[Dịch]Nàng Chỉ Được Phép Yêu Ta - Sưu tầm
Chương 2 : Nơi xa lạ
.
Đầu cô đau như búa bổ, cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu, cảm giác như có ai đó đang giữ chặt đầu cô làm cho cô không thể tỉnh lại nhưng rồi cô lại thấy có một tia sáng nhỏ trong bóng đêm đang bao phủ lấy cô. Cô mừng rỡ chạy về hướng ánh sáng ấy, tia sáng ấy ngày càng lớn dần, cô có cảm giác rằng mình đang ở thiên đường
Cô cảm thấy làn gió đang thổi nhè nhẹ trên người mình, chưa bao giờ cô lại cảm thấy dễ chịu tới như vậy, những cơn gió cùng với không gian yên tĩnh không một tiếng động làm cho cô chỉ muốn nằm ở đây mãi thôi. Mà khoan đã, tại sao lại có gió ở đây, nếu cô nhớ không lầm thì cô đang trong bệnh viện kia mà, không lẽ cô đang ở thiên đường sao, cô mở choàng mắt và bật dậy,và cô nhận ra rằng mình đang ở một nơi xa lạ
“ What the hell, mình đang ở chỗ quái nào thế này, không lẽ mình đang ở thiên đường sao, vô lý, nếu ở thiên đường phải có thiên thần chứ, sao toàn cây không vậy. oh fuck tại sao chứ, mình chết rồi à?
Vừa suy nghĩ cô vừa đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi toàn là cây, ngay vị trí cô đang nằm có một cái hồ nước, rất trong đến nỗi có thể thấy được cá trong đó, không gian yên tĩnh đến mức cô nghe được cả nhịp tim của mình
Bỗng nhiên cô nghe được tiếng bước chân, nhỏ nhẹ nhưng nhanh nhẹn, thăng thoắt của một người con gái, còn có tiếng bước chân của một chàng trai. Cô liền núp vào bụi cây gần đó để quan sát,liền sau đó có hai người một nam một nữ xuất hiện, tuy nhiên trang phục của họ lại là trang phục của những bộ phim kiếm hiệp mà cô thường hay xem trên mạng, thậm chí có phần cầu kỳ hơn, người con gái còn mang cả một cây đao rất to sau lưng
“ What the phở, cái quái gì thế này, trang phục quái gì thế??” Cô đang suy nghĩ về trang phục của họ thì nghe tiếng người con gái nói” huynh hứa sẽ dạy cho muội sử dụng long đao cơ mà, khi nào mới dạy đây, có tin muội mách sư tỷ không?”
“ Ấy ấy, muội đừng nói cho sư tỷ, muộn mà nói chắc sư tỷ sẽ cạo đầu huynh mất, bây giờ huynh sẽ dạy, được chưa??” Tiếng người con trai nói bằng giọng hoảng hốt
“Oh mai gót, cái gì mà huynh đệ tỷ muội gì chứ, mình lạc vô bộ phim kiếm hiệp à, mình đang nằm mơ à, làm ơn hãy tỉnh dậy đi Thiên An“.cuộc đối thoại vẫn đang diễn ra và có vẻ như người con gái đang càng ngày giận người con trai hơn và có vẻ sắp có đánh nhau
Thiên An đang núp trong bụi lặng lẽ quan sát, vừa thầm nghĩ chắc sẽ có đánh nhau
“ Oh hay lắm, đánh nhau đi, để chế có cảnh hay để xem ( bà này tỉnh vãi) ahihi”
Tuy nhiên vô tình Thiên An lại gây tiếng động khá lớn và hai người kia lập tức chạy lại chỗ cô đang trốn, nhưng không phải là chạy bình thường mà gần như bay đến chỗ cô giống mấy người hay đóng trong phim kiếm hiệp đóng mấy cảnh đáng nhau vậy“ Vãi, chạy nhanh quá, chuồn gấp”, nghĩ là làm cô lập tức quay lưng và cắm đầu chạy, cô không cần biết phía trước là đâu, cô chạy hết tốc lực đến khi không còn sức thì mới dừng lại và nhìn xung quanh thì nhận ra mấy kẻ đó không đuổi theo nữa.
Cô bỗng nghe thấy tiếng ồn ào phía trước nên liền đi tới để xem, trước mặt cô là một dòng người rất đông, nam nữ có thậm chí có những đứa trẻ chơi chung với nhau thành nhóm, tất cả bọn họ đều mang trang phục của thời cổ đại nhưng đơn giản hơn hai người hồi nãy
Trước mặt cô là một dãy những người bán đồ ăn và các loại trang sức, đồ dùng, vải. Cảnh này cô thấy quen quen, đích thị trong các bộ phim cổ trang cô hay xem đây mà
“Không lẽ mình được đóng phim, không thể nào, nếu đóng phim phải có người quay phim chứ, kỳ lạ, mình đang ở đâu thế này”
Dòng người rất đông nên việc di chuyển rất khó khăn, nhưng việc mà cô thấy khó chịu nhất là chỗ cô đang đứng bán toàn đồ ăn mà cô lại rất đói bụng, cô chỉ muốn ăn sạch hết không cần quan tâm gì cả. Vừa suy nghĩ xong cô bước vào một quán ăn khá to, lúc này quán khá đông
Cô không quan tâm tới việc bản thân đang trong tình trạng như thế nào, cô ngồi phịch xuống một cái bàn ở gần cửa và có một người bồi bàn chạy lại:“ quan khách muốn ăn gì, chúng tôi có nhiều món lắm“.” Gì cũng được, mang hết lên đây” người bồi bàn mừng rỡ chạy đi vì tưởng gặp khách quý nhưng khi người bồi bàn đi rồi cô mới chợt nhớ rằng cô không có tiền trên người
“ Chết rồi, không có tiền,thôi kệ, tới đâu hay tới đó, ăn là tốt rồi”. Vô số món ăn ngon được dọn ra làm cho cô không thể kiềm lòng được mà ăn hết, khi tính tiền thì số tiền lên tới 300 lạng bạc.
Cô là người hiện đại nên không biết 300 làng bằng bao nhiêu hết, quan trọng là giờ cô còn không có một xu trong người
“Quan khách hãy trả tiền ạ”tiếng của người bồi bàn nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cô toát hết mồ hôi
“ Umh, bây giờ tôi ko có tiền nên tôi ko trả được“.”ko trả thì phải bán thân hoặc là theo ta lên quan, chọn đi” tiếng người bồi bàn càng thêm gay gắt
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện