[Dịch]Nam Chủ À, Nữ Chủ Của Các Ngươi Ở Bên Kia Mà - Sưu tầm

Chương 13 : Buổi Học Đầu Tiên (2)

Người đăng: 

.
Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt. Muốn đấu vs cô sao?! Cô ta đây là vọng tưởng à?! Thực sự có muốn nhịn cười cũng không nổi. Nhìn đồng hồ cũng đã 7 giờ hơn, Thần không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào vs đám người này nữa. Cô nặn ra một nụ cười hòa ái vs Giang Ánh Nguyệt: - Thôi, cũng muộn rồi, chúng tớ lên lớp trước đây, cậu về lớp đi nhé...Tạm biệt... Nói rồi Thần đưa mắt ra hiệu cho 3 người. Vy Vy cười cười đi theo Thần, Anh Bảo cười tươi như nắng sớm, vẫy tay vs Giang Ánh Nguyệt, bên ngoài thì như chào tạm biệt như thực chất là đuổi khéo cô ta đi. Du Nghi ngáp 1 cái, chắp tay sau đầu, trực tiếp không quan tâm. Lúc đi ngang qua cô ta, Vy Vy hơi nghiêng đầu sang, nói khẽ: - À mà lần sau cô không cần chạy theo chúng tôi đâu, nếu được, hãy giành thời gian ấy cho việc THỨC DẬY ĐÚNG GIỜ đi... Gương mặt xinh đẹp của Giang Ánh Nguyệt thoáng sầm xuống, bàn tay khẽ siết chặt lại nhưng rất nhanh lại phục hồi bộ dáng TIỂU BẠCH LIÊN vô hại... S1...Lớp học ưu tú bậc nhất trên thế giới...Nơi mà dù có tiền, có quyền cũng không thể vào nổi. Tất cả...Đều dựa trên thực lực thực sự của mỗi người, không phân biệt giàu nghèo, trai gái, lớn tuổi hay ít tuổi. Đó là lí do vì sao Anh Bảo và Du Nghi cùng học cùng Thần và Vy Vy... Nhìn cánh cửa bằng gỗ lim khổng lồ trước mắt mà Vy Vy cảm thấy khá đau đầu. Cái trường khủng bố, cái hội trường khủng bố, đến cả cái cửa của 1 lớp học cũng khủng bố...Thật là...CMN Thiên Lão, chả bù cho trường học của các cô ngoài đời, dù có là hàng đầu thế giới cũng chả được bằng 1/5 nơi này...Aizzz... Cô đưa tay, định đẩy cánh cửa ra thì nó đã tự động mở ra. Lần này Vy vy khóc không ra nước mắt...Huhu...Là cửa tự động, cửa tự động đấy... Nhìn phòng học rộng đến mấy chục m vuông, bàn ghế mới như chẳng thể mới hơn, đầy đủ mọi thiết bị, đồ dùng, dụng cụ, thiết bị kĩ thuật, Vy Vy đành thở dài chịu thua: Tiểu thuyết bao giờ chả thắng ngoài đời... Anh Bảo "Ồ" một tiếng rồi thích thú chạy vào ngắm nhìn đồ đạc trong phòng. Du Nghi xách cặp, tiến về một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống, gục mặt xuống bàn...NGỦ... Vy Vy chọn chỗ trống trước bàn Du Nghi, Anh Bảo ngồi ngang bàn Vy Vy, còn Thần thì xuống bàn phía dưới. Vy Vy và Anh Bảo đi xem xét toàn phòng, Du Nghi thì ngủ, Thần cũng chìm vào thế giới riêng của mình...Đeo tai nghe lên, Thần trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề khiếm cô suy nghĩ từ nhà đến trường. Tại sao...Minh Dương Mẫu thân của cô lại nhờ cô một việc quan trọng như vậy?! Các cô mới xuyên đến đây được hơn 1 tháng, đâu thể chiếm được lòng tin của bà nhanh như vậy. Dù bản thể này trước đây có học qua IT (Công nghệ thông tin) nhưng học vô cùng chểnh mảng...Tại sao...Mà dù bà có biết cô không phải con gái bà thực sự nhưng cũng đâu thể biết cô là cao thủ IT, cũng đâu thể biết cô là người tốt hay người xấu, liệu có làm hại bà hay không...Bà có thể điềm nhiên đem thông tin tài chính quan trọng giao cho cô như vậy chỉ có 1 lí do duy nhất...BÀ TIN TƯỞNG CÔ TUYỆT ĐỐI... Nghĩ đến đây, Thần chợt thấy ấm áp...Cô biết, sự ấm áp này không chỉ là của cô mà còn của bản thể này nữa...Có được một người mẹ như vậy...Thực sự cô cảm thấy quá đủ rồi... Trong khi Thần chìm vào thế giới riêng của mình thì Anh Bảo và Vy Vy đã Vinasoi xong toàn bộ căn phòng. Đâu đâu cũng là đồ đạc mới, thiết bị tân tiến hàng đầu thế giới, đối với các cao thủ IT như các cô, đay chính là báu vật à nha. Yên vị chỗ ngồi, Vy Vy học tập Du Nghi, ngáp một cái rồi đi tìm Chu Công đánh cờ. Anh Bảo chán nản lắc đầu, với tay mở cặp lấy...Kẹo mút ra ngậm. Anh Bảo đang suy nghĩ vẩn vơ tại sao phòng học rộng như vậy chỉ có 4 người các cô thì đột nhiên...Một bóng đen cao lớn bao trùm chỗ cô ngồi: - Xin lỗi...Chỗ này...Là của tôi... Giọng nói trầm thấp, lành lạnh nhưng cực kì dễ nghe lọt vào tai Anh Bảo. Không hiểu tại sao...Khi nghe thấy giọng nói này...Tâm Anh Bảo thoáng run lên như thể...Cô sắp gặp phải điều gì đó...vô cùng...NGUY HIỂM... Anh Bảo từ từ ngước mắt lên nhìn về phía người kia. Khi nhìn thấy rõ dung mạo của đối phương, Anh Bảo có cảm giác...THIÊN LÔI VỪA ĐI DẠO QUA ĐẦU MÌNH... Gương mặt đẹp như thần tiên điêu khắc, từng chi tiết hoàn hảo đến mức tuyệt vời. Hàng lông mày thanh tú, hàng lông mi cong, dài. Dưới đó là đôi con ngươi sâu hút hồn, tưởng chừng như có thể nhìn xuyên thấu tâm can người khác. Mũi cao, thẳng. Môi mỏng. Tất cả chỉ có thể dùng 1 từ: PERFECT để hình dung...Nếu là người khác chắc chắn sẽ đờ người ra ngắm nhưng nếu là Anh Bảo thì never đi bởi vì...Thiên ơi, đây chẳng phải là "Đệm thịt" đỡ cô hôm cô nhảy cây, lại là người đã cướp đi First Kiss khiến cô khóc suốt 3 ngày 3 đêm sao...?! Số cô sao lại nhọ đến thế hả đời ơi...Có phải kiếp trước cô gây thù chuốc oán vs Thiên Lão lên bây giờ ổng quay ra "DÌM HÀNG" cô chăng...?! Anh Bảo đờ người đến hơn 10s. Mãi sau cô mới nở nụ cười gượng gạo hết chỗ nói vs người kia: - Vậy...Vậy à...Cho mình xin lỗi...Mình...Mình tưởng không có ai...Haha...Xin lỗi...Để...Để mình... Cô còn chưa kịp đứng dậy thì người kia đã nở nụ cười tươi rói, xách cặp ngồi xuống bên cạnh cô: - Không cần phải đi đâu, thầy giáo xếp cậu ngồi đây với tôi. Tôi không có ý trách cậu gì đâu... Anh Bảo cố dặn ra một nụ cười: - Vậy...Vậy à...Haha...Vậy cảm ơn cậu ha... Người kia nở nụ cười hình bán nguyệt, thu trọn mọi cử chỉ của cô vào đáy mắt: - Cậu tên là gì?! Anh Bảo cười cười: - Tôi...là Anh Bảo, Khúc Anh Bảo...Học viên mới...Còn cậu?! Người kia cười nhẹ: - Diễm...Dạ Diễm... Anh Bảo mãi mới lấy lại được bình tĩnh nhưng sau khi nghe xong tên của người kia, cô lại bình tĩnh không nổi...Dạ Diễm...?! Đó chẳng phải là tên của kẻ đứng đầu Dạ Gia, 1 trong 4 gia tộc đứng đầu Thập Nhị Gia Tộc, là kẻ mà ngay cả nữ chủ kia muốn cũng không được và là 1 trong 4 kẻ...NGUY HIỂM NHẤT trong cuốn tiểu thuyết tào lao này hay sao?!...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang