[Dịch]Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà - Sưu tầm
Chương 13 : Tình cảnh trong bệnh viện
.
" Em là heo đầu thai hay sao ăn gì nhiều thế"
Tên họ Sở đáng ghét thấy bộ dạng háu ăn của cô không nhịn được hỏi.
" Kệ tôi bộ tôi ăn nhiều ảnh hưởng đến kinh tế nhà anh hả."
Cô chu chu cái mỏ phản bác
" Không chỉ là hơi ngạc nhiên thôi" Nếu cô thích ăn hắn phải tìm hiểu ! Ông bà ta có dạy nắm được cái bao tử coi như là lấy được nửa trái tim rồi. Hắn phải tận dụng triệt để.
Hắn ghi lại những món cô muốn ăn rồi nhanh chóng chạy đi tìm. Cô đúng là biết cách hành hạ người khác địa điểm bán mỗi món đều cách xa nhau khiến hắn phải đi mất một tiếng mới mua đủ
" A Hiên ca thực tốt yêu anh quá cơ"
Nói rồi cô nhanh chóng ôm lấy anh hôn một cái thật kêu vào má.
À vâng đó chỉ là cảnh tượng mà Vân Hiên ca nhà ta tự ảo tưởng chứ đối với con mèo vô ơn kia thì không đời nào lại đi làm những viêc như thế.
Bước vào phòng vip bệnh viện, cảnh tượng đập vào mắt hắn đầu tiên là con mèo nhỏ đang ngủ khò khò với cái tư thế cực kì bá đạo. Người đâu mà ngủ lắm thế cơ chứ.
Hắn nhanh chóng lại gần tính lay cô dậy nhưng khi nhìn thấy dung nhan thần thánh của cô khi ngủ lại không kiềm được si ngốc ngắm nhìn.
Khi tầm mắt di chuyển xuống cánh môi anh đào ướt át hồng nhuận kia lại không nhịn được đặt lên đó một nụ hôn, mới đầu anh chỉ định hôn như chuồn chuồn lướt . Nhưng nụ hôn ngày cành kéo dài, lưỡi anh nhẹ nhàng liếm xung quanh như đang phác hoạ cánh môi xinh đẹp kia.
Trong tiềm thức cô cảm nhận được cái gì đó ướt ướt nhột nhột đang di chuyển xung quanh môi cô, khó chịu cô mở mắt, chết tiệt thay đó lại là gương mặt anh tuấn của tên âm binh họ Sở . Khốn nạn dám nhân lúc cô đang ngủ mà ăn đậu hũ của cô! Mi được lắm.
" Anh nghĩ mình đang làm cái gì vậy hở??"
Cô thấp giọng nói, ánh mắt mang theo tia chán ghét bắn thẳng vào tên kia. Thấy ánh mắt chán ghét của cô hắn liền một trận lo lắng, nếu cô chán ghét hắn không thích hắn thì con đường truy thê của hắn sẽ rất vất vả. Nhưng nhớ đến thức ăn mình vừa mua trên tay hắn vớ đại lí do cẩu huyết nào mà nói
" Tôi mua thức ăn về rồi thấy em vẫn còn ngủ nên gọi dậy, tôi thấy cách gọi dậy này cũng hay đấy chứ vừa ngọt lại vừa có hiệu quả"
Hay cái đầu heo nhà ngươi. Thấy đống đồ ăn trên tay hắn mắt cô sáng rực lên đem những chuyện bực tức lúc nãy biến mất đầu chỉ toàn thức ăn. Đã nói rồi mà con heo này rất dễ bị dụ.
" Nhanh nhanh đưa cho tôi "
Hắn thấy bộ dạnh trẻ con của cô thật mắc cười không phải lúc nãy mặt còn hằm hằm khó chịu nhanh chóng trở nên vui vẻ , tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
" Được rồi từ từ thôi không ai dành ăn của em đâu "
Hạ Băng đang cầm lấy thìa định xúc ăn thì khổ nỗi cái băng nó quá vô duyên chắn hết cả tầm nhìn của cô...thế là cô phải nhờ tên âm binh ở đó đút dùm.
Trong phòng đang tràn ngập cảnh tim hồng bay lả tả bỗng một người đàn ông đẩy cửa vào...
" A hai người đang làm gì thế hả"
Thấy cảnh tình chàng ý thiếp của Hạ Băng và Vân Hiên cái tên mới xuất hiện kia nhịn không được la lớn.
À người này chính là .... Âu Lãnh Thiên
May mà anh về kịp nếu không thì không biết tên kia sẽ làm gì cô nữa đây
" Anh đến đây làm gì? "
Hạ Băng cất giọng lạnh băng cô dù có háu ăn đi chăng nữa cũng không thể quên được tên đã cưỡng bức cô mà cũng tại hắn cô mới biến thành bộ dáng như thế này.
-Anh đến để thăm em kì thực chuyện đó anh không cố ý nhưng em yên tâm anh sẽ chịu trách nhiệm
- Tôi không mượn anh chịu trách nhiệm chủ cần đền bù cho tôi được rồi.
- Ân đền bù thì được nhưng anh không thể không chịu trách nhiệm.
Giọng hắn nghiêm túc lạ thường.
- Nếu anh còn muốn chịu trách nhiệm thì làm ơn biến khỏi tầm mắt của tôi dùm.
Cô không cần hắn ta chịu trách nhiệm, cô không muốn dính líu một chút quan hệ gì với đám nam chủ, một chút cũng không muốn.
- Anh giúp tôi xuất viện .
Nghe được câu nói của cô cái tên bác sĩ bên kia bắt đầu có chút phản ứng , lòng hắn chùng xuống, nỗi tức giận ùa về.
Chết tiệt cô cư nhiên muốn rời xa hắn! Hắn không cho phép
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện