[Dịch]Nam Chủ À, Nữ Chủ Của Các Ngươi Ở Bên Kia Mà - Sưu tầm

Chương 7 : "Oan Gia" 13 Đời Của Anh Bảo

Người đăng: 

.
- Thiên ơi Thiên à, con hận người, con hận người, con hận người, (Xin phép lược bỏ n lần câu nói này)...!!!!!!!!! - Đây là lần thứ n các cô ngửa cổ lên trời mà kêu rồi...Số các cô sao lại thảm thương như vậy...?! Chẳng có nhẽ vì Thiên quá ghen tị với dung nhan, phẩm hạnh, trí thông minh cửa các cô lên mới ra sức "Dìm" các cô như vậy?!...(Óe, tự kỉ vừa thuây mí thím, em thấy ổng ghen vs mỗi chụy Thần à...:'v) Cuối cùng, sau một hồi vò đầu bứt tai, kêu ca oán thán, Du Nghi đã lên tiếng chấm dứt cái màn "Kinh Dị" này: - Thần, em đã nghĩ ra biện pháp đối phó gì chưa?!... Thần xoa cằm trầm ngâm giây lát...Hiện tại nữ chủ kia vẫn chưa biết các cô ở đây, vs lại tay nghề dịch dung của Du Nghi là có 1 không 2 trên đời, dù có muốn để ý cũng khó tìm ra sơ hở...Theo quán tính của cô, nữ chủ trong văn án được miêu tả là sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, khi vào Royal chắc chắn là có vô số..."Vệ Tinh" vây quanh lên tỉ lệ cao bây giờ cô ta đang ở Hội Trường hưởng sự "Ưu Ái" rồi...Thế nhưng...Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, cảnh giác vẫn hơn... - Bây giờ như thế này, em sẽ tải cho mỗi người một sơ đồ khuôn viên của Royal và nhờ Yêu Nghiệt cài hệ thống dẫn đường theo ý muốn cho mọi người...Chúng ta chia ra làm 4 hướng, di chuyển đơn độc dù hơi nguy hiểm nhưng vẫn là ít bị chú ý hơn, được chứ?! Cả 3 sau khi ngẫm nghĩ thì đồng loạt gật đầu. Thần cười nhẹ rồi thực hiện kế hoạch của mình. 4 người chia ra làm 4 hướng, Thần đi qua lối thư viện, Vy Vy đi qua khu trung tâm, Du Nghi qua lối Giảng Đường còn Anh Bảo đi lối vườn trường. Vì Anh Bảo rất thích ngắm hoa lên cô quyết định đi lối đó mà không hề biết sở thích vô hại này đã khiến cuộc sống sau này của cô trở lên vô cùng rắc rối...VÔ CÙNG RẮC RỐI... Trên con đường lát đá cẩm thạch dẫn vào Vườn Trường, có một cô bé đang nhẹ nhàng bước đi. Gọi là "Cô bé" cũng phải thôi bởi vì dù đã học lớp 10 nhưng Anh Bảo nhà ta cũng không phát triển gì mấy. Du Nghi là người cao nhất hội: 1m78, kế đó là Vy Vy: 1m77, Thần nhà ta cũng 1m75, chỉ riêng Anh Bảo là mãi không nhích nổi qua tấc 1m67. Điều này làm mỗ búp bê nào đó rất phiền muộn vì làm đủ mọi cách trên đời nhưng cái chiều dài vẫn chẳng suy chuyển gì...Aizzz... Mái tóc đen dài chấm hông xen lẫn vài vệt màu nâu nhạt, ôm gọn lấy gương mặt bầu bầu thanh tú. Nhìn qua, cô cũng chỉ trông như bao người con gái khác nhưng nếu để ý kĩ, những người kia chẳng là gì so với cô. Cô có một đôi mắt rất đẹp. Mắt quả hạnh màu nâu trong veo, pha chút tinh nghịch, pha chút năng động khiến người ta cảm thấy hứng thú không thôi. Khí chất nhu hòa như nắng sớm, tựa như mùa xuân tươi đẹp đang mỉm cười quanh cô vậy. Anh Bảo cười híp mí, để lộ chiếc lúm đồng tiền bên má phải. Bước đi giữa vườn hoa đầy nắng, cô nhẹ nhàng ngân nga giai điệu của một bản nhạc do Thần sáng tác. Anh Bảo không hay, mọi động tác dù là nhỏ nhặt nhất của cô đã bị thu trọn vào trong đáy mắt của một người nào đó, chỉ thấy người ấy khóe môi vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp, sau đó rút điện thoại ra, chụp lại hình cô và bấm một dãy số: - August...Điều tra cho tôi mọi thông tin về cô gái trong bức hình này...Càng nhanh càng tốt... - Vâng thưa cậu chủ...- Đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời... Dạ Diễm gõ gõ chiếc điện thoại vào cằm...Cô gái, cô khiến tôi chú ý rồi đấy... "Hắt xì"...Anh Bảo xoa xoa mũi, quái lạ, hôm nay có lạnh mấy đâu mà sao cô lại hắt xì vậy nhỉ?!...Nhìn vào tấm bản đồ trên điện thoại, Anh Bảo cảm thán cuộc đời...Móe ơi, cô là đứa mù đường chính thống từ thuở cha sinh mẹ đẻ, cái bản đồ này nhìn từ trên xuống dưới nhìn từ dưới lên trên chỉ như một mớ vòng vòng, trông chẳng khác gì cái mê cung...Huhu...Đại Thần tỉ tỉ à, tỉ là thiên tài thì thôi, cớ sao tên phu quân nhà tỉ cũng tài như vậy, phần mềm này mã hóa ít nhất 50 kí tự, mở bao giờ mới ra...?! Sau một hồi ngửa cổ lên trời oán than, Anh Bảo nhà ta đã quyết định...TRÈO CÂY COI ĐƯỜNG... Phải mất rất rất lâu Anh Bảo mới có thể lết xác ngổi hẳn hoi trên cành cây...Giơ máy chụp 360° toàn cảnh trường xong, cô thở phào nhẹ nhõm...Cơ mà lúc bấy giờ cô mới nhớ ra 1 việc vô cùng quan trọng...Trèo lên rồi...Chụp ảnh rồi...Vậy bây giờ lết xuống ra sao?!... Loay hoay mãi nhưng cô chẳng thể tìm được cách nào vừa ý, cuối cùng, Bảo Bảo nhà ta quyết định...NHẮM MẮT NHẢY LIỀU...Nói thế thui chớ bạn ấy run như cầy sấy đấy, nói là nhảy liều mà nhìn 360° xung quanh để xem...Nhảy liều chỗ nào an toàn nhất... Có lẽ vì bạn ấy lâu la quá, Thiên lão bực mình, cho bạn ấy trượt chân một cái....Và thế là... - Á...Á...Á... "Rầm"... Anh Bảo có cảm giác...Hình như cơ thể cô không về với đất mẹ mà đụng phải một vật gì đó...Cứng cứng, mềm mềm, lại âm ấm...Giống như là cơ thể của ai đó vậy...Thế nhưng, chỉ có cơ thể của cô thôi còn môi cô lại đụng phải một thứ gì đó...Hơi lành lạnh nhưng vô cùng mềm mại như thể là... Anh Bảo lập tức mở mắt ra...Oimoeoi...Thiên ơi...Địa ơi...Thần linh ơi...Đây có phải là người không?!...Trước mắt cô là một hàng lông mày thanh tú, hàng lông mi cong dài, đen rợp, dưới hàng lông mi là đôi con ngươi sâu hút hồn. Sống mũi cao, thẳng. Làn da màu lúa mạch cực kì quyến rũ. Và...và...và...Ạch, cô không thể miêu ta đôi môi của người kia được bởi vì...bởi vì...bởi vì...MÔI CÔ ĐANG CHẠM VÀO ĐÔI MÔI CỦA NGƯỜI KIA... 1s sau, Anh Bảo bật dậy, rời khỏi cơ thể người kia, cô đưa tay che miệng, gương mặt thanh tú đỏ đến mức tưởng như có thể rỉ máu. Nhìn gương mặt đẹp đến nên thơ kia, Anh Bảo bối rối đến độ muốn đập đầu vào tường...Huhu...First kiss của cô...Cô cúi người 1 góc 90°, nhắm chặt mắt lại: - Xin...Xin lỗi anh...Ngàn lần xin lỗi anh, tôi...tôi không cố ý...tôi không cố ý đâu, mong anh...đừng để ý...TẠM BIỆT... Nói rồi cô lập tức chạy đi với tốc độ...Thiên ơi, THẦN SẦU...Không biết nếu để giáo viên dạy thể dục trước kia của Anh Bảo nhìn thấy cảnh này thì ông có đi tự tử không nữa...?! Nhìn bóng cô biến mất khỏi vườn trường, Dạ Diễm chống tay ngồi dậy, môi mỏng hơi nhếch lên...Ngón tay miết qua khóe môi...Ngọt...Vị như dâu tây vậy... Cùng lúc đó, điện thoại trong túi quần của hắn vang lên tiếng báo tin nhắn. Đọc mọi thông tin về cô do August báo về, Dạ Diễm cười như không cười... - Khúc Anh Bảo...Em đừng hòng thoát khỏi tay tôi... (Bạn Bảo hi sinh rồi...:'v)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang