua hai người đang nhàn nhã di chuyển phía trước.
“Si, sao còn ở đây? Mọi người ở sảnh chính không chờ được nữa.” Mị như một trận gió nhẹ thổi tới, mặc dù ngoài miệng nói giống như thúc giục, nhưng giọng điệu vẫn là vui sướng khi người khác gặp họa, đáng để cho bọn chúng chờ, bọn chúng cho rằng bọn chúng là ai, mang theo thánh chỉ là giỏi lắm sao, phủ Huyết vương là nơi chúng có thể làm loạn sao? Tốt nhất là chủ tử nên di chuyển một vòng quanh vương phủ đi, cho bọn chúng tức chết!
Si nhìn khuôn mặt Mị lqd viết rõ ràng: “Tiếp tục đi, tiếp tục đi, tiếp tục từ từ đi dạo đi”, khóe miệng giật giật, cuối cùng tiếp tục bình tĩnh, mạnh mẽ hạ quyết tâm: “Về sau cũng phải giống như Mị vậy! Dạo này, phúc hắc là vương đạo!”
“Sao ngươi lại chạy đến đây hả?” Si đến gần Mị, hỏi, mới vừa rồi lúc rút thăm nhìn vẻ mặt khẩn trương của một đám kia, sợ mình rút phải thẻ ngắn! Mà sao, hiện tại thấy chủ tử không nổi giận, liền đến xem náo nhiệt?
Mị liếc mắt xem thường: “Nơi đó quá nhàm chán, cầm một thánh chỉ liền tự cho đại gia đây là đúng rồi, mặc kệ bọn chúng!”
“Ngươi đến đây tránh nạn?” Si khinh thường nói, Mị ghét nhất loại người tự cho là đúng, để cho hắn ở chung với những người đó còn không bằng ném hắn vào trong rừng sâu núi thẳm.
“Ách…” Mị sờ sờ mũi, liếc nhìn chủ tử trước mắt, thoáng nhích đến gần Si, hạ thấp giọng, “Ôi, ngươi có phát hiện chủ tử có gì không đúng không?” Vừa rồi là lần đầu tiên hắn cảm nhận thấy không khí bất đồng giữa hai người.
“Ừhm.” Si gật đầu, hắn cũng cảm thụ sâu sắc đến nơi đến chốn, đối với chủ tử đây là chuyện tốt.
“Haizzz… Ta nói ngươi này cọc gỗ có thể có chút thú vị được không, bát quái chút đi?” Mị thật sự hết chỗ nói rồi, Si này, cả người cả ngày nghiêm túc cung kính, để cho hắn nở nụ cười giống như lấy mạng hắn vậy. Được rồi, hắn thừa nhận Si đã chết, bây giờ là quỷ.
“Ngươi sống quá lâu nên nhàm chán rồi hả? Chuyện bát quái của chủ tử ngươi cũng dám nói!” Si dùng ánh mắt ra hiệu với Mị rằng Cổ Nhược Phong đang nhìn bên này.
“Xoẹt!” Thoáng một cái Mị lqd liền đứng thẳng tắp, sau đó, giống như chân chó chạy lên: “Chủ tử, những người đó mang theo thánh chỉ tới đây, nếu người không muốn đi, tiểu nhân trở về luôn?”
Kết quả là, ba người ở đây tuyệt đối im lặng, một trận gió thổi qua, vạch đen bay đầy trời…
“Tiểu tử tốt, có quyết đoán!” Cổ Nhược Phong tán thưởng gật đầu một cái, “Ngươi trở về đi.”
“Ách… Chủ tử…” Mị chợt phát hiện ra hắn chân chó sai lầm rồi… Thánh chỉ là tự mình có thể trở về sao? Vậy không lâu đồng nghĩa với hai chữ —— kháng chỉ!
“Chủ tử, mặc dù hiện tại tiểu nhân trên không lớn, dưới không nhỏ, nhưng nhỏ như thế nào cũng là người của ngài không phải…” Nhỏ kháng chỉ cùng với lớn kháng chỉ…
Lời còn chưa dứt, Mị cũng cảm thấy trong nháy mắt nhiệt độ chung quanh giảm xuống mười mấy độ, gió lạnh thổi mạnh! Giương mắt liếc nhìn, chỉ thấy chủ tử Phong Huyết Lân đang dùng ánh mắt nham hiểm nhìn mình chằm chằm.
Nhớ lại… “Nói như thế nào thì nhỏ cũng là người của ngài không phải…” Không sai nha, Mị hắn chính là người của chủ tử Cổ Nhược Phong nha!
Chỉ là, nhìn Phong Huyết Lân giống như muốn ăn thịt người vậy, à không, ánh mắt ăn quỷ, được rồi, hắn sai lầm rồi, hu hu hu hu… Chủ tử Phong Huyết Lân thật bá đạo!
“Ha ha… ha ha… Nhỏ có ý là nói như thế nào thì nhỏ cũng là… của chủ tử Phong” Người nha…
Lời còn chưa dứt, nhiệt độ lại giảm mạnh mười mấy độ! Phong Huyết Lân đúng là muốn giết người rồi…
Hu hu hu… Vì sao chủ tử Cổ Nhược Phong lại cấp cho chủ tử Phong Huyết Lân họ “Phong”? Ta đây muốn biểu đạt là của chủ tử Phong Huyết Lân… (┬_┬)
“Nên đi nhìn một chút.” Cổ Nhược Phong đúng lúc lên tiếng, trước khi Phong Huyết Lân còn chưa ra tay đánh bay Mị.
Nhiệt độ ấm lại, đôi mắt cảm kích của Mị nhìn về phía Cổ Nhược Phong, nội tâm cúng bái: “Chủ tử, ngài thật là cứu tinh của thuộc hạ!”
Chỉ một giây sau, Mị lại cảm nhận được lqd uy hiếp mạng quỷ, hơi nghiêng đầu, quả nhiên là chủ tử Phong Huyết Lân đang mạnh mẽ nhìn mình chằm chằm.
Đầu co lại, “Vèo” một tiếng núp ở phía sau Si, hu hu hu, chủ tử Phong Huyết Lân thật là khủng khiếp! (>﹏
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện