[Dịch]Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa- Sưu tầm

Chương 20 : Chương 20

Người đăng: 

.
Nhưng không hiểu sao, lần này miếng vảy rồng gắn kết với da thịt của ta rất chặt, thậm chí còn có khả năng phản lại một phần pháp lực của Hàn Lăng Nhiên. Mặc dù hắn đã dùng nhiều sức, nhưng miếng vảy rồng chỉ rung lên, gương mặt ta tuy đau đớn nhưng lớp da mặt giả cũng không bị bung ra. Chỉ có điều, ta e sợ nếu Hàn Lăng Nhiên vẫn cố chấp dùng thêm một thành công lực nữa, chắc rằng cả gương mặt ta sẽ bị phá hủy theo luôn. - Chết tiệt! Quả nhiên là một cặp gian phu dâm phụ! – Hàn Lăng Nhiên cũng hiểu điều này, hắn thu pháp lực, nhưng miệng lại rống lên tức giận. Một giây sau, hắn lại vươn tay tát ta ngã xuống nền tuyết. Ta nằm sấp trên băng tuyết dày lạnh lẽo, hai mắt mở to bàng hoàng. Hắn đánh ta! Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp xuống tay thô bạo như vậy. Suốt năm vạn năm, không cần biết dùng thủ đoạn gì, nhưng chưa bao giờ hắn dùng cách này để hạ nhục ta. Mà trên cõi đời này, chỉ có hai người từng tát ta, chính là lão Thiên Đế và hắn, cũng là hai người mà ta hận nhất. Cái tát của lão Thiên đế ngay trong ngày tang lễ của mẫu hậu đã cho ta hiểu ra, lão không còn xứng làm phụ thân của ta. Và cái tát phũ phàng ngày hôm nay của Hàn Lăng Nhiên, cũng làm cho ta hiểu, trong mắt hắn ta thấp kém ti tiện đến thế nào. Ta chìm trong suy nghĩ đó, thành ra bất động một hồi mới đưa tay lên quệt ngang vết máu nơi khóe môi rồi áp nhẹ bàn tay lên gò má đau rát. Đau như vậy, nhưng lại cảm thấy rất nực cười, rất muốn ngửa đầu cười vang. Ta hướng mắt về phía hắn. Kẻ đang cao cao tại thượng khinh miệt nhìn ta kia bỗng nhiên lại có một thoáng giật mình, cánh tay hắn hơi run lên, lòng bàn tay hướng về phía ta nửa chừng rồi lại buông xuống, tự siết chặt thành nắm đấm. Chút hoảng loạn mơ hồ trong mắt hắn lại trở thành chán ghét như trước. Lại nực cười nữa rồi, ta làm sao có thể cho rằng vừa rồi hắn hối hận chứ? Gương mặt thật của ta ngày hôm nay không bị bại lộ, nhưng đó là vết thương không bao giờ mất đi, nhắc nhở cho ta biết, ta đã phạm sai lầm như thế nào. Sai lầm đã tự mình vứt bỏ chân tình, rồi tự mình ôm mối tình si ảo mộng với một người đã biến đổi hoàn toàn. - Tự ngươi chuốc lấy! – Giọng điệu lạnh bạc, hắn cũng chỉ nhìn ta thêm vài giây, sau đó xoay lưng bước đi. Để lại một quãng đầy những dấu chân trên tuyết, cuối cùng bóng hắn cũng nhanh chóng theo mây biến mất. Đúng vậy, là ta năm vạn năm trước đã tự chuốc lấy mỗi oán hận này. Ta đau lòng. Nhưng chẳng phải vì kẻ nhiều lần sẵn sàng xuống tay làm tổn thương ta rồi lại bỏ rơi ta kia, mà vì người thiếu niên chất phác đã bị chính tay ta giết chết, hoàn toàn biến mất trên cõi đời. Gió lớn bỗng nhiên thổi tới, những hạt tuyết rơi ngày một nặng nề rồi hóa thành bão tuyết quật lên người ta. Cũng tốt thôi, nếu như hắn muốn bỏ lại ta ở đây đến khi tuyết chôn lấp. Vậy thì ta ước cơn bão tuyết này đừng vội ngừng lại, vùi ta dưới băng tuyết trăm trượng đi, để thân xác ta, vĩnh viễn cũng không còn ai tìm thấy…. [ Nhiều vạn năm trước, ta từng cô độc trong ngày sinh nhật mình, đến mức cứ cầm viên ngọc đỏ mà mẫu thân trước khi qua đời tặng trên tay, một mình đứng xem tuyết. - Lạc Nhi công chúa, thì ra nàng ở đây! - Hàn Lăng Nhiên ngốc nghếch từ đâu xuất hiện, lải nhải bên tai ta - Lạc Nhi, nàng không lạnh sao? Hây hây, ta mặc nhiều như vậy còn lạnh! Hàn Lăng Nhiên khoa chân múa tay, còn chạy vòng vòng xung quanh ta một hồi cho đỡ lạnh. Khi ấy hắn vừa mới theo Bích Song mẫu thân hắn trở về Thiên Giới, còn là một kẻ yếu ớt ngây dại không khác gì người phàm mắt thịt, chưa có chút pháp lực nào. Ta lần đầu trông thấy hắn đã khinh thường, cảm thấy không vừa mắt. Kẻ này mà cũng có dòng dõi tiên tộc cao quý sao? Một chút phẩm chất cũng không có. Thế nhưng, hắn ngay từ lần đầu nhìn thấy ta đã như trúng phải tà, bám riết lấy ta không rời. Mặc dù ta kế thừa dung nhan của mẫu thân, nhưng tính cách lại rất khó gần. Người bình thường cảm thấy ta kiêu ngạo cũng liền sinh ác cảm, hoặc là không ai dám đến gần. Hàn Lăng Nhiên là kẻ ngu ngốc đến mức bị mắng chửi vào mặt cũng không xấu hổ. - Lạc Nhi, mẫu thân nói ta mệnh hỏa, sau này ta sẽ không sợ lạnh! - Im miệng, ai cho phép ngươi gọi bổn công chúa như vậy? - Ta lạnh ngắt đe dọa hắn. - Lạc... - Hắn hơi rụt rè, lắp bắp nói - Công chúa, nhưng... nhưng mọi người cũng bảo ta là vương tử, còn là biểu ca của nàng... Không cho biểu ca này gọi tên... vậy... vậy ta gọi nàng là biểu muội nhé, giống như gọi Hương Nguyệt biểu muội. Ta chán ghét nhắc đến con bé nghiệp chướng điệu đà đến chảy nước đó, lại càng ghét sự ngu ngốc phiền phức của hắn, bực dọc vung tay, chưởng gió cũng đủ làm hắn ngã đau trên tuyết. Hắn tội nghiệp ngồi xoa xoa chân, lại cho rằng mình đã làm gì sai, hèn kém xin lỗi ta. Tất cả chỉ để có sự công nhận của ta. Hàn Lăng Nhiên xuất phát điểm chính là con người như vậy. Ngây dại, đơn thuần, nhưng gặp cái gì mình thích thì nhất định sẽ cố gắng không buông tay. Hắn luôn tin rằng, dù hắn không khôn ngoan, không mạnh mẽ, nhưng chỉ cần chăm chỉ, kiên trì là sẽ có thành quả. Hồi đó, dù ta có đánh mắng hắn thậm tệ đến đâu, hắn cũng phải sáp lại gần ta. Cho đến khi ta đã quen với sự có mặt của hắn, cho đến khi ta bắt đầu chấp nhận gã ngốc phiền phức đó, chúng ta có những ngày cùng nhau lén trồn khỏi cung điện dạo chơi, khắp thiên giới, rồi lại ở hạ giới. Nếu đi trên tuyết, hắn sẽ bước trước, nhấn một dấu chân lõm xuống, từng bước dẫn ta đi. Hắn nói khi hắn còn nhỏ, khi mà phụ thân hắn chưa mất, lúc mà hắn vẫn nghĩ gia đình hắn chỉ là người bình thường, phụ thân hắn thường cẩn thận dẫn hắn đi như vậy. Bước chân của người phàm mắt thịt tuy gian nan, nhưng từng bước từng bước có thể đem từng trải nghiệm này khắc cốt ghi tâm. Có một lần, hắn nhất thời quay ra sau rồi ngắm gương mặt ta đến ngẩn ngơ, khiến cho tự mình bước hụt rồi vấp ngã, còn kéo ta ngã theo. Thật may, ta ngã lên người hắn, nhưng có vẻ hắn chịu đau không ít. Ta định bụng đứng lên, lại nghe hắn bên tai ta nói: - Lạc Nhi, nàng có lạnh không? Ta vận pháp lực sưởi ấm nhé! - Pháp lực ngươi thì có bao nhiêu, tự mình trị thương đi còn hơn. - Tuy đã thân quen, nhưng giọng ta lúc nào cũng tỏ ra một chút lãnh đạm. - Ngươi lạnh chứ gì, vậy chúng ta trở về. - Không có, bây giờ ta đã có pháp lực, không lạnh! - Hắn nắm tay ta, áp lên má hắn - Nàng sờ đi, ta ấm phải không? Ta ấm hơn nàng! Nói xong lại ôm chầm lấy ta, khiến ta không thể đứng lên. - Lạc Nhi, cả người nàng lúc nào cũng lạnh thế này sao? Ta định đánh hắn, song lại thấy trong mắt hắn đầy hồn nhiên quan tâm, rõ ràng không có một chút tà niệm. Có lẽ khi ấy ta nhất thời tham luyến một chút cảm giác ấm áp, bèn ỷ lại nằm trên người hắn một hồi. Ngày đó, ngọn đồi dưới hạ giới một màu tuyết phủ trắng xóa, cũng chỉ có hai chúng ta. Ngẩng đầu lên thấy bầu trời Thiên Giới cao vời vợi, tự dưng chẳng muốn quay về nơi đó...] … … Hai bàn chân ta đã tê lạnh, chìm trong tuyết không thể nhấc ra. Cứ như vậy, dù có thân thể thiên tiên thì cũng sẽ bị tàn phế, bởi đây không chỉ là tuyết bình thường, mà là tuyết của Thanh Long Thành. Hiện tại, cũng không thể phân biệt trên gương mặt đâu là tuyết giá, đâu là nước mắt vừa trào ra đã đóng băng. Một người đã không còn tồn tại, cớ sao ta vẫn mãi day dứt nhớ đến? Một người không bao giờ có thể quay trở lại, cho dù ta có gào khóc to đến đâu, làm sao hắn có thể nghe? Nếu như hắn còn thực sự hiện hữu, chẳng phải dù ta đã từng đối xử với hắn như thế nào, hắn cũng vĩnh viễn không buông tay, không bao giờ bỏ mặc ta đấy sao? Không phải chỉ là lúc này, mà còn năm vạn năm về trước, hắn cũng sẽ không bỏ mặc ta bị ma tộc bắt cóc, chỉ cứu một mình Hương Nguyệt, khiến cho ta sau này không còn gương mặt để gặp người. Chỉ là, ta đã đánh thức một kẻ khác, phải không? Gió tuyết xung quanh rít gào, ta đột nhiên muốn dùng chút sức lực cuối, thét lên một hồi. … … Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân. Ta theo trực giác quay đầu, nhưng rất nhanh lại thất vọng. Làm sao có thể là hắn chứ? Giờ hắn chẳng phải đang ngồi trên ngôi cao thiết triều đó sao? Một chiếc dù tản ra trên đầu ta, bão tuyết xung quanh đều không thể chạm tới người ta nữa. Mà dưới tán dù, có một làn khói ấm áp tản ra, nhanh chóng sưởi ấm ta trong nháy mắt. Người đứng trước mặt ta là một bà già, mái tóc bạc trắng như sương, dáng người mập mạp, phúc hậu hiếm thấy. - Công chúa điện hạ, xin hãy theo lão nô vào thành nghỉ ngơi đã. - Bà là ai? – Ta phỏng đoán, cảm thấy lão bà này không giống như thuộc hạ của Hàn Lăng Nhiên. - Lão nô là người của Thanh Long Thành, mọi người đều gọi lão nô là Bạc Bà. Ta còn mải dò xét Bạc Bà này, đã thấy bà ta ấn vào tay ta chiếc dù, từ tốn thiện ý nói: - Công chúa xin cầm lấy cây dù này sưởi ấm ngọc thể, lão nô xin đi trước dẫn đường. Ta bèn cho là đây là một bà lão tốt bụng đơn thuần, bởi với thân thế của ta hiện nay, cả Thiên Giới này không còn ai muốn có liên hệ với ta nữa. Bạc Bà đi trước, lạ kì là tuyết cũng dần tan. Khi bước đến trước cửa Thanh Long Thành, ta có chút do dự. Trong tứ đại thần tộc thì Thanh Long tộc đã ngầm ủng hộ thế lực của Hàn Lăng Nhiên và Bích Song thái hậu từ sớm. Tóm lại, trong Thanh Long thành này sẽ có nhiều tai mắt không hay. Bạc Bà quay lại, đến bên ta nhỏ giọng nói: - Công chúa xin yên tâm, trang viên của lão nô hoàn toàn thanh tịnh. Ta cứ nghĩ trang viên như bà nói là một mảnh vườn đạm bạc, không ngờ lại là một biệt viện cổ kính rộng lớn nằm ở một góc tịch mịch nhất của Thanh Long Thành. Tường gạch xây đã cũ, lối kiến trúc cũng không rõ là từng thịnh hành ở bao nhiêu năm về trước rồi. Tấm bia bằng đá trắng trước cổng cũng đã bị gió sương và thời gian bào mòn, khó khăn lắm mới đọc ra mấy chữ: “Bạch Yên Thần Phủ”. Ta chợt cảm thấy có chút quen tai. Trong biệt viện sạch sẽ ngăn nắp, nhưng cũng không có một ai ngoài lão bà này, Bạc Bà vừa dẫn ta vào hậu viện, vừa giải thích: - Hàng trăm vạn năm trước khi thế tử còn ở đây, nơi này cũng không hiu quạnh đến vậy. - Thế tử? - Chính là người, Bạch Yên Thần Quân, người lẽ ra đã trở thành Thanh Long Thần kế nhiệm. – Giọng Bạc Bà man mác, có phần hoài niệm. Ta giật mình, thảo nào cảm thấy quen tai đến vậy. Bạch Yên Thần Phủ, Bạch Yên Thần Quân, chẳng phải chính là gã Giao Long đó hay sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang