[Dịch]Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc - Sưu tầm

Chương 41 : Chương 41

Người đăng: 

.
Mộ Thanh Giác ôm ngực đề phòng nhìn người nọ, lúc này y cũng đã phát hiện ra vấn đề, người áo tím này hình như có chút thần trí thất thường? Rõ ràng có tu vi cao thâm, lại bị nhốt ở nơi không hề có ánh mặt trời này, động phủ bài trí mọi thứ tinh xảo xa hoa lại không có lấy một thị tỳ hay nô bộc. Kì quái nhất chính là Mộ Thanh Giác từng nhìn thấy cái xích sắt kia được nhắc đến ở một ngọc giản trong Tu Di giới, tên là Phược Hồn Tỏa, được tạo thành từ huyền thiết ngàn năm, không thể chặt đứt. Nhưng trong ngọc giản rõ ràng có nói, Phược Hồn Tỏa là do sư tổ của Vô Thượng tông dùng bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện chế ra, chuyên môn dùng để đối phó với ma tu, chỉ có các đời chưởng môn Vô Thượng tông mới có quyền sử dụng. Nếu những gì được viết trong ngọc giản là thật thì một pháp bảo quan trọng như vậy sao lại có mặt tại đây, là ai khóa người kia ở chỗ này? Người nào đó đã khóa chặt Phược Hồn Tỏa lên hai chân của người áo tím, nhìn thì như lạnh lùng tàn khốc, nhưng Mộ Thanh Giác lại thận trọng phát hiện ra chỗ xiềng xích tiếp xúc với hai chân người áo tím được quấn một mảnh giao tiêu rất dày. Giao tiêu do Giao Nhân(1) cực kì hiếm thấy dệt nên, gặp nước không ướt, gặp lửa không cháy, đao chém không đứt, dù chỉ một miếng to bằng lòng bàn tay thôi cũng có thể trở thành bảo vật khiến cho vô số tu sĩ tranh nhau cướp đoạt. Mà một vật trân quý như giao tiêu này lại bị người ta dùng để quấn quanh xiềng xích? Trong lòng Mộ Thanh Giác có một cảm giác mãnh liệt rằng người bố trí động phủ gọn gàng ngăn nắp và kẻ khóa người áo tím trong này, là cùng một người. Hành vi của người kia tràn ngập một loại mâu thuẫn quỷ dị. Vì mục đích nào đó, hắn dùng Phược Hồn Tỏa khóa người áo tím tại một nơi không phân biệt nổi ngày đêm như Thất Ma Nhai, lại không nỡ để ông ta chịu khổ nên hao hết tâm huyết bố trí động phủ này thật ấm áp thoải mái, còn không ngại vất vả đi tìm giao tiêu quấn lên xiềng xích. Hắn rõ ràng đã tàn nhẫn tước đoạt tự do của người áo tím, lại dùng toàn lực làm cho ông ta thoải mái trong cái mảnh trời nhỏ bé này. Thật là một người mâu thuẫn mà phức tạp. Có điều, ánh mắt Mộ Thanh Giác sắc bén, liên tưởng tới vẻ mặt và động tác vừa rồi của người áo tím khi nhìn thấy đại sư huynh thì không khó nhận ra quan hệ giữa người này và ‘Hòa Ninh’ trong miệng ông ta không hề đơn giản. Người nhốt ông ta trong này là ‘Hòa Ninh’ kia sao? Nếu có quan hệ thân cận như thế, tại sao người nọ lại nhẫn tâm đối xử với người áo tím như vậy? Người áo tím ôm chặt lấy Tô Bạch, đầu rúc vào gáy hắn, cả người giống như một con Husky(2) to lớn. Trong lòng Tô Bạch ngũ vị tạp trần(3), cảm giác áy náy nồng đậm không ngừng cuộn trào, quả thực hận không thể tự chặt tay mình để tạ tội, nhìn bộ dạng đầy mặt ỷ lại và thỏa mãn của người nọ, “Ta không phải Hòa Ninh.” A ngờ còn chưa dứt lời thì người áo tím kia lại đột nhiên thay đổi thần sắc, trợn mắt đầy sát khí, hai tay như kìm sắt nắm chặt lấy cổ tay Tô Bạch kéo hắn lại gần, giọng căm hận nói: “Sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy, đã đến nước này rồi còn không chịu gặp ta ư?!” Móa! Một bó tuổi rồi sao còn khỏe như trâu thế, Tô Bạch quả thực muốn quỳ xuống luôn. Ta thật sự không phải Hòa Ninh mà, tu sĩ mấy người không phải vẫn tự nhận tai thính mắt tinh à, sao kẻ nào cũng thích nhận nhầm người vậy, f*ck! Trước kia ta vốn cho rằng khuôn mặt của ta thuộc loại băng sơn tuyết liên cao quý lãnh diễm, hóa ra không phải, mà là khuôn mặt đại trà của người qua đường Giáp!!! Nếu không thì tại sao Đào Bảo vừa thấy ta đã gọi mẫu thân?! Rồi giờ chẳng hiểu sao lại thành Hòa Ninh nữa?! Rốt cục có bao nhiêu người có gương mặt giống ta vậy?! Hay là nói kỳ thực các ngươi đều không phân biệt nổi khuôn mặt người khác? Người áo tím không hề biết hắn đang tích cực não bổ, thấy hắn trầm mặc không nói, tưởng hắn cam chịu liền cười bi ai một tiếng, khóe mắt bốc lửa, giận quá hóa cười, “Được được được, thật không hổ là Hòa Ninh của ta, vẫn nhẫn tâm y như năm nào. Mặc dù ngươi không muốn gặp lại ta nhưng ta lại không nỡ để ngươi đi, không bằng ngươi cùng chết với ta đi, được không?” Nhìn thấy bộ dạng bi thương đau khổ như vậy của người áo tím, trong lòng Tô Bạch không hiểu sao lại co thắt đau đớn. Người áo tím vừa dứt lời liền vung chưởng đánh vào tâm mạch của Tô Bạch. Sắc mặt Mộ Thanh Giác đại biến, chạy tới ra sức đánh về phía bàn tay của người nọ, không ngờ lại nôn ra một ngụm máu nữa. Người áo tím hừ lạnh nhìn Mộ Thanh Giác, nhưng cũng không công kích nữa, bàn tay kia chậm rãi vuốt ve bên gáy Tô Bạch. Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tâm tư Tô Bạch nhanh chóng hoạt động, cốt truyện sao lại loạn nữa rồi. Lúc trước khi viết truyện, chỉ vì khiến nam chính thức tỉnh Huyền Xà trong thân thể nên mới bố trí tình tiết ở Thất Ma Nhai này. Người áo tím vốn chỉ là nhân vật phụ nên chỉ phác qua vài nét bút, mờ mịt nói về chuyện ông ta đắc tội Vô Thượng tông, sau đó bị người trong Vô Thượng tông trấn áp. Có điều nhìn tình cảnh trước mắt này thì sự tình rõ ràng không hề đơn giản như vậy, mẹ nó, thế giới này lại tự động bổ khuyết ra cái gì rồi? Hòa Ninh lại là vị đại thần nào nữa vậy? Có điều, cứ cảm thấy hình như đã từng nghe cái tên Hòa Ninh này ở đâu rồi thì phải, rốt cục là ở đâu nhỉ… Mắt thấy người áo tím lại sắp nổi điên, Tô Bạch sâu sắc cảm thấy mình phải tranh thủ nghĩ cách tự cứu bản thân thoát khỏi khí thế cường ngạnh của đối phương. Tô Bạch bất giác cụp mắt, thấy bên hông người áo tím có một mảnh dương chi bạch ngọc(4). Ngọc bội này được điêu khắc thành hình một sinh vật giống như con rồng đang cưỡi mây bay lượn, trông rất là sống động. Nhưng Tô Bạch biết rằng đó căn bản không phải rồng mà là nguyên hình của tổ tiên Mộ gia, Huyền Xà thượng cổ. Ánh mắt Tô Bạch sáng lên, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Ngọc bội của ông sao lại phát sáng vậy?” Người áo tím sửng sốt, cúi đầu nhìn ngọc bội bên hông mình. Giọt máu đỏ sẫm đọng lên ngọc bội nhẵn nhụi trắng nõn vô cùng dễ thấy. Quanh thân Huyền Xà trên ngọc bội phát ra vầng hào quang màu vàng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy thứ gì đó đang chuyển dịch ở chính giữa. Giọt máu vốn đọng trên ngọc bội giống như nước mưa rơi xuống bùn đất mà không ngừng thẩm thấu, chỉ một lát đã hoàn toàn không thấy đâu nữa, vầng sáng quanh thân Huyền Xà cũng theo đó mà biến mất. Người áo tím kinh hãi, quay đầu không thể tin nhìn Mộ Thanh Giác, “Ngươi họ Mộ?” Câu này nếu nói là câu nghi vấn thì chẳng bằng nói nó là câu khẳng định thì đúng hơn. Tô Bạch biết cho dù hiện tại Mộ Thanh Giác có phủ nhận thì người áo tím cũng không tin. Nhìn thấy hết thảy dị thường của ngọc bội và phản ứng của người áo tím, trong lòng Mộ Thanh Giác cũng ẩn ẩn nảy sinh một suy đoán. Ngọc bội giắt bên hông người nọ rõ ràng là một bảo vật, vừa rồi lúc đánh nhau mình vô ý làm bắn máu lên, lại bị nó hấp thu, chẳng lẽ người này và mình thật sự có mối quan hệ sâu xa nào đó ư? Nghĩ đến đó, đáy mắt y bất giác mang theo chút chờ mong, “Tại hạ tên là Mộ Thanh Giác.” Người áo tím lộ ra biểu tình ‘quả nhiên là thế’, ánh mắt bất giác nhu hòa hẳn đi. Tuy ông bị nhốt ở chỗ này, đã quên rất nhiều chuyện nhưng vẫn mơ hồ nhớ là hình như mình từng có một đứa con trai, vì thế hơi hơi kích động mở miệng: “Con trai, ta là cha của con.” Mộ Thanh Giác: … Tô Bạch: =口=Mịa, cầu ngài đừng quậy mà, các bạn nhỏ đều sợ ngây người rồi có biết không hả! Tô Bạch chậm rãi xoay cái cổ cứng ngắc, máy móc lên tiếng: “Sao ông có thể khẳng định y là con trai mình? Không sợ nhận nhầm hả?” Đại khái là gặp được con trai nên rất vui, người áo tím đã hoàn toàn quên mất đề tài ban nãy, nghe thấy câu hỏi của Tô Bạch liền cười tủm tỉm vuốt mái tóc dài của hắn, “Hòa Ninh không cần lo lắng, ngọc cổ Tầm Long chỉ có khi nào tiếp xúc với huyết mạch bộ tộc Mộ thị chúng ta mới xuất hiện phản ứng, sẽ không nhầm đâu.” —– Rõ ràng là bộ tộc Huyền Xà, lại gọi nó là ngọc cổ Tầm Long(5), như vậy cũng coi được sao? Tô Bạch tỏ vẻ đâu có gì kì quái, ngọc bội Tầm Long dưới ngòi bút của ta có thể tìm được Huyền Xà đó thì sao hả, ít nhất rồng với rắn nhìn cũng na ná nhau cả thôi. →_→ Ngươi chắc không? Tóm lại, không cần để ý mấy chi tiết đó! Vợ con đều đã trở lại, người áo tím có cảm giác cuộc đời này vô cùng hoàn mỹ, vì thế ông mỉm cười nói với Mộ Thanh Giác: “Con trai, mau gọi cha đi!” Nhìn khuôn mặt đối phương, Mộ Thanh Giác đã tin tới ba phần, nghĩ rằng lúc mình nhìn thấy người này sở dĩ nảy sinh cảm giác thân thiết chẳng lẽ là do quan hệ huyết thống? Đang muốn mở miệng, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt vô cùng phức tạp quái dị của Tô Bạch, y bất giác nhíu mày. Sau đó chợt nghe thấy Tô Bạch dùng thanh âm rất không ổn hỏi người áo tím: “Ông có nghĩ rằng y căn bản không phải con trai ông…” Người áo tím khoát tay, cười nói: “Không thể nào, ngọc cổ Tầm Long sẽ không sai lầm, y khẳng định là con…” “…mà là cháu trai ông.” Người áo tím: =口= Mộ Thanh Giác: =口= Tô Bạch nói hết câu, thế giới liền im lặng. A a a a, Tô Bạch quả thực muốn đâm đầu vào tường. Ta không cố ý, ta thực sự không cố ý đâu mà, ai biết ta sẽ xuyên tới thế giới này, ai biết có một ngày những người dưới ngòi bút của ta đều sống lại hết chứ?! Trong động phủ Tử Tiêu này quả thực đang giam giữ một vị ma tu họ Mộ, ông ta quả thực có quan hệ huyết thống với Mộ Thanh Giác. Nhân vật chính bị ma tu đuổi giết ngã xuống đáy vực, đánh bậy đánh bạ tìm thấy động phủ Tử Tiêu, làm kinh động người áo tím thần chí không tỉnh táo bên trong. Sau đó trong lúc đánh nhau, y vô tình làm vấy máu lên ngọc cổ Tầm Long, lúc này người áo tím mới phát hiện tên tiểu tử thối chọc giận mình hóa ra lại chính là hậu nhân của mình. Lúc đó nhân vật chính đã nghe Bùi Nhiên nói về thân thế của y, phụ thân y chính là Ma tôn tiền nhiệm của Thiên Ma môn Mộ Liên Thành, đương nhiên không phải lão già điên điên khùng khùng không biết đã sống bao lâu này. Mà người áo tím lại nói rằng hai người có quan hệ huyết thống, sau một phen nói chuyện thì bọn họ mới phát hiện ra sự thật kinh thiên động địa, Mộ Liên Thành là con trai của người áo tím! Đúng vậy, ngươi không nhìn nhầm đâu, bởi vì sở thích ác liệt của Tô Bạch cho nên hắn đã viết người áo tím là ông nội của Mộ Thanh Giác! —– Tác giả, chúng ta nói chuyện nhân sinh một chút đi! Nhân vật chính nửa tin nửa ngờ, nhưng sau đó người áo tím không ngừng chắc chắn Mộ Thanh Giác là cháu nội của ông ta, không ngừng đối tốt với nhân vật chính, giúp y thức tỉnh huyết mạch Huyền Xà của bản thân, phá vỡ phong ấn Thiên ma thể, thậm chí không tiếc hao tổn tuổi thọ của mình, truyền hơn nửa tu vi cho nam chính, lúc này Mộ Thanh Giác mới cam tâm tình nguyện gọi một tiếng ‘ông nội’. Sau khi thức tỉnh huyết mạch, tu vi của nam chính tiến triển cực nhanh, lại thông qua trí nhớ truyền thừa mà học được không ít pháp thuật cao cấp, đương nhiên một Thất Ma Nhai nho nhỏ đã không đáng để y bận tâm. Mộ Thanh Giác cảm động vì người áo tím đã giúp mình nên muốn nghĩ cách cứu ông ra ngoài, ai ngờ lại bị ông cự tuyệt thẳng thừng, chỉ nói là thích ở trong động phủ Tử Tiêu. Mẹ nó! Tô Bạch nhớ tới tình tiết truyện mà mình viết liền phun máu đầy mặt. Lúc ấy vì muốn mở bàn tay vàng cho nam chính nên đương nhiên là miêu tả người áo tím theo cách thần bí vô cùng tận. Nhưng mà thực ra thì ngoại trừ tu vi bí hiểm của người này, những phương diện khác Tô Bạch đều miêu tả vô cùng mơ hồ, ví dụ như vì sao ông ta lại đắc tội với Vô Thượng tông rồi bị ai giam giữ trong này. Dù sao Tô Bạch cũng không thể nào viết tường tận cuộc đời của mọi nhân vật phụ ra được, nếu như vậy thì nhóm độc giả sẽ mắng hắn dài dòng đó hiểu không! Về phần sau đó, sở dĩ viết ra cái chi tiết ông ta không theo nhân vật chính ra ngoài, thật sự là do Tô Bạch nhất thời lên cơn lười biếng. Hắn lười viết về đoạn nhân vật chính tốn bao công sức cứu ông ta ra, dù sao đột nhiên có thêm một người ông nội, lúc xử lý tình tiết sẽ rất phiền toái. Hơn nữa nam chính ngựa đực là phải bá khí trắc lậu, xưng bá thế giới, đi đâu cũng phải như một đại gia được mọi người cúng bái chứ không phải một đứa cháu trai. Dựa theo sự sắp đặt của Tô Bạch, động phủ Tử Tiêu có thể giam giữ người áo tím kia thì pháp khí bên trong đương nhiên là trâu bò đủ kiểu, không thể cứ nói cứu là cứu được, cho nên khẳng định phải giữ đến cuối cùng, chờ nam chính lên tới Đại Thừa kỳ, trở thành tu sĩ cấp cao rồi quay lại cứu sau. Cho nên, người áo tím chỉ xuất hiện đúng một lần khi nam chính rơi xuống vực, sau đó thì không còn đất diễn. Dù sao mãi đến trước khi Tô Bạch xuyên qua, hắn cũng chưa từng nhắc tới người áo tím lần nào nữa. Tóm lại, lúc trước thân phận mà Tô Bạch đặt ra cho người áo tím là phụ thân của Ma tôn tiền nhiệm Mộ Liên Thành, là một ma tu cường đại, vì nguyên nhân nào đó mà bị Vô Thượng tông trấn áp dưới Thất Ma Nhai. Một quái nhân có chút thần kinh. ~ (1)Giao Nhân: nửa người nửa giao long, như Nhân Ngư là nửa người nửa cá ấy.^^~ (2) Husky:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang