[Dịch]Nàng Là Của Ta - Sưu tầm

Chương 5 : Ta Yêu Nàng

Người đăng: 

.
Hoàng hậu bị giam vào đại lao suốt ngày la hét đòi gặp hoàng thượng bởi lẽ hoàng hậu còn tin ở một nơi nào đó trong trái tim băng giá kia có mình. ******************************************* Đã 3 ngày kể từ khi nàng được tìm thấy, nàng vẫn mê mang, trong cơn mê nàng nói điều gì đó mà không có ai hiểu được. Cũng kể từ đó người túc trực bên cạnh chăm sóc nàng cũng chính là hắn ngay cả công chúa cũng chỉ biết đứng nhìn hắn lo lắng nổi giận thậm chí phát điên mỗi khi nàng lại mê man nói sảng. - Bẩm hoàng thượng - Thái giám hầu cận hắn - có thượng thư hình bộ cầu kiến - Cho vào Hắn tuy là vạn bề lo lắng nhưng việc điều tra hoàng hậu và cả việc triều chính cũng không thể bỏ qua: - Có việc gì? - Hoàng hậu trong đại lao cứ đòi gặp hoàng thượng hạ thần nghĩ người cũng nên đến đó 1 chuyến điều tra kỹ sự việc của Bách Hợp cô nương. Bây giờ nàng đã nổi tiếng khắp trong ngoài cung. Việc hoàng thượng vì một cung nữ mà bắt giam hoàng hậu lan truyền như 1 kỳ truyện trong thiên hạ. Có người nói nàng là hồ ly tinh khiến cho hoàng thượng mê muội, có người lại nói hoàng hậu quá tàn nhẫn độc ác nên ông trời phái tiên nữ đến trị tội, lại có người nói hắn là thánh quân không vì niệm tình thân mà để dân chúng nhỏ bé chịu oan ức.... Thế nên đối với nữ tử này cần phải cẩn thận kính trọng một chút thì hơn. ***************************************** Đại lao hoàng thất. - Hoàng thượng giá lâm Tiếng của thái giám vừa dứt, hoàng hậu chạy ngay ra ôm lấy cửa lao: - Hoàng thượng, cuối cùng thì người cũng đến người đến đưa thiếp ra đúng không? Thiếp biết mà chàng sẽ không bỏ rơi thiếp đâu - Viễn Nhu ( tên của hoàng hậu đại nhân đấy ạ!^O^) nàng thật khiến cho ta thất vọng. Ta biết trước giờ nàng đều ỷ thế hoàng hậu hiếp người, ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua vì ta nghĩ đến nàng ngày xưa ngoan hiền nhân từ nên ta tin nàng là vì cuộc sống trong cung ép buộc cho nên mới như thế. Nhưng đã đến nước này thì không thể chấp nhận được. - Hoàng thượng. Người là đến trách tội ta không phải là cứu ta? - Tội nàng tày đình như vậy ta không thể cứu - Người yêu con tiện tỳ kia Hắn chợt giật mình, cả bản thân hắn cũng không biết làm thế nào mà trả lời. Nhưng cái tôi của hắn quá lớn, thay vì im lặng hắn lại chọn câu trả lời là không. Điều này khiến cho hoàng hậu nghĩ lệch : - Người nói dối để thiếp không sai người giết cô ta ư? - Nàng nói bậy - Thiếp không nói bậy Hoàng hậu bây giờ mắt đẫm nước, ngậm ngùi uất ức nhưng soi thấu tận tâm can hắn: - Người từ khi gặp cô ta thì hay nhìn ra ngoài cửa sổ thơ thẩn một mình. Hoàng thượng trước giờ chưa từng nở nụ cười với bất cứ ai mà lại vì cô ta mà cười sảng khoái, người thậm chí giấu cả thân phận mình mà kết bạn với cô ta. Có thể người không nhận ra nhưng thiếp lại không thể nhận ra tâm tư người mình yêu sao. Hoàng thượng người tại sao lại yêu cô ta mà không phải là thiếp? Người nói đi, tại sao lại là nó? Thiếp từ nhỏ đã yêu chàng đến khi lấy chàng chàng lại không đụng vào thiếp, kể cả những phi tử khác chàng cũng chưa từng đụng vào, ngay cả liếc mắt chàng cũng chưa nhìn. Nếu không phải tại sao đến bây giờ chàng vẫn giả làm Hứa Vĩnh Kỳ gạt cô ta chứ? - Đủ rồi ta không muốn nghe nữa Hắn bỏ đi còn hoàng hậu ở lại điên điên dại dại: - Cuối cùng thì, cuối cùng thì ta cũng đã thua rồi. HAHAHAHAHA.... Yêu chàng yêu chàng mãi yêu chàng Nhưng chàng nào biết hững hờ thay Nặng tình chỉ nhận lại đắng cay Nơi đây ta khóc chàng nào hay - HAHAHAHAHA..... ( Câu đầu mình không nhớ đã nghe ở đâu còn mấy câu sau là mình tự nghĩ ra, có dở cũng mong các bạn thông cảm. Nghiêm túc và chân thành cúi đầu!) ******************************************** Trong ngự thư phòng - Nàng rốt cuộc là ai bước vào cuộc đời ta như thế, ta liệu rằng đã yêu nàng như lời hoàng hậu nói chăng? - Hoàng huynh - Công chúa sao muội lại đến đây? Tại sao không ai thông báo cho ta ? Công chúa cười nhẹ nhàng nắm ta Bách Hợp rồi nhìn hắn: - Huynh đừng trách họ là muội không cho họ báo, muội đến là để đưa Bách Hợp tỷ đi - Cái gì? Đi đâu muội muốn đưa cô ấy đi đâu? Tại sao không để cô ấy ở đây, ở đây không phải tốt hơn sao? - Hoàng huynh, huynh nói thật đi huynh và Bách Hợp tỷ rốt cuộc là quan hệ gì? Huynh có chuyện gì mà không thể nói với muội chứ? - Ta không có muội đừng đoán bừa - Ca muội lại không hiểu huynh hay sao. Huynh nói ra đi không muội mang Bách Hợp đi Đến là chịu với cô công chúa này, ai bảo đây là cô công chúa hắn yêu quý nhất. Hắn bắt đầu kể tất cả cho cô nghe, nghe xong cô cười lớn: - Hoàng huynh của tôi ơi đến khi nào thì huynh mới chịu lớn đây. Huynh yêu tỷ ấy mà lại không nhận ra sao? Hahahaha. Muội nói trên đời này chỉ có muội dám cười huynh thôi huynh lại để cho người con gái khác cười huynh lại còn tự cười mình theo cô ấy nữa mà không nhận ra tình cảm của mình. Hahahaha. Đúng...đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ mà Hắn xấu hổ chết thôi bị muội muội cười vào mặt như thế lại là một đương kim thánh thượng hắn làm sao chịu nổi - Ta ra lệnh cho muội không được cười nữa - Dạ..... AHAHAHAHAHAHAHA.... - Đã bảo đừng cười nữa mà - Được rồi, muội nghiêm túc đây. Huynh thử suy nghĩ đi. Thiếu tỷ ấy huynh có nhớ, chị ấy đau huynh có đau lòng lo lắng hay không, ở bên cạnh tỷ ấy huynh có hạnh phúc không tim huynh có đập loạn nhịp hay không, và quan trọng hơn nữa huynh có muốn cả đời ở bên cô ấy hay không? Huynh thử suy nghĩ nếu cô ấy chết đi mãi mãi biến mất hay là cô ấy sợ sệt xa lánh cự tuyệt huynh, huynh sẽ cảm thấy như thế nào? Hàng loạt hình ảnh về nàng hiện lên trong đầu hắn chợt khiến hắn tỉnh ra. Đôi khi người trong cuộc lúc nào cũng đúng đắn. Cả hoàng hậu và muội muội hắn đã làm cho hắn hiểu điều này. Hắn chạy đến bên nàng gọi tất cả thái y đến khám cho nàng, nàng đã tạm thời ổn nhưng hắn vẫn không yên tâm, hắn bắt thái y dùng đầu để bảo đảm. Khi thái y lui hết hắn cầm lấy tay nàng nói 1 câu mà không ngờ rằng nàng đã vừa mới tỉnh dậy, vì giận hắn lừa nàng mà vờ chưa tỉnh: - Ta yêu nàng Bách Hợp
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang