[Dịch]Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa- Sưu tầm

Chương 16 : CHƯƠNG 16

Người đăng: 

.
Ta không trả lời y, trong lòng phán đoán về mục đích thực sự của y. Y quay lại đơn thuần chỉ vì trả thù ta hay một lần nữa ôm tham vọng khuấy đảo lục giới? Cho dù bây giờ pháp lực của y chưa hồi phục nhưng ta không dám chắc sẽ giết được y, chưa kể đến độc chất của y còn trong người ta… Giao Long chậm rãi đứng lên tiến về phía ta, trông không giống một kẻ đã bị trọng thương. Hồi phục nhanh như vậy, thực là một con quái vật… Ta cũng sẵn sàng để công kích nếu cần thiết… Dừng trước mặt ta chừng năm bước, Giao Long lấy tay vuốt gọn mái tóc, hai con mắt xoáy sâu vào ta, giọng y chuyển sang chế giễu nói: - Nhìn ngươi như vậy, xem ra bấy lâu cũng không thanh thản thoải mái gì? Để ta đoán xem… oán hận năm vạn năm với Hàn Lăng Nhiên cũng không cách nào giải được ư? Đúng vậy, cũng giống như dung mạo thật của ngươi, vĩnh viễn không thể hồi phục… Nói rồi y vươn ngón tay ra, từ đầu ngón tay tản ra một luồng chướng khí màu xám bạc… Một bên mặt của ta đột nhiên đau nhức, như thể chiếc vảy rồng của y đang phản ứng… Ngay sau đó, lớp da giả bị xé rách, vẩy rồng bung ra rồi bay vào lòng bàn tay y. Gương mặt ta trở nên ghê tởm như cũ… - Chỉ có ta mới nhìn thấy gương mặt thật của ngươi, chỉ có ta mới khiến ngươi có một dung mạo đẹp đẽ mà đường hoàng bước ra ngoài gặp người, lẽ ra chúng ta đã có thể là đồng minh vĩnh viễn… Thì ra là vậy, y đang muốn kể công sao? Y cảm thấy ta đã đối xử với y bội bạc sao? Ai đã dạy cho ta nhẫn tâm, ai dạy cho ta phải phản bội và lợi dụng? Chính y cũng luôn lợi dụng ta, cái gì mà đồng minh vĩnh viễn? Chỉ vì nước mắt của ta năm đó hóa giải phong ấn được cho y, cho nên đối với y, ta là một con mồi đặc biệt… Nếu ta cam tâm tình nguyện hiến thân cho y, y sẽ đạt được sức mạnh tối thượng… Ta cười lớn một tràng, sau cùng nhìn y không nao núng nói: - Ngươi hối hận sao? Vậy thì cứ cầm lại miếng vảy đó đi… Năm đó ta còn niên thiếu, cho rằng gặp người khác với một dung mạo xấu xí thì sẽ là nỗi đau khổ nhục nhã, nhưng giờ tất cả cũng không quan trọng nữa rồi… Bản thân ta còn không đủ ghê tởm sao? Ta cứ nghĩ như vậy sẽ chọc tức được Giao Long, nào ngờ y lần này giữ được bình tĩnh, khoe môi khẽ mỉm cười, bình thản nói: - Vảy đã bứt ra khỏi thân thì làm sao có thể gắn lại? Ta chỉ định đổi cho ngươi một miếng vảy khác tốt hơn… Ta có phần ngây người, giây lát sau lại nhìn y nghi hoặc. Ánh mắt y hiện lên một tia sáng phức tạp, thở dài một hơi rồi nói: - Nghĩ thế nào cũng được, nếu muốn giết ngươi báo thù, lúc nãy ta đã ra tay… Chuyện hơn một vạn năm trước, chung quy cũng là nghiệp chướng của ta, vì chính ta đã giúp ngươi thành như vậy, và cũng vì ta đã chủ quan… Y có thể bỏ qua sao, ta còn nhớ ánh mắt phẫn nộ kinh hoàng của y lúc ta hạ sát y, rồi còn ánh mắt thù hận của y mấy hôm trước, tại sao lúc này lại như muốn thỏa hiệp? - Tuyết Lạc, tuy ta vô cùng oán hận ngươi phản lại giao ước, vô cùng căm phẫn khi Hàn Lăng Nhiên kia nhân cơ hội chiếm đoạt ngươi, nhưng ta cũng vừa mới ngộ ra một điều thật tốt… - Điều gì? Đừng vòng vo nữa, ngươi muốn gì? – Ta băng lãnh nói. - Thật ra ngươi bây giờ so với lần đầu tiên gặp ta năm vạn năm trước, bản chất thật sự bên trong vẫn không hề thay đổi… dù bên ngoài ngươi gai góc và cứng rắn đến đâu, ngươi vĩnh viễn là một đứa trẻ yếu đuối và bị tổn thương… Giống như có một mũi tên chí mạng xuyên qua tim ta, lời y nói khiến ta chao đảo… Đó là sự thật mà ta luôn muốn phủ nhận, sâu thẳm bên trong tim ta chưa từng hết tổn thương… - Đừng loạn ngôn, ngươi cho mình là ai mà dám phán xét ta? – Ta nghiến răng đáp trả. - Ngươi vẫn có thể khóc dưới tượng mẫu thân, lúc buồn luôn thích nép mình vào một góc cô độc, và còn… lúc nãy khi ta nói đổi vảy rồng cho ngươi, thoạt đầu ngươi vì bất ngờ mà xao động đúng không? Ngươi thực sự khao khát chân tình, nhưng lại không dám tiếp nhận vì sợ tổn thương… - Im đi! – Ta lớn tiếng hét lên – Đừng mê hoặc ta vì những lời nói đó giống như năm vạn năm trước ngươi từng dụ dỗ ta… Dù ngươi đưa ra cái giá nào, cũng không bao giờ có sự thỏa hiệp lần nữa. Thấy ta triệu hồi pháp bảo trên tay, Giao Long vẫn không hề nao núng, ngược lại vẫn dông dài nói: - Tuyết Lạc, ngươi thử nói xem… Trong lòng ngươi bây giờ, giữa việc hạ bệ Hàn Lăng Nhiên và giết ta, chuyện gì ngươi lưu tâm hơn? Cho dù ngươi trả lời là giết ta là việc khiến ngươi hao tổn tâm trí hơn, thì ta cũng thấy vui lòng, bởi chí ít, trong lòng ngươi, cân lượng của ta so với hắn nhiều hơn… - Thật nực cười… – Ta nói. – Tất cả đều vì con đường tương lai của ta… - Tuyết Lạc, để ta nói cho ngươi biết, một mình ngươi lúc này không thể đấu lại ta hay Hàn Lăng Nhiên, ngươi chỉ có thể lựa chọn đứng về phía một kẻ để tiêu diệt một kẻ… – Giao Long thâm hiểm đặt ra lý lẽ và thỏa thuận – Tuyết Lạc, nếu như ngươi một lần nữa chọn ta, ta có thể đem đến cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn. Ta có thể đặt cả thiên hạ này dưới chân ngươi, cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn… – Nói rồi đôi mắt y đột nhiên biến chuyển, ánh nhìn tựa như làn khỏi mỏng lan tỏa quẩn quanh lấy ta, âm điệu cũng có vẻ ôn hòa hơn – Kể cả thứ mà thâm tâm ngươi mong đợi nhất… chân tình! Dễ dàng nói ra như vậy, chân tình là cái gì, một kẻ âm ngoan như y lại có thể biết sao? Chân tình là thứ ta thực sự khao khát sao? Y dựa vào đâu có thể cho rằng như vậy, dựa vào đâu có thể mụ mị ta? Y vươn ra cánh tay, lòng bàn tay hướng ta mở ra chờ đợi, thanh âm vẫn tiếp tục đầy mị hoặc: - Lại đây với ta, dù có xuống địa ngục, ta cũng sẽ đi cùng ngươi… Thấy ta không tiến lại, làn ánh mắt mềm mỏng dần đặc quánh lại, gương mặt y từ thâm trầm cũng chuyển sang tinh vi sắc sảo, cười nhạt nói: - Cho dù ngươi không động tâm thì ta cũng nhắc lại cho ngươi nhớ, độc chất của ta còn ở trong cơ thể ngươi, nếu không thỏa hiệp với ta, ngươi không có cách cứu chữa. Cả hai chúng ta còn có thể khai thác giá trị của nhau, còn có thể tiếp tục chung đường. Ta sẽ đem đến cho ngươi sức mạnh vô song, còn có thể dạy cho ngươi biết cách chữa khỏi những tổn thương trong lòng một cách triệt để… Lời đề nghị của y nghe quả thực hấp dẫn, nhưng trên đời không có chuyện đơn giản như vậy… Nhưng thực sự cái mà ta cần quan tâm nhiều nhất, chính là thứ độc kì bí y đã hạ, hơn một vạn năm qua chưa từng trị triệt để… - Nghe cũng tốt! – Ta ngẩng cao đầu nói – Cái giá mà ngươi đưa ra là gì? Ta thẳng thắn hỏi, hoàn toàn khác năm vạn năm trước… Năm vạn năm trước, Giao Long thoát khỏi phong ấn, đem đến trước mặt ta những lời dụ dỗ hấp dẫn, cũng đánh trúng điểm yếu là cõi lòng đang phẫn uất, đau đớn và tuyệt vọng của ta… Y nói, có thể dạy cho ta tất cả, từ pháp lực, dùng âm mưu, vạch ra tiền đồ… giúp ta có thể ngẩng cao đầu hạ gục Hàn Lăng Nhiên… Kể cả dung nhan mà ta biết rằng đã vĩnh viễn không thể cứu chữa, y nói cũng có thể khiến ta có gương mặt đẹp trở lại… Ta lúc đó bị mê hoặc, trong lòng ta, nhất thời đó là tất cả những gì ta muốn… thậm chí còn nghĩ rằng Giao Long có thể là chiếc phao cứu mạng… Nhưng y đã nói ra cái giá ta cần báo đáp hắn… Đem đến cho ta sự thất vọng, sợ hãi, kinh tởm và lo âu… Song những thứ mà ta khao khát lại mạnh mẽ hơn, cuối cùng ta đã gật đầu đồng ý… Cho đến một ngày ta tuyệt tình tàn nhẫn như y, ta đã không ngần ngại bội ước… Lần này thì khác, ta sẽ không đặt hi vọng, chính vì vậy mà muốn nghe cái giá trước… Giao Long cười vô cùng đẹp đẽ, khắp người tản ra một luồng khí nhu hòa như nước: - Cái giá… không gì cả! - Không gì cả? Ngươi không cần điều kiện kèm theo? - Đúng vậy, lần này không lấy của ngươi cái gì. Ngươi không thích ta đụng chạm, ta sẽ không tùy ý đụng chạm. Nếu giành được quyền lực, ngươi sẽ làm Thiên Đế. Nếu muốn chinh phạt lục giới, sau này cũng để ngươi làm bá chủ… Cứ coi như là hợp tác sòng phẳng… Giao Long, y dù tự tin mình là một kẻ nham hiểm thì cũng đừng coi ta là một đứa trẻ lên ba như vậy. Ta cười lớn, lắc đầu nói, tỏ ra đây là một chuyện nực cười: - Hợp tác sòng phẳng? Rõ ràng như ngươi nói, thì ngươi không được lợi lộc gì… - Đúng vậy… – Giao Long ẩn ý khó hiểu nói – Đúng là ta từng dạy ngươi, muốn đạt được thứ mình khao khát thì phải bỏ ra một cái giá nào đó. Ta cũng vậy thôi, ta vừa nhận ra thứ mình thực sự muốn, cho nên trước mắt giống như chịu thiệt một chút vậy. - Đó là thứ gì? - Thứ đó, bây giờ ngươi cũng không thể cho ta, bởi ngươi cũng không thể nhìn thấy. Chung quy ta cần một câu trả lời, ngươi có muốn hợp tác với ta? Năm vạn năm qua, trợ thủ nào của ta cũng không thể làm việc gọn gàng như y, quả thực nếu y không muốn trả thù hay đòi nợ ta thì y vẫn còn giá trị lợi dụng. Sau một hồi nghĩ ngợi, ta cho rằng có thể cân nhắc… - Ngươi có thể cứu ngoại công ta? Có thể đem ta rời khỏi đây chăng? - Có thể, chỉ mấy ngày nữa ta sẽ hoàn toàn hồi phục… - Vậy được, ta đồng ý cùng ngươi liên thủ một lần nữa… chỉ cần ngươi không làm ta khó chịu hay ghê tởm, ta cũng sẽ không đối phó với ngươi… Giao Long mỉm cười sáng lạn và đẹp đẽ… Ta mang ánh mắt bình thản hờ hững nhưng trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó nếu y không còn giá trị lợi dụng, tất yếu cũng phải trừ bỏ y. Trước đó cần giải được độc dược và tìm ra điểm yếu của y. Mà có lẽ y cũng vậy, hiện tại hẳn là y đang âm mưu điều gì đó mới chịu thiệt trước như vậy. Khi y đã đạt được thứ y muốn, có lẽ ta cũng không hơn một con tốt vô dụng… Y bước đến gần sát ta, trước đó tỏ ra tử tế nói: - Dung nhan của ngươi… dù sao cũng cần chỉnh lại… Ta tuy đứng yên để y giúp ta đặt lên đó một mảnh vảy rồng mới nhưng vẫn âm thầm cảnh giác việc y có ý đồ lợi dụng… Vẻ ngoài của ta lại khôi phục. Hình bóng đang in trọn trong đôi đồng tử của y là gương mặt diễm lệ băng giá… Giao Long đang mỉm cười, nhưng bỗng nụ cười trên môi đông cứng rồi biến mất, y nhíu mày tỏ vẻ đau đớn khó chịu, trong chớp mắt thân thể cao lớn rơi xuống dựa vào người ta. Ta toan đẩy y ra, thoạt đầu cho rằng y lại lợi dụng… Nhưng kinh mạch của y hỗn loạn, hơi thở đứt quãng gấp gáp, sắc mặt lại càng tái nhợt… Ta đứng trên cao nhìn xuống Giao Long vật vã, trong đầu loáng thoáng liên tưởng đến hình ảnh tương tự – Hàn Lăng Nhiên năm đó trúng độc do ta hại mà khốn khổ suýt mất mạng, còn ta ban đầu cũng cho là hắn cố tình tranh thủ lòng thương hại… - Ngươi làm sao vậy? – Cuối cùng cũng không tự giác nhìn y mà hỏi một lời. - Thân thể chưa khỏe đã luyện công… cho nên bây giờ kinh mạch đảo loạn một chút… – Giao Long run rẩy nói – Giúp ta điều khí… lập tức không sao… Ta còn đứng đó chần chừ, Giao Long lại gắng gượng nói: - Tuyết Lạc… dù như này cũng không tranh thủ giết ta được đâu… chỉ có thể hợp tác… Ta lại phía trước y, giúp y điều khí từ thái dương… Sắc mặt y cũng dần ổn định hơn… Giao Long từ từ mở mắt, giọng khàn khàn còn mang vẻ yếu ớt nói: - Ta trú ở thạch động bên phải hầm mộ này… dìu ta qua đó, ta qua một đêm liền không sao… ngày mai có thể giúp ngươi cứu ngoại công… Ta miễn cưỡng dìu y đứng dậy. Thân thể y thoạt trông không quá cường hãn nhưng lại nặng đến vậy, mỗi bước dìu y đều đi vô cùng chật vật. Nếu không phải y lúc này suy yếu, thân thể một chút sức lực cũng không có, như bao cát vô dụng bất động, hoàn toàn phải trông cậy vào ta thì ta đã cho rằng y đang cố tình lợi dụng ta. Ta cũng vì mải suy nghĩ mà hụt chân khi bước xuống bậc thềm thấp, chính vì vậy cả hai cùng ngã xuống, ta ngã lên thân thể y… Loay hoay định đứng dậy, ta sực nhớ ra tại sao từ đầu không dùng pháp lực hỗ trợ? Thật hồ đồ… Vốn định lập tức dùng pháp lực, nào ngờ còn chưa đứng lên vận khí, đã đột ngột thấy cánh cửa hầm mộ bật mở… Thật chẳng ngờ đến, Hàn Lăng Nhiên có thể tìm đến đây. Theo sau hắn, có một người họ hàng Bạch Hổ tộc của ta, cũng là kẻ từng nghe đến chuyện ta dựng lăng mộ mới này. - Thiên Đế bệ hạ, quả nhiên ở đây, hạ thần năm đó cũng chỉ nghe láng máng công chúa có dựng lăng mộ ở khu này, không ngờ lại có thể chuẩn xác tìm thấy… – Gã họ hàng đó giọng điệu xú nịnh nói – Thiên Đế bệ hạ, tìm được rồi, liệu có thể phục chức cho hạ thần? Hàn Lăng Nhiên nhất thời vẫn yên lặng, ánh mắt đen kịt như địa ngục mười tám tầng nhìn về phía này, khắp người tản ra một luồng hung khí cường hãn đáng sợ. Phải đến khi kẻ kia nhắc đến câu thứ hai, ánh mắt đang cuồn cuộn của hắn mới tạm lắng xuống một chút, một lời lạnh ngắt nói: - Được, mau về trước, ngày mai còn có thể đến Chính điện lãnh thưởng…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang