[Dịch]Nàng Là Của Ta - Sưu tầm

Chương 1 : Xuyên Qua, Mất Trí Nhớ Rồi.

Người đăng: 

.
Lưu Diệp Hân cô gái trẻ 17 tuổi, một học sinh cấp 3 xinh đẹp ngời ngời, nhưng vì quá vô tư mà không nhận ra có bao nhiêu ánh mắt nhìn mình say đắm, có bao nhiêu ánh mắt nhìn mình ghen ghét. Trương Ly bạn cùng lớp với nàng ghen ghét nàng vô cùng. Cô ta cùng với đám bạn của mình đi tìm bà thầy bùa nổi tiếng trên núi để yểm bùa Hân. Bà ta đưa cho cô ta một miếng ngọc rồi bảo: - Đây là định mệnh Cười vang một tiếng, bà ta chỉ cho Trương Ly cách sử dụng rồi bỏ đi. Cô ta làm theo, quả nhiên nàng đã mắc bẫy đi theo cô ta đến hầm mộ vô danh trong một sơn động trên núi thuộc Đà Lạt. Đến nơi cô ta cười vang: - Mày là con nhỏ khờ. - Ly à! Cậu sao thế? Nàng ngơ ngác chẳng hiểu việc gì thì Trương Ly lại cười vang: - Mày ngu lắm con ạ! Miếng ngọc tao cho mày đã bị yểm bùa rồi, bây giờ tao sẽ khiến cho mày biến mất khỏi mắt tao mãi mãi. Nàng xưa nay không tin vào chuyện bùa ngải, nhưng tín hiệu não cho nàng biết nàng đang gặp nguy hiểm. Trương Ly bước tới một bước nàng lại lùi một bước. Trương Ly rất giỏi võ lại đang phát điên nàng lại trước giờ chưa từng đánh nhau vốn dĩ không phải là đối thủ của cô ta. Nàng lùi cho tới khi chạm vào bức tường khắc những văn tự kì lạ, nàng bị một luồng ánh sáng hút đi. Còn Trương Ly, cô ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. ......................................................................................................................... Nàng bị luồng ánh sáng hút đến hút đến vườn hoa trong hoàng cung, được công chúa cứu giúp. Nàng mở mắt ra, ánh sáng chói mắt khiến cho nàng hơi nhíu mày. Có người tiến vào rồi nói to: - Công chúa, cô ta tỉnh rồi. Bên ngoài, một cô gái xinh đẹp đài cát lộng lẫy kiêu sa tiến vào. Cô ấy ôn hòa và rất gần gũi: - Cô nương cô không sao chứ? - Cô là ai? Đây là đâu? tại sao ta lại ở đây? - Cô nương, cô không nhớ gì hết sao? ta thấy cô ăn mặc rất lạ lại ngất ở ngự hoa viên. cô tên là gì? - Tôi tên...tôi tên...aaaa... Công chúa hốt hoảng, can ngăn: - Cô nương, cô không cần cố gắng nhớ để ta gọi thái y Diệp Hân chỉ cười nhẹ, ngự y đến và chuẩn đoán nàng mất trí nhớ tạm thời. nàng không nhớ gì cả, công chúa đặt tên cho nàng là Bách Hợp vì nàng ngất ở vườn bách hợp. cô ấy là Thái Linh công chúa. nàng cũng dần nhận ra mình đang sống ở thời Ngạo Thiên vua chính là Lý Ngạo Thiên, cô ấy là em gái vua. Nàng không nhớ phụ mẫu mình là ai, bản thân mình là ai, nàng ở đây cũng đã 2 tuần sức khỏe đã khá lên lại nghĩ không thể ăn không ở không ở đây được liền xin được làm cung nữ. Lúc đầu, công chúa không chấp nhận nhưng sau một hồi nàng thuyết phục cô cũng đồng ý cho làm cung nữ hầu cận cô. Nàng không biết rằng từ đây cuộc sống của nàng đang dần đảo lộn, thậm chí khiến nàng mệt mỏi không muốn sống tiếp. Đã một tháng trôi qua, nàng đã làm cung nữ được 1 tháng rồi. Mọi việc đáng lẽ êm đềm là thế cho đến khi ngày rằm tháng 8 đến. Nàng ra ngự hoa viên, nơi mà không hiểu sao nàng có thể vượt qua hàng phòng ngự không chỗ hỏng của thị vệ. Nàng ở nơi đó cầu khấn cho mình nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện. Nơi đó nàng gặp hắn, hắn trong trang phục thường ngày như 1 người bình thường có phần cao sang. Nhìn thấy nàng, hắn rất tò mò, không ai dám đến đây vào ngày này kể cả hoàng hậu. Đây là luật, vậy mà nàng dám. Nhìn kỹ người con gái trước mặt, nàng gương mặt thanh tú, mái tóc đen nhánh búi 1 bên, trang phục cung nữ không che giấu được vẻ đẹp của nàng, dưới ánh trăng nàng càng xinh đẹp khác lạ. Bỗng nhiên nàng quay lại, nàng nhìn thấy hắn không chỉ không sợ hãi mà còn tươi cười với hắn. Hắn lần đầu tiên trông thấy nụ cười hiền hậu, pha chút tinh nghịch trong lòng bỗng nhiên ấm áp lạ thường. Nàng bỗng nhiên đi lại bắt chuyện với hắn(chị này không sợ người lạ sao?=_=) - Vị đại ca này sao huynh lại ở đây? Cách nói chuyện này làm hắn suy nghĩ rồi chợt nhận ra mình không mặc long bào. Hắn không đáp nhìn nàng , nàng lại cười như đoán được tâm ý của hắn: - Huynh đang nhớ phụ mẫu của mình phải không? Hắn bỗng giật mình. Cho dù không mặc long bào thì hắn vẫn là vua một nước chưa từng có ai nói chuyện như thế với hắn ngoài công chúa cả. Cảm giác rất khác. - Huynh sao thế? Sao huynh không nói gì? Ta tên Bách Hợp là cung nữ bên cạnh công chúa, còn huynh huynh tên gì, là ngự tiền thị vệ sao? - Đúng. Ta tên Vĩnh Kỳ, Hứa Vĩnh Kỳ. " Mình nói cái gì thế này?" Hắn nghĩ thầm nhưng lỡ nói rồi đâu thể đính chính tự mình nhận là vua ắt sẽ làm trò cười. Nhưng cảm giác nụ cười của cô gái này rất ấm áp yên bình. Nàng thấy hắn yên lặng lại cho hắn nhớ nhà liền lên tiếng: - Huynh là đang nhớ nhà sao? Ta nói huynh nghe cho dù nhớ nhà huynh cũng đừng nên buồn, huynh nên lấy đó là động lực mà cố gắng thành danh cho họ một cuộc sống tốt. Huynh còn tốt hơn tôi ít ra vẫn còn nhà để nhớ, còn ta đến mình là ai ta cũng không biết. Nàng nói rồi thở dài mặt có nét buồn. Hắn dường như không còn lạnh lùng âm lãnh nữa thay vào đó hắn lại ngồi cạnh nàng nói chuyện với nàng. Hắn khuyên nàng 1 câu, nàng lại khuyên hắn 1 câu. Cả hai từ khuyên chuyển thành nói chuyện, họ nói chuyện vui vẻ với nhau. Nàng cảm thấy hắn với nàng nói chuyện rất hợp liền lên tiếng kết bạn: - Vĩnh Kỳ đại ca, chúng ta kết bạn đi? - Bạn sao? - Phải, là bạn. Hắn lặng yên không nói. " Bạn sao? Đã bao lâu rồi ta chưa nghe thấy từ bạn ngoài những lời xu nịnh qua bao nhiêu năm qua hắn nghe được gì chứ?" - Huynh không nói tức là đồng ý rồi đó. Ngày mai, giờ này hẹn huynh ở đây ta có cái này cho huynh. Nói rồi nàng cười rồi chạy đi để cho hắn nhìn theo mãi. - Bách Hợp sao? Người đâu? Từ trong bóng tối một thân ảnh bay đến: - Hoàng thượng. - Điều tra cô gái tên Bách Hợp cho ta hình như là một cung nữ. - Dạ. Nói rồi người đó nhẹ nhàng bay đi, trong bóng đêm chỉ còn lại một người với nụ cười nhẹ trên môi. - Bách Hợp. Thật thú vị.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang