[Dịch]Nam Chủ À, Nữ Chủ Của Các Ngươi Ở Bên Kia Mà - Sưu tầm

Chương 14 : Kịch Hay Sau Trường Và Người Con Gái Bí Ẩn

Người đăng: 

.
Anh Bảo khóc không ra nước mắt, quay ra nhìn về phía Thần, Vy Vy và Du Nghi cầu cứu nhưng mà...Thần ngồi lơ đãng nhìn ra cửa sổ, Vy Vy và Du Nghi gục đầu xuống bàn ngủ say như...Tế nhị mà nói thì như CHẾT ấy...Cuối cùng, cô đành thở dài, cắm đầu vào quyển sách, cố không để bản thân có hành động gì ảnh hưởng đến người ngồi bên cạnh. Dạ Diễm tựa tiếu phi tiếu (Cười như không cười) chống tay vào cằm ngắm nhìn cô nàng nào đó đang làm đủ mọi cách để triệt tiêu sự tồn tại của mình... Thật là thú vị...Đó là suy nghĩ của Dạ Diễm bây giờ. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai nhìn thấy hắn mà không si mê, không ngạc nhiên, lại còn tìm cách tránh xa hắn như cô. Từ lần đầu tiên thấy cô bước đi trong vườn trường, nhẹ nhàng cất giọng hát, hắn đã chú ý đến cô. Sau đó, khi thấy cô trèo cây chụp hình trường, loay hoay không biết làm sao để trèo xuống, hắn chỉ muốn bật cười. Một con mèo nhỏ năng động, đáng yêu. Dù gương mặt cô rất bình thường nhưng lại thu hút mọi sự chú ý của hắn. Khi thấy cô trượt chân khỏi cành cây, cơ thể nhỏ bé rơi xuống, tim hắn bỗng đập lệch 1 nhịp, cơ thể không tự chủ lao ra. Nhờ cả việc đó mà hắn đã "ăn cắp" được nụ hôn đầu của cô (Và cũng là của ảnh...:v). Thấy vẻ mặt đỏ ửng của cô, cùng lời xin lỗi không đầu không cuối, hắn chỉ muốn cười. Và khi thấy cô chạy đi, hắn không nghĩ nhiều mà ngay lập tức cho người điều tra về cô. Khi biết cô là con gái của Khúc Gia, là vị tiểu thư háo sắc, ngốc nghếch, thích ai cũng làm quá lên, hắn chợt thấy lạ...So sánh giữa điều mà người khác đồn với cô mà hắn gặp...Thực sự...LÀ MỘT TRỜI MỘT VỰC...Vậy lên, sự hứng thú nhất thời đó càng thôi thúc hắn muốn tìm hiểu mọi thứ về cô...Thế nên mới có chuyện như bây giờ đây... Nhìn gương mặt thanh tú nghiêng nghiêng của cô, hắn vô cùng hài lòng. Dù là một hoa si ngốc nghếch nhưng dung mạo thực sự của cô vô cùng xinh đẹp, tựa như búp bê barie trong tủ kính vậy. Dẫu không biết vì sao cô lại che giấu nhưng hắn rất vừa ý...Cô chỉ có thể để hắn ngắm, kẻ khác...Tuyệt đối không được phép... Nở nụ cười nhẹ, khóe mắt Dạ Diễm khe khẽ liếc nhìn về phía những người con gái mà ban nãy "mèo nhỏ" nhìn sang cầu cứu. 2 người đang gục đầu xuống bàn ngủ kia...hắn thực sự không để tâm nhiều. Đó hẳn là La Du Nghi, tiểu thư của La Gia và Thiên Chỉ Vy, con gái cưng của Thiên Gia đi...Còn người đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ kia...Lạc Vô Thần...Tiểu thư của Lạc Gia... Gương mặt thanh tú nghiêng nghiêng ẩn sau làn tóc mái dài, gần như che khuất cả một bên mắt trái...Đôi con ngươi trong veo, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt hờ hững, pha chút u buồn, thoảng nét xa xăm khiến người ta tò mò... Dù biết đó là gương mặt giả của cô nhưng Dạ Diễm không khỏi nhíu mày...Ánh mắt đó...Thật sự quá giống...Quá giống vs..."Hắn"... Ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã bị Dạ Diễm dập tắt ngay. Hắn đây là nghĩ cái quái gì vậy?! Âm thầm lau mồ hôi trên trán...Cầu trời khấn phật mong kẻ kia không biết hắn vừa lấy 1 đứa con gái ra so sánh vs kẻ kia, bằng không...Trăm phần trăm hắn sẽ phải say baibai đi sang Châu Phi đào mỏ mất... Giác quan của thiên tài thường cao hơn người bình thường, Thần tất nhiên không phải là ngoại lệ. Chỉ cần ngươi khác nhìn cô quá 3s, cơ thể sẽ tự phản ứng ngay. Đôi mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ lập tức đảo về phía Dạ Diễm. Phượng mâu trong trẻo thoáng qua tia sáng lạnh, ẩn hiện rõ 2 màu sắc Đỏ - Vàng... Hắn...là ai?! Tại sao...Hắn lại ngồi bên cạnh Anh Bảo?!...Dù hắn là ai đi chăng nữa, chỉ cần dám động đến 1 sợi tóc của Anh Bảo...Cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết... Đang ngồi im bỗng Dạ Diễm cảm thấy lạnh ớn sống lưng...Cảm giác như...Tử Thần đang kề cổ vậy... Không phải tự nhiên mà S1 là lớp học mà bất kì Thiên Tài nào cũng muốn vào...Tất cả là bởi vì...S1 không hề có giáo viên giảng dạy, không hề gò bó hay bắt ép học sinh trong lớp phải học, không hề quản thúc bất kì điều gì liên quan đến học sinh trong lớp...Nói tóm lại...S1 là một môi trường tự do dành cho những học sinh trong lớp...Học cũng được mà không học cũng chẳng sao, miễn là đến kì thi, kết quả của họ vẫn đạt tiêu chuẩn, thế là đủ rồi... Đó là lí do vì sao mặc dù bây giờ là giờ học nhưng Thần vẫn có thể ung dung ngồi ở ghế đá trong vườn trường mà đọc sách, nghe nhạc. Không khí tĩnh lặng là thứ mà cô yêu thích nhất. Phượng mâu lim dim chực khép lại đột nhiên mở to ra...Thần đưa mắt nhìn về phía một góc khuất không xa chỗ cô ngồi...Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại...Thật là mất hứng quá...Không biết kẻ nào dám cả gan phá bĩnh không gian tĩnh lặng ở nơi này... Thần đứng dậy, lạnh lùng bước về phía đó...Không một tiếng động... Gạt nhẹ tầng lá dày ra, Thần ghé mắt nhìn ra chỗ của "NHỮNG KẺ RẮC RỐI"...Khi nhìn thấy dung mạo của 2 kẻ kia, khóe môi cô không tự chủ mà nhếch lên...Ngỡ tưởng là ai, hóa ra lại là...NGƯỜI QUEN... Giang Ánh Nguyệt một bộ dáng TIỂU BẠCH LIÊN vô hại, nhu nhu hòa hòa nở nụ cười e lệ vs một kẻ khác đứng quay lưng về phía cô. Nhìn tấm lưng cao lớn, mái tóc màu hung đỏ, chắc chắn không phải là Minh Vũ hay Phan Lăng. Thần nở nụ cười nhàn nhạt...Không biết lần này nữ chủ sẽ cưa cẩm được thêm kẻ nào vào hậu cung của cô ta đây...Thật là tò mò mà... Giang Ánh Nguyệt e thẹn nhìn kẻ kia: - Nhưng...Nhưng đây là vườn trường...Lại...Lại còn ở trong giờ học nữa...Em chi xin...thầy giáo cho ra ngoài 1 lúc thôi...Không được...A... Không đợi cô ta nói xong, kẻ kia đã vươn tay, ôm lấy cô ta, thở hơi nóng bên tao cô ta, trêu ghẹo vành tai khiến cô ta đỏ bừng mặt... - Không sao...Chỉ một lúc thôi... - Nhưng...Ưm...Em...Không... ... Thần trong lòng "Chậc chậc" 2 tiếng...Vâng, nữ chủ xinh đẹp, thanh cao, tao nhã, yếu đuối nhưng kiên cường,....Bla...Bla...(Xin phép được lược bỏ n tính từ mà mụ tác giả kia dùng để miêu tả nữ chính của mụ...) là đây...là như thế này đây...Thật là NHÀM CHÁN quá đi... Buông tầng lá ra, Thần đứng thẳng người lên. Lúc cô đang định quay về lớp thì đột nhiên...Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên...ngay sau lưng cô... - Ha...Một vở kịch thật NHÀM CHÁN...phải không?!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang