[Dịch]Nam Sủng Thần Bí, Mỹ Nhân... Cận Thị - Sưu tầm

Chương 1 : Ta Xuyên Không Rồi!!!

Người đăng: 

.
Y Xảo bị âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức, mơ màng mở mắt, không phải là cô giáo và các bạn đấy chứ, nàng trốn kĩ thế mà cũng tìm ra được sao? Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ liền giật mình phát hiện mình cư nhiên lại nằm trên mặt đất. Sau khi phủi sạch bụi đất bám trên quần áo, Y Xảo mới chậm rãi đứng dậy, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh. Qua cặp kính cận dày cộp, thành công che dấu biểu tình khiếp sợ, kinh ngạc của nàng lúc này. Vì sao mọi người xung quanh lại ăn mặc quái dị như này? Khung cảnh cũng thật kì lạ đi, rất cổ kính, rất phồn hoa, nhộn nhịp. Tuy đông người nhưng không khí vẫn rất trong lành. Trong khi Y Xảo ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ngó xung quanh thì mọi người cũng rất thức thời nhìn nàng với ánh mắt cổ quái như nhìn thấy UFO. Y Xảo mặc đồng phục trường, đầu tóc bù xù rối loạn, mắt đeo kính cận dày cộp che đi dung nhan vốn có, đằng sau lưng đeo một cái ba lô bự chảng. Trông y hệt một xú nha đầu vừa ngu vừa bẩn. ( Hạ Thảo: chẹp, xin lỗi Xảo tỷ, sau này đền cho tỷ sau nhoa~) Sau một hồi ngắm trên nhìn dưới chán, mọi người dần dần tản ra, trở lại với công việc của mình. Người bán lại bán, người mua lại mua, âm thanh so với vừa nãy ồn ào, ầm ĩ hơn rất nhiều. Y Xảo nhìn phía xa, thấy một sạp hàng rất đông khách. Già, trẻ, lớn, bé, gái, trai,...đều có cả. Nàng âm thầm hiếu kì, ở đó rốt cuộc buôn bán thứ gì mà lại tấp nập như vậy, hoặc là chủ tiệm có tài nghệ chào mời khách rất cao siêu,....cho dù là lý do gì thì nàng cũng phải qua ngó một cái đã. Lúc đến nơi, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng là: đông, đông đến không có chỗ đặt chân Con mẹ nó chứ, không biết xếp hàng gì cả, người đâu mà thiếu văn minh, chen chúc nhau thế này có người bị giẫm bẹp ruột chứ chẳng chơi, chậc, cũng may nhà nàng có gien di truyền tốt, nên nàng cũng không phải dạng "thấp bé nhẹ cân", đứng từ xa nhón chân lên cũng nhìn được bên trong, đỡ phải chen lấn xô đẩy. Bất quá, không nhìn thì đỡ, vừa nhìn liền bị đả kích không nhỏ!!! Buôn bán nô lệ, cư nhiên giữa thanh thiên bạch nhật đem con người ra mua bán. Nàng choáng! Cảnh sát a, sao không sinh ra sớm một chút, để nàng hiện tại còn có việc thiện mà làm a~ Bên trong sạp hàng toàn những nam nhân cao ráo, cường tráng, nữ nhân thanh tú, yếu nhược. Bọn họ trên tay đều đeo xiềng xích nặng nề, trông thập phần đáng thương, nàng không thể giúp gì, chỉ có thể cầu nguyện bọn họ tìm được chủ tử tốt mà thôi. Len lén thở dài, Y Xảo đang định xoay người rời đi liền bị một cái nam nhân xinh đẹp tựa thiên tiên câu dẫn ánh mắt. Hắn, ánh mắt lạnh nhạt, vô tình, làn mi cong dài nhìn không ra cảm xúc. Chân tay dù bị kìm hãm vẫn không làm mất đi khí thế vương giả, cao quý, thanh khiết của hắn. Hắn làm nàng liên tưởng đến băng liên hoa lạnh lẽo, cao quý. Tương lai, nam nhân kia không phải đế vương thì cũng là một hùng ưng bay trên bầu trời.... Lăng Tiêu Dao cảm nhận có ánh mắt thâm trầm đánh giá mình, theo bản năng tìm kiếm trong đám người. Hắn đơn giản chỉ là tò mò, dưới kia, bao nhiêu ánh mắt tham luyến, si mê nhìn hắn, lại độc tôn có người thản nhiên đánh giá hắn như vậy. Ánh mắt hai người giao nhau, nàng vô thức có ý nghĩ thu thập hắn, hì hì, nếu như sau này hắn trở nên cường đại, nàng chẳng phải sẽ có một chỗ dựa vững chắc sao? Mặc dù nàng sẽ nhanh chóng tìm cách trở về nhưng là hiện tại vẫn là nên bảo vệ tốt tính mạng mình, trên người tiền không có, không chết đói thì cũng chết khát. Nghĩ là làm, nàng mấp máy khẩu hình, chỉ mình hắn lúc đó để ý nên mới có thể rõ ràng nhìn thấy:"cùng nhau bỏ trốn" Trong mắt hắn lóe lên tinh quang hứng thú nhưng rất nhanh biến mất. Nữ tử kì lạ kia, thật quá táo bạo đi, nhìn bộ dạng như vậy hóa ra lại là kẻ không xu dính túi. HaHa, trong người không có tiền còn dám dụ dỗ hắn cùng đi với nàng, có phải hay không muốn lôi kéo hắn cùng chết đói chung?! Nhưng là, vẫn ung dung mấp máy môi đáp lại:"có bản lĩnh thì làm xem." Vốn chỉ muốn đùa nàng một chút, ai ngờ nàng thật sự hùng hổ rẽ đám người nhốn nháo dưới kia ra, một đường lao thẳng vào sảnh. Chủ buôn thấy Y Xảo quần áo lạ lẫm, chất vải cũng rất tốt, lại đeo ba lô to bự sau lưng, âm thầm vui cười hớn hở nghĩ khách sộp đến. Trưng ra bộ mặt nịnh nọt hớn hở chào đón: -"Vị cô nương xinh đẹp này, không biết muốn thu nhận ai?" Xung quanh mọi người không ngừng cười ồ lên, ông chủ buôn này cũng quá dẻo miệng đi, cóc nhái qua miệng hắn lại hóa thành thiên nga, chậc, đúng là người buôn bán không từ thủ đoạn mà.... -"Ta từ xa đi đến, muốn tìm người xách giúp đồ đạc, ông chủ có thể giúp ta chọn ra người tốt nhất không?" Y Xảo không để ý mấy lời nịnh nọt hoa mỹ kia, chậm rãi cười hỏi -"Được chứ, được chứ, haha, cô nương xinh đẹp mời qua bên này." Nàng cười thâm trầm, lướt mắt qua người Lăng Tiêu Dao, nhân lúc ông chủ đang quay lưng về phía mình, từ từ động khẩu hình:"Chuẩn bị." Lăng Tiêu Dao ánh mắt ngập tràn ý cười, nếu không phải vì giữ hình tượng thì hắn đã sớm lăn ra đất mà cười rồi. Y Xảo không hổ là con gái của diễn viên ưu tú, diễn kịch phải nói thuộc hàng thượng thừa. Vỗ tay la lên một tiếng: -"Đây rồi! Đúng người ta cần tìm!" Ông chủ chậm chạp quay người lại, nhìn Lăng Tiêu Dao, lại nhìn Y Xảo. Đây...đây phải chăng là sự cách nhau giữa bùn đất và mây trên trời? Bất quá, lời này ông ta không có nói ra, chỉ ngại ngùng mở miệng: -"Cô nương, tên này rất cường ngạnh, hơn nữa giá thành cũng không thấp đâu." -"Hừ, càng cường ngạnh bổn cô nương càng muốn thu thập." Y Xảo rất chuyên nghiệp bày ra bộ dạng "người có tiền", khiến cho lão chủ trong mắt thức thời xuất hiện đầy kí hiệu $. Gật đầu như gà mổ thóc: -"Nếu cô nương đã kiên trì vậy, lão bản cũng đành toại nguyện." -"Trước thả hắn ra đã, ta muốn nhìn xem chân tay hắn có sẹo gì đó không." Ông chủ khinh bỉ nhìn nàng, âm thầm mắng: -"Hắn so với ngươi còn tốt hơn trăm vạn lần, ngươi có tư cách gì bới lông tìm vết người ta a~" Nhưng bởi vì mấy đồng tiền bay lơ lửng trước mắt, ông ta đành miễn cưỡng trưng ra bộ mặt tươi cười như hoa, nhanh nhẹn tháo bỏ xiềng xích trên tay chân Lăng Tiêu Dao. Y Xảo cũng không vội, cẩn thận xem xét một hồi mới nói: -"Hảo! Hàng cực phẩm a~!" Ông chủ đắc ý cười, duỗi ra hai cái móng heo bẩn thỉu hỏi: -"Tiền đâu?" Y Xảo hì hì cười, tóm tay nam tử, cắm đầu cắm cổ lao thẳng ra ngoài, tốc độ có thể so với vận tốc ánh sáng. Ông chủ mặt đần thối, ngơ ngơ chưa thích ứng kịp, một hồi lâu sau mới la toáng lên: -"Cướp cạn a! Mau bắt lấy nó! Đáng chết, nhìn bề ngoài cứ tưởng khách sộp, thì ra là một con nhà quê nghèo rớt vô giáo dục!" Có điều, hai chân ngắn ngủn của ông ta làm sao đấu lại với Y Xảo- người từng tham gia khóa điền kinh? Chẹp chẹp, nàng nghe người ta chửi mình mà đau lòng, bất quá từ nay có cây vàng này, không sợ chết đói rồi. Oa hahaha! Người thông minh nhất thế giới chính là nàng a!!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang